Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 65: Khôi phục




Edit by Náppu
*
Cậu và Dịch Dữ Kiệt không trở về nhà, mà được đưa tới một địa phương xa lạ.
Nghe nói nơi này trước kia là nơi ở của một ít lính gác tinh thần lực không ổn định, cho nên phi thường kiên cố.
Bất quá cũng không phải nơi giống như ngục giam, cũng không phải giống căn phòng lạnh băng tại khu an toàn bên kia, mà là một căn phòng năm mươi mét vuông, tuy rằng trang hoàng rất đơn giản, nhưng gia cụ đều đầy đủ.
Dịch Dữ Kiệt vẫn là vẻ mặt không tình nguyện đi vào cùng Cù Tầm Dương, tính tình của hắn cũng không phải thích bị nhốt lại.
Cẩn thận ngẫm lại, phòng ngủ của Dịch Dữ Kiệt bố trí rất ấm áp, cho nên tuy rằng hắn tính tình táo bạo, nhưng trong sinh hoạt có khả năng thích ấm áp.
Đáng tiếc trạng thái của hắn hiện tại không ổn định, tổng cục phải đem hắn nhốt ở nơi này để trị liệu.
Nguyên bản trong khu an toàn không thể sử dụng siêu năng lực, nếu không phải Dịch Dữ Kiệt hiện tại là tình huống đặc thù, hắn sẽ bị bắt đi chịu phạt.
Tổng cục phái một viên chức không có siêu năng lực lại đây cùng Cù Tầm Dương giảng giải tình huống hiện tại, không có dao động năng lượng sẽ không khiến cho Dịch Dữ Kiệt cuồng loạn, đương nhiên dưới tiền đề không được tới gần Dịch Dữ Kiệt.
"Trong phòng có lò vi sóng, mỗi ngày chúng tôi đều sẽ cung cấp cho các ngài đồ ăn để hâm nóng, có bất luận yêu cầu gì xin viết lên tờ ghi chú dán ở cửa, chúng tôi thấy sẽ cung cấp cho ngài, bởi vì lính gác Dịch Dữ Kiệt trước mắt thuộc về tình huống đặc thù, theo chúng tôi biết chỉ có ngài ở bên cạnh cảm xúc của anh ta mới có thể ổn định, mà lính gác Dịch Dữ Kiệt hiện tại đang trong trạng thái bị giam cầm, cho nên hy vọng ngài không có gì tất yếu thì không được ra ngoài, thẳng đến khi trong cục phán định anh ta khôi phục mới thôi, phiền ngài phối hợp."
Cù Tầm Dương nói được.
Khi đó cậu cho rằng bản thân nhiều nhất sẽ chỉ cùng Dịch Dữ Kiệt ở chỗ này ngốc khoảng một tuần, bởi vì Dịch Dữ Kiệt đã khôi phục lý trí, cậu cảm thấy đợi hắn hoàn toàn thanh tỉnh hẳn là cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Kết quả cậu như thế nào cũng không nghĩ tới, một lần này giữ bọn họ lại hơn một tháng.
Tuy rằng chỉ có Dịch Dữ Kiệt bị hoàn toàn hạn chế phạm vi hoạt động, nhưng bởi vì cậu không thể rời khỏi bên cạnh Dịch Dữ Kiệt, cho nên cũng coi như là bị ảnh hưởng hạn chế đi ra ngoài.
Bị nhốt cùng Dịch Dữ Kiệt còn có thể làm gì, trừ bỏ làm tình vẫn là làm tình.
Ngoại trừ những lúc ăn cơm đi WC tắm rửa, thời gian còn lại Cù Tầm Dương cơ hồ đều vượt qua ở trên giường.
Mỗi ngày đều làm, thân thể thường xuyên tính ái trở nên cực độ mẫn cảm, về sau chỉ cần Dịch Dữ Kiệt ôm cậu sờ hai cái, cậu sẽ có phản ứng, phía dưới lập tức ướt một mảnh.
Độ phù hợp thân thể của cậu cùng Dịch Dữ Kiệt cũng dưới tình huống như vậy trở nên càng ngày càng cao, cơ hồ là chỉ cần mỗi ánh mắt mỗi động tác của Dịch Dữ Kiệt, cậu đã biết Dịch Dữ Kiệt muốn cậu thay đổi cái tư thế nào.
Lúc bọn họ ở nơi đó được nửa tháng, tổng cục phái người tới làm kiểm tra toàn thân cho Dịch Dữ Kiệt, đại khái là vì để phòng ngừa vạn nhất, cho nên Liên Hạc cũng lại đây.
Dưới tình huống bị Cù Tầm Dương lừa gạt, Dịch Dữ Kiệt rất phối hợp bị tiêm vào thuốc mê lâm vào hôn mê.
Chờ hắn hoàn toàn ngủ say, bảy tám nhân tài mặc trang phục nghiên cứu đi đến, trên tay còn cầm mấy dụng cụ tinh vi.
Dịch Dữ Kiệt mặc một cái quần lót góc bẹt nằm ở trên giường, trên người bị dán rất nhiều miếng dán màu trắng, sau đó những người đó rút máu của hắn rồi làm kiểm tra đo lường, hắn cũng không hề hay biết.
Lúc này một nam nhân trung niên trong đó vẫn luôn quan sát quay qua hỏi Cù Tầm Dương: "Lính gác Dịch Dữ Kiệt vẫn không nhận ra người khác sao?"
Cậu gật gật đầu, nửa tháng này Dịch Dữ Kiệt vẫn không có hoàn toàn thanh tỉnh.
Nam nhân trung niên nga một tiếng, sau đó nói với người bên cạnh cái gì đó, cậu thấy người kia lấy ra một ống tiêm màu lam, thoạt nhìn như là muốn tiêm vào cho Dịch Dữ Kiệt.
Nhìn Dịch Dữ Kiệt bị tiêm Cù Tầm Dương có chút bóng ma.
Bất quá người của tổng cục hẳn là không có khả năng sẽ thương tổn Dịch Dữ Kiệt, nhưng cậu vẫn có chút tò mò bọn họ tiêm cho Dịch Dữ Kiệt là cái gì, cho nên hỏi Liên Hạc.
Liên Hạc nói là dược tề bọn họ mới vừa nghiên cứu ra có thể làm cho Dịch Dữ Kiệt nhanh chóng khôi phục.
Cù Tầm Dương cũng không hỏi nhiều, bởi vì Dịch Dữ Kiệt có thể nhanh chóng khôi phục với cậu mà nói là chuyện tốt.
Mỗi ngày đều bị mãnh liệt thao làm tuy rằng rất sung sướng nhưng cũng rất mệt, đối với cậu hiện tại mà nói có thể sớm một chút trở về sinh hoạt bình thường cũng rất tốt.
Bởi vì cậu cảm thấy bản thân đã thận mệt, đầy mặt đều viết bốn chữ túng dục quá độ.
Liên Hạc hỏi cậu: "Muốn đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành không?"
Cậu không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, ở trong một căn phòng nửa tháng cũng rất khó chịu.
"Bất quá chúng ta đi rồi không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, không đi xa, tôi chỉ mang cậu đi ra ngoài một lát thôi."
Không biết vì sao, có khi Liên Hạc chỉ cần biểu hiện ra săn sóc nho nhỏ như vậy, cậu đều sẽ bị cảm động.
Là cậu quá dễ dàng thỏa mãn sao?
Ra khỏi phòng xuyên qua một hành lang dài liền đến một nơi trống trải bên ngoài.
Cách nơi này không xa bốn phía đều dựng lên tường cao, phòng của bọn họ bị tường cao vây quanh ở giữa, bởi vì là vì lính gác không ổn định thành lập, cho nên phòng ngự vẫn làm rất đúng chỗ.
Bất quá giữa tường cao cùng phòng ở đều là sân nền trống trải, hôm nay trời xanh mây trắng, không khí cũng rất tốt.
Cù Tầm Dương duỗi cái eo lười biếng, hít sâu rất nhiều lầm, lộ ra tươi cười thỏa mãn.
Liên Hạc chỉ mỉm cười đứng bên cạnh nhìn cậu.
Cù Tầm Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Liên Hạc: "Các anh gần đây có ra ngoài làm nhiệm vụ không?"
Lại nói tiếp đây vẫn là lần đầu tiên sau khi trở thành dẫn đường của 'Nộ Hải', cậu rời khỏi bọn họ thời gian dài như vậy.
Liên Hạc nói: "Ra một lần."
Cù Tầm Dương nói: "Khi nào? Muốn tôi giúp anh khai thông không?"
Liên Hạc cười lắc đầu: "Chỉ là nhiệm vụ nhỏ mà thôi, hơn nữa đã là chuyện của ba ngày trước."
Cù Tầm Dương nói: "Vậy cũng phải sử dụng siêu năng lực đi, không cần tôi giúp anh khai thông sao?"
Lính gác chỉ cần từng sử dụng qua siêu năng lực, tinh thần lực sẽ xuất hiện dao động, cho nên mặc kệ bọn họ sử dụng siêu năng lực nhiều hay ít, đều cần phải khai thông, chỉ là phải xem dao động tinh thần như thế nào để quyết định loại hình khai thông.
Bất quá Cù Tầm Dương lại nghĩ đến, 'Nộ Hải' sẽ làm một nhiệm vụ nhỏ sao?
Nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ cầm tay Liên Hạc nghĩ như vậy cũng có thể khai thông một chút cho hắn, nhưng cậu phát hiện tinh thần lực của Liên Hạc rất vững vàng, liền ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Liên Hạc cũng không nghĩ tới Cù Tầm Dương sẽ chủ động nắm lấy tay hắn như vậy, cho nên nhất thời không có tránh đi..
"Khụ, kỳ thật chúng tôi đã khai thông qua."
Vừa nghe thấy những lời này, trong lòng Cù Tầm Dương vẫn là theo bản năng 'lộp bộp' một chút, bất quá ngay sau đó cậu liền nghĩ đến lần trước bọn họ cũng được người khác khai thông, chỉ là nắm tay mà thôi, có lẽ lần này cũng như vậy đi?
Bởi vì cậu hiện tại bị nhốt ở nơi này, cũng không thể kịp thời giúp bọn họ khai thông.
"Cũng là nắm tay sao?"
Tuy rằng cậu rất dễ miên man suy nghĩ, nhưng cậu cũng không thích đem chuyện này đặt trong lòng, dù sao người đã ở trước mắt, còn không bằng trực tiếp chứng thực.
Liên Hạc ân một tiếng, biểu tình hiện lên một tia mất tự nhiên.
Chỉ là khi đó Cù Tầm Dương đang suy nghĩ chuyện khác, cũng không có chú ý đến, cậu chỉ nghe thấy Liên Hạc đáp lại một tiếng ân, cứ như thế yên tâm.
"Là Sơ Trạch sao? Hay là dẫn đường khác?"
Cấp bậc của Thẩm Sơ Trạch rất thấp, chỉ đơn thuần nắm tay hiệu quả khai thông hẳn là không thể được đi?
Nhưng Liên Hạc lại nói: "Là hắn."
Tuy rằng chỉ là nắm tay, nhưng sau khi Cù Tầm Dương nghe thấy là Thẩm Sơ Trạch tâm tình vẫn lập tức trở nên không tốt.
Cậu không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy, bởi vì bọn họ cùng Thẩm Sơ Trạch nắm tay khai thông, cậu liền không vui...
Nhưng cậu thà rằng là dẫn đường xa lạ khác tới giúp bọn họ khai thông, cũng không hy vọng là Thẩm Sơ Trạch.
Bởi vì Thẩm Sơ Trạch đã từng là dẫn đường của bọn họ, lại còn vẫn luôn thích bọn họ, bốn người bọn họ cũng đã từng cùng Thẩm Sơ Trạch phát sinh hành vi thân mật giống như cậu hiện tại.
Tuy rằng trước Thẩm Sơ Trạch cũng có những người khác đến làm dẫn đường cho bọn họ, nhưng tựa như Thẩm Sơ Trạch nói, hắn là làm lâu nhất.
Cho nên nhìn vào thái độ bọn họ đối với Thẩm Sơ Trạch, sẽ làm Cù Tầm Dương cảm thấy Thẩm Sơ Trạch đối với bọn họ mà nói có chút đặc thù.
Nếu cậu không thích bốn người bọn họ, vậy cho dù bọn họ thật sự cùng Thẩm Sơ Trạch ở bên nhau, cậu cũng không bận tâm.
Nhưng hiện tại không giống, cậu đã thích bọn họ, cậu đương nhiên hy vọng bọn họ chỉ coi trọng một mình mình, không thể lại phân tâm đối tốt với người khác, bởi vì tình cảm chính là ích kỷ.
Tựa như Thẩm Sơ Trạch trước đó lén đi tìm cậu biểu thị công khai chủ quyền, không phải cũng là tâm trạng ghen ghét quấy phá sao, tuy rằng cậu sẽ không làm như vậy.
Cậu thay thế vị trí của Thẩm Sơ Trạch, nhưng bởi vì tình huống hiện tại, Thẩm Sơ Trạch lại tạm thời trở về vị trí này, làm cho Cù Tầm Dương sinh ra bất an cùng lo lắng, còn có một chút cảm giác mâu thuẫn đồ của bản thân bị người khác chiếm lấy.
Tuy rằng sinh ra ý nghĩ như vậy có chút ích kỷ.
Bất quá cậu không đem suy nghĩ nội tâm biểu đạt ra, cậu không muốn làm Liên Hạc cảm thấy cậu ích kỷ lại có tiểu tâm tư.
Bọn họ không ở bên ngoài ngốc được bao lâu đã trở về, chỉ là lúc trở về tâm tình của cậu có một chút không tốt, cũng không biết Liên Hạc có nhìn ra hay không.
Bọn họ trở về không bao lâu, những người đó kiểm tra cho Dịch Dữ Kiệt cũng kết thúc, bắt đầu thu thập đồ dùng rời đi.
Liên Hạc đi cuối cùng, thời điểm rời đi còn nhìn chằm chằm cậu một lát, cậu còn tưởng rằng Liên Hạc có cái gì muốn nói với cậu, nhưng cuối cùng Liên Hạc cái gì cũng không nói.
Cũng không biết có phải sau khi những người đó tiêm dược có tác dụng không, Dịch Dữ Kiệt thật sự bắt đầu thanh tỉnh.
Chỉ là ban đầu là một ngày thanh tỉnh một giờ, sau đó qua mấy ngày tăng lên một hai giờ, sau đó lại qua mấy ngày biến thành hai ba giờ đồng hồ, thời gian thanh tỉnh đang chậm rãi dài hơn.
Cù Tầm Dương bắt đầu phát hiện Dịch Dữ Kiệt thanh tỉnh là bởi vì cậu thấy Dịch Dữ Kiệt không còn dán gần cậu nữa, chỉ ngồi một chỗ phát ngốc.
Sau đó cậu liền dùng thời gian Dịch Dữ Kiệt không phản ứng lại cậu đo lường tính toán khoảng thời gian Dịch Dữ Kiệt thanh tỉnh là bao lâu.
Cậu không biết vì sao Dịch Dữ Kiệt lúc thanh tỉnh không phản ứng lại với cậu, có thể là nhớ lại những hành vi giống cẩu của chính mình lúc không thanh tỉnh cảm thấy mất mặt?
Một ngày nào đó của hơn một tháng sau, Cù Tầm Dương nằm bên cạnh Dịch Dữ Kiệt hỏi hắn: "Dữ Kiệt, anh hẳn là đã hoàn toàn khôi phục rồi đi?"
Nguyên bản Dịch Dữ Kiệt còn đang ngẩn người nghiêng đầu nhìn cậu trả lời: "Cậu sao lại cảm thấy như vậy?"
Cù Tầm Dương có chút khổ sở nói: "Bởi vì từ ngày hôm qua anh bắt đầu không có gọi tôi là bảo bối."
Thời điểm Dịch Dữ Kiệt không thanh tỉnh, trừ bỏ phi thường dính Cù Tầm Dương, còn có chính là vẫn luôn đem từ 'bảo bối' treo ở ngoài miệng, kêu đến Cù Tầm Dương đều đã thành thói quen.
Hơn một tháng cùng Dịch Dữ Kiệt ở chung này, tuy rằng đại bộ phận thời gian đều là làm tình, nhưng cảm giác Dịch Dữ Kiệt thật sự như là đem cậu phủng ở trong tay, đoạn thời gian cánh tay cậu còn chưa có hoàn toàn khôi phục, Dịch Dữ Kiệt sẽ ôm cậu tắm rửa, ôm cậu đi WC, đút cơm cho cậu, ôm cậu ngủ, làm cậu có một loại cảm giác bản thân thật sự được xem thành bảo bối.
Cho nên lúc Dịch Dữ Kiệt thanh tỉnh không phản ứng lại cậu, Cù Tầm Dương sẽ bởi vậy mà cảm thấy khổ sở, nhưng cậu lại sợ bản thân vô cớ gây rối kích thích đến Dịch Dữ Kiệt, cho nên chỉ có thể tri kỷ theo ý Dịch Dữ Kiệt mà ở chung.
Dịch Dữ Kiệt trầm mặc một lát, sau đó trả lời: "Ân, tôi nghĩ chúng ta đã có thể rời đi nơi này."