Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 74: Đột phát




Edit by Náppu
*
Kỳ vọng của cậu cũng không xuất hiện, tổng cục không có một bóng người.
Cù Tầm Dương đem những nơi quen thuộc đi qua một lượt, ngoại trừ những phòng đã khóa cửa không thể đi vào, đến lầu trên cậu cũng không buông tha, nhưng toàn bộ đều rỗng tuếch.
Cậu tuyệt vọng, thất hồn lạc phách đi ra khỏi tổng cục.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, lại lần nữa bị cảnh tượng phía trên dọa sợ tới mức trong lòng phát run.
Cho nên tất cả mọi người đã bị con quái vật này bắt rồi sao? Con quái vật này cường đại như vậy? Vì sao lính gác cũng không phát hiện?
Còn có tại sao có cậu không có việc gì?
Cậu ở dưới mặt đất chạy tới chạy lui, la to, cũng không có xúc tua nào tới cuốn lấy cậu.
Đầu bạch tuộc to lớn kia từ đầu tới cuối đều không có bất luận phản ứng gì, nói như vậy, mấy viên hình tròn trên đầu cũng không phải hai mắt cùng miệng.
Nó thoạt nhìn lực sát thương cũng không lớn, rốt cuộc làm sao có thể bắt được mọi người, thậm chí bao gồm cả mấy người Liên Hạc?
Con quái vật này vì sao chỉ buông tha một mình cậu?
Chẳng lẽ muốn để cậu làm chúa cứu thế?
Để một người không có bất luận siêu năng lực nào như cậu?
Cậu hiện tại đến tới gần những người bị bắt trên bầu trời cũng làm không được, làm sao có thể cứu?
Lái phi cơ?
Nhưng cậu đến làm sao để khởi động phi cơ cũng không biết, càng đừng nói đem phi cơ bay lên trời cao.
Hình ảnh trước mắt vô luận nghĩ như thế nào cũng rất thái quá, Cù Tầm Dương thật sự không muốn tin tưởng đây là hiện thực.
Lần trước trong ảo giác là sáng tạo thế giới cùng ký ức giả dối, nhưng hiện tại trước mắt hết thảy đều chân thật, hoàn cảnh không có thay đổi, ký ức của cậu cũng không có bị thay đổi, cho nên cậu không thể xác định bản thân có phải đã tiến vào ảo giác hay không.
Nhưng cậu cũng không thể tin tưởng đây là hiện thực.
Một con quái vật bạch tuộc thoạt nhìn không có bất luận lực sát thương gì, đem mọi người bao gồm lính gác toàn bộ đều khống chế?
Loại khả năng này có lớn không? Hơn nữa vẫn đang ở trong khu an toàn mà?
Cù Tầm Dương tình nguyện tin tưởng cậu lại tiến vào ảo giác.
Có lẽ mỗi lần ảo giác chế tạo ra hiệu quả sẽ không giống nhau, chỉ là lần này chẳng lẽ lại là dùng tiềm thức của cậu chế tạo sao?
Tiềm thức của cậu... Có thể cho quái vật sức mạnh chế tạo không gian cường đại như vậy? Làm nó có thể khống chế được mọi người?
Không phải đâu...
Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân hẳn là không có được thực lực như vậy.
Nhưng cố tình hiện tại lại chỉ có một mình cậu thanh tỉnh, chỉ có cậu là đặc thù, như vậy rất có thể chính cậu là người tạo thành nguyên nhân này.
Lần trước ở trong ảo giác, cậu sẽ không chết, hơn nữa thời gian vẫn luôn khởi động lại.
Như vậy có lẽ lần này...Cũng là như thế đi?
Có khả năng tự sát sẽ làm cho cậu trở lại một khắc tỉnh lại trong phòng kia? Nếu nói như vậy, cậu có thể xác định bản thân thật sự tiến vào ảo giác, như vậy cậu cũng chỉ cần dùng biện pháp giống như lần trước tìm được cách đánh thức những người khác là tốt rồi?
Nhưng nếu không phải ở trong ảo giác, Cù Tầm Dương đứng trên mái nhà nhìn đi nhìn lại, nhìn khoảng cách của bản thân cách mặt đất mấy chục mét nuốt một ngụm nước miếng, nhảy xuống như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng cậu không có biện pháp nào khác.
Vừa nãy cậu chạy tới tòa cao ốc cao nhất khu an toàn, trăm cay ngàn đắng bò lên mái nhà, nghĩ nghĩ nhìn xem cái độ cao này có thể tới gần người bị cuốn lấy trên không trung hay không.
Nhưng mà cho dù cậu đã đi tới tòa cao ốc cao nhất, khoảng cách với những người đó vẫn so với tầm mắt cậu phán đoán phải cao hơn rất nhiều rất nhiều.
Nếu hiện tại là hiện thực mà không phải ảo giác, vậy cậu nhảy xuống sẽ ngã thành bánh nhân thịt.
Cho nên nhảy, hay là không nhảy, Cù Tầm Dương rất do dự.
Bởi vì đây là một chuyện không xác định, nếu chọn sai, sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu.
Cù Tầm Dương không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Thôi vậy.”
Cậu cảm thấy bản thân vẫn là trước tìm thử phương pháp khác đi, nếu trực tiếp nhảy xuống mà chết thì cũng quá oan ức.
Cù Tầm Dương xoay người muốn nhảy xuống, kết quả lòng bàn chân trượt một cái cả người ngã về phía sau.
Hết thảy phảng phất đều biến thành ảnh chậm, cậu cứ như vậy trơ mắt nhìn bản thân ngã xuống từ tầng cao nhất...
Dưới tốc độ rơi xuống cực nhanh cậu cảm thấy thật sự hối hận, bản thân vừa rồi vì sao không ngồi xổm bò xuống mà một hai phải nhảy xuống.
Hiện tại tốt rồi, thật sự nhảy lầu.
Trời xanh a, thỉnh nhất định phải cho cậu cơ hội một lần nữa sống lại.
Cù Tầm Dương nhắm chặt hai mắt, sợ hãi đau đớn sắp đến.
Nhưng mà thân thể đột nhiên đụng vào một vật thể mềm mại, sau đó cậu mở mắt ra liền thấy một thân ảnh phát ra hồng quang lắc mình xuất hiện trước mắt, sau đó cậu được đối phương ôm chặt cuối cùng vững vàng đáp trên mặt đất.
“Cậu điên rồi? Sao lại muốn nhảy lầu?!”
Sau khi thấy rõ người tiếp được mình là ai, cậu còn chưa kịp kích động, đã bị đối phương mắng cho một tràng.
Tuy rằng như thế, cậu vẫn mắt nhắm chảy lệ ôm lấy Dịch Dữ Kiệt, kích động nói: “Thật tốt quá, anh cũng không có việc gì.”
Dịch Dữ Kiệt ngẩn người, nói một câu ngốc tử.
Sau khi Dịch Dữ Kiệt xuất hiện, cảm xúc vẫn luôn bất an của Cù Tầm Dương liền giảm bớt, sau khi cậu bình tĩnh, lại nghĩ tới hình ảnh Dịch Dữ Kiệt cùng Thẩm Sơ Trạch miệng dán miệng, hỏa khí lập tức lại bừng lên.
Cậu đẩy đẩy Dịch Dữ Kiệt, có chút không vui nói: “Anh trước thả tôi xuống.”
Dịch Dữ Kiệt bị cảm xúc đột nhiên thay đổi của cậu làm cho có chút sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời đem cậu thả xuống mặt đất.
Vừa chạm xuống đất, Cù Tầm Dương liền lui một bước về phía sau cùng hắn kéo ra khoảng cách.
Tâm tình Dịch Dữ Kiệt có chút hạ xuống.
Bất quá Cù Tầm Dương cũng biết hiện tại không phải thời điểm để cậu buồn bực, cậu chỉ chỉ trên đầu hỏi: “Anh biết đây là có chuyện gì không? Vì sao tôi vừa tỉnh liền biến thành như vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy? Trừ bỏ chúng ta còn có người khác cũng thanh tỉnh sao?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Chúng ta hiện tại hẳn là đang ở trong ảo giác.”
“Ảo giác? Vì sao a? Hố đen xuất hiện trong khu an toàn?” Tuy rằng cậu từng suy đoán bản thân hẳn là ở trong ảo giác, nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
Dịch Dữ Kiệt nói: “Không có xuất hiện hố đen, nhưng đây là ảo giác, bởi vì mọi người trong hiện thực đều biến mất.”
Dịch Dữ Kiệt nói ai là người thứ nhất biến mất hắn không biết, khi đó hắn đem Cù Tầm Dương ngất xỉu đưa đến bệnh viện, sau đó trơ mắt nhìn cậu biến mất trong không khí, bởi vì lần trước bọn họ tiến vào ảo giác cũng là đột nhiên biến mất, cho nên Liên Hạc suy đoán Cù Tầm Dương có thể đã tiến vào ảo giác, nhưng không có xuất hiện hố đen, cho nên bọn họ tìm không được nguyên nhân vì sao Cù Tầm Dương đột nhiên tiến vào ảo giác.
Sau đó người biến mất càng ngày càng nhiều, ngắn ngủn một ngày đã biến mất gần nửa số người trong khu an toàn.
Lại qua một ngày, mấy người Liên Hạc cũng biến mất, duy độc chỉ có Dịch Dữ Kiệt ở lại hiện thực.
Dịch Dữ Kiệt nói chính mắt thấy bên ngoài từng người một liên tục biến mất, nhưng hắn không hề có biện pháp chỉ có thể lo lắng suông.
Sau đó vừa nãy hắn đột nhiên bị kéo vào ảo giác, hơn nữa vừa tiến vào liền thấy hình ảnh Cù Tầm Dương từ cao ốc nhảy xuống.
“Tôi sau khi tỉnh lại đã thấy toàn bộ bọn họ bị xúc tua giam giữ ở trên trời, toàn bộ ảo giác chỉ có tôi là thanh tỉnh, lần này ảo giác sẽ không phải lại là do tôi tạo ra đi?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tôi không phải cũng không có việc gì sao.”
Tuy rằng Dịch Dữ Kiệt không nhất định là đang an ủi cậu, nhưng những lời này vẫn làm cho cậu cảm thấy một chút an tâm, “Vậy anh hiện tại muốn đi đánh thức mấy người Liên Hạc sao? Tôi đã thấy bọn họ, ở ngay trên không trung của tòa nhà.”
Dịch Dữ Kiệt lại nhìn cái đầu to của quái vật bạch tuộc ở nơi xa: “Cảm giác đem thứ kia đánh cho nổ tung là được.”
Cù Tầm Dương nói: “Thứ kia trước đó chưa từng nhúc nhích qua, cũng không biết lực sát thương rốt cuộc thế nào.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Tôi đi thử sẽ biết, cậu đợi ở trong vòng hộ thuẫn đừng đi ra.”
Cù Tầm Dương gật đầu, lúc này cậu mới thấy báo đen ở trên mặt đất giống như vẫn không nhúc nhích, hơn nữa tư thế ghé vào nơi đó giống như cũng có chút kỳ quái, “Nó làm sao vậy?”
“Bị cậu cắn hôn mê.”
“...”
Cho nên vừa nãy cậu ở giữa không trung cắn phải một thứ mềm mại, chẳng lẽ là báo đen?
Dịch Dữ Kiệt ngồi xổm xuống sờ đầu báo đen, ánh quang đỏ từ lòng bàn tay hắn hiện lên chậm rãi thẩm thấu vào thân thể báo đen, sau đó trong chốc lát báo đen đã tỉnh lại.
Báo đen ngẩng đầu, rất là u oán liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương một cái.
Cù Tầm Dương nhanh chóng hướng nó nói xin lỗi.
Dịch Dữ Kiệt nói báo đen triển khai vòng hộ thuẫn, sau khi nhìn Cù Tầm Dương tiến vào, xoay người mượn lực mấy cái bay nhanh xuyên qua từng dãy kiến trúc.
Cù Tầm Dương chỉ nhìn thấy một đạo hồng quang từ mặt đất đột nhiên bay vọt lên trời cao, tia chớp màu đỏ hỗn loạn dày đặc như là thiên la địa võng công kích tới hướng cái đầu kia.
Không trung bên kia chiếu ra một mảnh lớn năng lượng màu đỏ của Dịch Dữ Kiệt.
Bọn họ đều nói Dịch Dữ Kiệt mạnh lên, nhưng Cù Tầm Dương còn chưa được trải nghiệm qua những lời này, thẳng đến hôm nay lại lần nữa được thấy sóng năng lượng của Dịch Dữ Kiệt, làm cho cậu ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được uy áp mãnh liệt, việc này làm cho cậu tự thân cảm nhận được Dịch Dữ Kiệt thật sự mạnh lên.
Dịch Dữ Kiệt dùng một chiêu đã đem cái đầu to kia đánh cho dập nát, từ khi hắn xuất kích đến giây phút cuối cùng, con quái vật kia đều không có làm ra bất luận hành động công kích nào, trực tiếp bị giết chết.
Cù Tầm Dương nhìn những xúc tua đang cuốn lấy mọi người toàn bộ biến thành bụi phấn, mà những người đó mất đi chống đỡ cũng toàn bộ sôi nổi rớt xuống.
Không được!
Rơi xuống như vậy không phải sẽ trực tiếp ngã chết sao?
Ngay lúc Cù Tầm Dương hoảng sợ vạn phần, cảnh tượng chung quanh bắt đầu vỡ thành từng mảnh nhỏ, hết thảy trong nháy mắt toàn bộ tan rã.
Bốn phía đột nhiên lâm vào hắc ám, chờ tầm nhìn của cậu lại lần nữa khôi phục ánh sáng, bọn họ giống như đã trở về hiện thực, tất cả mọi người đều nằm trên mặt đất.
Không có máu bắn đầy đất, cũng không có bị rơi hành mảnh nhỏ.
Cậu thấy những người cách cậu gần nhất đều từ từ tỉnh lại, sau đó vẻ mặt mờ mịt từ trên mặt đất bò dậy.
Lúc này Dịch Dữ Kiệt một lần nữa trở về bên cạnh cậu, sau đó thu hồi báo đen.
Hắn bảo Cù Tầm Dương tới gần, Cù Tầm Dương lại đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Dịch Dữ Kiệt khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, Cù Tầm Dương lại đột nhiên chỉ vào nơi xa đầy mặt hoảng sợ nói: “Đó là cái gì?”
Không gian nơi xa kia giống như đang vặn vẹo, sau đó xuất hiện một đạo khe hở thật lớn vỡ ra hai bên, khe hở càng mở càng lớn, từ nơi tối tăm bên trong phảng phất như có thứ gì đang ngo ngoe rục rịch.
Dịch Dữ Kiệt sắc mặt biến đổi, “Không tốt, là hố đen.”
Những người cách gần khe nứt còn chưa kịp phản ứng lại, từ trong hố đen đã trào ra hàng ngàn hàng vạn quái vật vây quanh bọn họ.
Bọn họ đến cơ hội chạy trốn cũng không có, bị bắt lấy xé rách chia năm xẻ bảy, sau đó bị nuốt vào bụng.
Tiếng kêu thê lương liên tiếp vang lên, tất cả mọi người cuống quít chạy trốn.
Đây là lần đầu tiên cậu chính mắt nhìn thấy hình ảnh hố đen xuất hiện, đại não Cù Tầm Dương trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại từng mảnh máu tươi, cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân có phải còn đang ở bên trong ảo giác hay không.
“Trong khu an toàn sao lại có thể xuất hiện hố đen lớn như vậy...”
“Có thể là do vòng hộ thuẫn phòng hộ biến mất.”
“Vòng hộ thuẫn phòng hộ sao lại biến mất?”
“Ngu xuẩn, cậu quên bọn họ đều bị kéo vào ảo giác sao?”
Dịch Dữ Kiệt không lại lãng phí thời gian, một lần nữa phóng xuất ra báo đen để nó đi tìm mấy người Liên Hạc, sau đó bế lên Cù Tầm Dương chạy vào bên trong đàn quái vật.
Lúc này, Cù Tầm Dương nhìn hố đen nơi xa như xoáy nước khuếch trương đến trình độ làm cho người ta sợ hãi, đem hết thảy chung quanh đều cắn nuốt, sau đó từ bên trong đi ra hai con quái vật hình thể siêu khổng lồ, cùng với não tinh trong hố đen loại hai lúc trước cậu cùng mấy người Liên Hạc gặp được giống hệt.
Nháy mắt toàn thân đều lạnh lẽo.
Chẳng lẽ hố đen lần này... Cũng là loại hai?