Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 64: Trở về




Edit by Náppu
*
Giải dược chỉ có thể dùng một lần là gạt người, bởi vì Cù Tầm Dương còn sống, cho nên mấy người Liên Hạc bọn họ cũng nhận ra điểm này.
Để có thể giúp những lính gác không còn nhân tính khai thông sau khi thức tỉnh lần thứ hai, nhóm gia hỏa phát minh ra dược tề kia cũng không phải là thứ gì tốt, nội tâm đại khái đã sớm vặn vẹo, sở dĩ lừa gạt mấy người Liên Hạc có thể là cho rằng bọn họ sẽ nhìn trúng dẫn đường cấp A Cù Tầm Dương rồi vứt bỏ Dịch Dữ Kiệt.
Bọn họ giống như là vì chế tạo hỗn loạn mà sống, chết một lính gác cấp S đối với bọn họ mà nói giống như đều là chuyện tốt.
Bởi vì dẫn đường đối với lính gác là một tồn tại không thể thiếu, huống chi là dẫn đường cấp A đã tăng cường năng lực khai thông.
Chỉ là nội tâm âm u của những gia hỏa đó đại khái cũng không hiểu cái gì gọi là cảm tình lúc sinh tử, cho nên bọn họ cũng không thể tưởng tượng được mấy người Liên Hạc sẽ mạo hiểm lựa chọn đánh cược một lần.
Bất quá chuyện này bọn họ cũng không để Cù Tầm Dương biết.
Dù sao đều đã qua, cũng không nên làm cậu lại tức giận một lần nữa.
......
......
Liên Hạc nói muốn Dịch Dữ Kiệt hoàn toàn thanh tỉnh có khả năng còn cần một đoạn thời gian khá dài, mà trong khoảng thời gian này Cù Tầm Dương cần phải toàn bộ quá trình ở bên cạnh hắn, một phần là vì Dịch Dữ Kiệt hiện tại chỉ tiếp nhận Cù Tầm Dương, còn một phần khác là vì chỉ có Cù Tầm Dương giúp Dịch Dữ Kiệt khai thông mới có thể làm cho hắn chậm rãi khôi phục.
Chỉ là nhiệm vụ của bọn họ bên này đã hoàn thành, mấy người Liên Hạc cũng không có khả năng ở lâu dài trong khu an toàn khác, cho nên quyết định đem Dịch Dữ Kiệt mang về trị liệu.
Dịch Dữ Kiệt lại bị tiêm vào thuốc an thần, hắn tuy rằng khôi phục lý trí nhưng còn chưa thể nhận ra người khác, hơn nữa đối với mấy người Liên Hạc phi thường bài xích, cho nên chỉ có thể dưới tình huống hôn mê dẫn hắn trở về.
Phi cơ của bọn họ trước đó là của mấy người Địch Tư.
Nghe Liên Hạc nói bọn họ tối hôm qua mới trở về, chỉ là vẫn không có tìm được Lý Lâm, đến thi thể cũng không có.
Thời điểm mấy người Địch Tư lại đây Cù Tầm Dương liền lui lại phía sau mấy người Liên Hạc, cậu cùng ba người này không tính là quá quen thuộc, hiện tại bởi vì chuyện của Lý Lâm lại cảm thấy bọn họ đều rất phiền chán.
Bất quá mười ngày ngắn ngủn qua đi, ba người này cũng biến hóa rất lớn, mắt thường có thể thấy được gầy ốm đi rất nhiều, sắc mặt rất kém cỏi, bọng mắt thâm đen, hai mắt thoạt nhìn cũng ảm đạm vô thần.
Dáng vẻ này của bọn họ thật giống như là người yêu qua đời dẫn tới bọn họ chịu đả kích sâu nặng mà trở nên suy sút.
Nhưng bọn họ có yêu Lý Lâm sao?
L
Lúc này Địch Tư nhìn qua cậu bên này rồi nói với Liên Hạc cái gì đó, Liên Hạc quay đầu lại nhìn cậu một cái sau đó lắc lắc đầu.
Cậu nhịn không được hỏi Hứa Uyên đứng bên cạnh, “Địch Tư nói với Liên Hạc cái gì vậy?”
Hứa Uyên nghiêng đầu tới gần cậu trả lời: “Hắn muốn cậu nói cho bọn họ trước đêm Lý Lâm tự sát đã cùng cậu nói những gì, bất quá Liên Hạc giúp cậu từ chối.”
Cư nhiên vẫn là vì chuyện này sao.
Từ sau khi bọn họ buông xuống hết thảy đi tìm Lý Lâm, còn có các loại biểu hiện này tới xem, bọn họ rõ ràng là vó cảm tình với Lý Lâm, nhưng nếu là như thế, vì sao lại nói thích Louis? Còn cùng Louis hẹn hò làm Lý Lâm tổn thương, còn đối xử với Lý Lâm ác liệt như vậy?
Cậu không thể hiểu được.
Chẳng lẽ bọn họ còn có thể một bên thích Lý Lâm, một bên lại chán ghét hắn sao.
Cậu kéo kéo áo Hứa Uyên, “Tôi có lời muốn hỏi bọn họ, anh giúp tôi phiên dịch một chút được không.”
Hứa Uyên cười tủm tỉm nói đương nhiên có thể, sau đó mang theo cậu đi tới trước mặt mấy người Địch Tư.
Liên Hạc nghi hoặc liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hứa Uyên cũng không giải thích, mà là trực tiếp nói với mấy người Địch Tư: Dẫn đường của tôi có chuyện muốn hỏi các anh.
Địch Tư gật đầu: Xin cứ hỏi.
Cù Tầm Dương nhìn Hứa Uyên nói: “Anh giúp tôi hỏi Hách Bá, lúc ấy hắn biết Lý Lâm bị cường bạo tra tấn thê thảm như vậy, tại sao không cứu anh ấy.”
Hứa Uyên hỏi, Hách Bá trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng trả lời.
Hứa Uyên nghe xong khẽ nhíu mày.
Cù Tầm Dương hỏi Hứa Uyên: “Hắn nói cái gì?”
Hứa Uyên cúi đầu nhìn Cù Tầm Dương: “Hắn nói nếu khi đó hắn đi cứu Lý Lâm, cậu có khả năng đã mất mạng không thể gặp lại chúng tôi.”
Chuyện này làm Cù Tầm Dương cũng nhíu mi, “Ý của hắn là nói cứu Lý Lâm sẽ rút dây động rừng, sợ chúng tôi bị giết đúng không?”
Hứa Uyên nói: “Là ý tứ này.”
Thời điểm Lý Lâm bị mang đi tra tấn, hẳn là mấy người Liên Hạc mới vừa đột phá hố đen cùng Âu Cách chiến đấu hăng hái, nếu khi đó Hách Bá ra tay, sẽ kinh động đến Âu Đại, tuy rằng cậu không biết nếu Hách Bá thất bại bọn họ có phải thật sự sẽ toàn bộ bị giết chết hay không, nhưng cậu biết khi đó Hách Bá nếu đánh thua, nhất định đợi không được mấy người Địch Tư đến chi viện.
Cậu xem như may mắn, thời điểm Dịch Dữ Kiệt liều chết cứu cậu, Âu Cách đã bị mấy người Liên Hạc giết chết, hơn nữa cũng vừa lúc đang trên đường tới.
Cho nên Hách Bá là bởi vì lấy đại cục làm trọng...
Cho nên sự thật chính là như vậy?
Vì bảo toàn tánh mạng của tất cả dẫn đường mới không lựa chọn đi cứu Lý Lâm, tuy rằng cậu cũng là một người trong số đó, nhưng cậu không thể tiếp thu.
“Nếu Lý Lâm cứ như vậy bị tra tấn đến chết thì sao? Anh cũng sẽ vì mấy người chúng tôi mà trơ mắt nhìn anh ấy chết đi?”
Hách Bá lắc đầu: Sẽ không, tôi sẽ cứu em ấy.
Nghe xong hắn trả lời, Cù Tầm Dương ngược lại càng khó chịu, cảm xúc có chút kích động: “Anh có thể chắc chắn anh ấy sẽ không chết sao? Đúng, khi đó anh ấy đích xác chịu đựng được, nhưng bị mười mấy người cường bạo ngược đánh, không phải một chuyện rất thống khổ sao?”
Hứa Uyên nhanh chóng vuốt ve lưng cậu nói cậu đừng kích động.
Cậu bảo Hứa Uyên mau đem những lời cậu nói phiên dịch qua.
Hứa Uyên làm theo, nhưng Hách Bá lần này không trả lời.
Cù Tầm Dương nói: “Tôi không có chủ nghĩa anh hùng giống như các anh, tôi rất ích kỷ, nếu người quan trọng của tôi phải chịu thương tổn, tôi chỉ biết phải bảo hộ hắn, căn bản sẽ không đi quản người khác như thế nào.”
Sau khi cậu nói xong câu đó, ba người kia toàn bộ trầm mặc.
Muốn biết cũng đã biết, nên nói cậu cũng đã nói xong, cậu vừa nhìn thấy ba người này liền tức giận, cho nên hỏi Liên Hạc có thể đi hay chưa.
Liên Hạc nói có thể.
Dịch Dữ Kiệt đã sớm nằm trên phi cơ, Liên Hạc cùng Hứa Uyên cũng lần lượt vào khoang điều khiển.
Thời điểm Cù Tầm Dương muốn lên phi cơ, dư quang đột nhiên thấy nơi xa đứng một hình bóng quen thuộc.
Nếu người này không xuất hiện, cậu đã sớm đem đối phương quên mất, bởi vì nhớ tới liền ghê tởm, nhưng hiện tại thấy, cậu liền nghĩ tới một chuyện, lập tức giữ chặt Sở Tri Nam, “Anh giúp tôi nói lại với bọn họ một câu.”
Sở Tri Nam gật đầu.
“Anh nói cho bọn họ, lúc trước những người đó nguyên bản là bắt Louis, mà Louis lại chỉ vào Lý Lâm nói anh ấy là dẫn đường cấp A mới có thể hại Lý Lâm gặp những tra tấn đó, cho nên nguyên bản hẳn là Louis phải gặp những chuyện đó, chứ không phải Lý Lâm!”
“Bọn họ không phải áy náy sao, không phải muốn chuộc tội sao, vậy nói bọn họ không được buông tha Louis, cảm ơn.”
Nói xong cậu trực tiếp đi lên phi cơ, dù sao Sở Tri Nam sẽ đem lời cậu nói phiên dịch đúng chỗ.
Cậu không để bụng ba người kia sau khi nghe xong sẽ có phản ứng gì, cũng không để bụng sau đó bọn họ có thể đi trừng phạt Louis hay không, với cậu mà nói chuyện này đều không quan trọng, bởi vì Lý Lâm đã chết, cậu chỉ muốn giúp Lý Lâm ít đi một chút ủy khuất, cho nên muốn vạch trần tội ác của Louis.
Ngồi phi cơ đối với Cù Tầm Dương mà nói thật ra là một chuyện thống khổ, cậu hy vọng không bao giờ cần phải ngồi trên đây đi làm nhiệm vụ nữa.
Bất quá còn tốt Sở Tri Nam đều sẽ cho cậu uống thuốc, sau khi uống xong sẽ không khó chịu bao lâu liền ngủ mất, một giấc này trực tiếp ngủ tới khu an toàn.
Thời điểm cậu tỉnh lại đang có người chuẩn bị đem Dịch Dữ Kiệt nâng lên cáng di động, chẳng qua bọn họ vừa chuẩn bị chạm vào Dịch Dữ Kiệt, Dịch Dữ Kiệt lại mở mắt, hồng quang nơi đồng tử hiện lên.
Cù Tầm Dương chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Sở Tri Nam ôm nhảy xuống phi cơ, một lần nhảy ra xa hơn mười mét.
Giây tiếp theo phi cơ bởi vì sóng năng lượng đánh vào trực tiếp nổ mạnh.
Liên Hạc cùng Hứa Uyên trước tiên cũng vừa mới vừa đem nhân viên trên phi cơ cứu xuống.
Ánh lửa nổi lên bốn phía, những mảnh vụn của phi cơ từ giữa không trung sôi nổi rớt xuống mặt đất, Dịch Dữ Kiệt đứng giữa liệt hỏa lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu, sau đó mở miệng trầm giọng nói: “Bảo bối, lại đây!”
Trước đây loại tình huống này đã từng phát sinh vài lần tại khu an toàn bên kia, chỉ cần Cù Tầm Dương không ở bên cạnh hắn, trạng thái của Dịch Dữ Kiệt sẽ trở nên rất không ổn định.
Cho nên Sở Tri Nam buông lỏng cậu ra.
Cù Tầm Dương cũng không do dự, chạy nhanh tới chỗ Dịch Dữ Kiệt.
Dịch Dữ Kiệt lắc mình một cái đi đến trước mặt Cù Tầm Dương, sau đó đem cậu gắt gao ôm vào trong lòng ngực, mười phần không vui hỏi: “Sao lại không ở bên cạnh tôi.”
Vì trấn an Dịch Dữ Kiệt, Cù Tầm Dương thả nhẹ thanh âm dỗ dành hắn: “Tôi hiện tại sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh đừng nóng giận, đừng lại phóng thích siêu năng lực, được không?”
Dịch Dữ Kiệt ôm cậu đáp một tiếng được, năng lượng dao động quanh thân dần dần vững vàng.
Hai người bọn họ ôm nhau đứng ở nơi đó, nhìn qua giống như là hai người yêu nhau nồng nhiệt.
Trán Hứa Uyên nổi lên gân xanh, hướng Liên Hạc nói: “Để tôi đi đánh ngất hắn?”
Liên Hạc nói: “Không cần, để Tầm Dương ở bên cạnh hắn là được.”
Cù Tầm Dương nói Dịch Dữ Kiệt buông cậu ra, Dịch Dữ Kiệt không chịu.
Cậu không có biện pháp, “Tôi mang anh đi nghỉ ngơi, anh không muốn cùng tôi đi ngủ sao?”
Mắt Dịch Dữ Kiệt sáng rực lên, sau đó mới rất không tình nguyện buông lỏng cậu ra, bất quá sau đó lập tức cầm thật chặt tay cậu.
Cù Tầm Dương nắm lại tay hắn, sau đó lôi kéo Dịch Dữ Kiệt đi theo phía sau mấy người Liên Hạc.
Những người khác đều đi phía trước bọn họ, cùng hai người bọn họ cách ra một khoảng cách.
Lúc đến bên cạnh xe, Cù Tầm Dương nhìn thấy Thẩm Sơ Trạch đã lâu không gặp, đầy cõi lòng chờ mong nhìn phương hướng bọn họ đang đi lại đây, hẳn là đã sớm chờ ở nơi đó.
Vừa nhìn thấy Liên Hạc, hai mắt lập tức đẫm lệ nhào vào trong lòng ngực hắn, “A Hạc, các anh rốt cuộc đã trở lại, em rất nhớ các anh.”
Liên Hạc vỗ vỗ vai hắn, chỉ ân một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Cù Tầm Dương thấy một màn này có chút không thoải mái.
Cậu biết đây là dục vọng chiếm hữu quấy phá, cậu đang ghen.
Cho nên thời điểm Thẩm Sơ Trạch nhìn cậu cùng bốn người bọn họ thân cận đại khái cũng là cái dạng tâm tình này đi?
Tưởng tượng như vậy, làm cho tâm tình Cù Tầm Dương thật sự có chút phức tạp.
Thẩm Sơ Trạch cũng không có ôm quá lâu, rất nhanh liền rời khỏi lồng ngực Liên Hạc, xoa xoa nước mắt cười nói: “Các anh bình an trở về là tốt rồi.” Nói xong lướt qua Liên Hạc nhìn về phía Cù Tầm Dương cùng Dịch Dữ Kiệt đứng cách đó không xa, “Tình huống của Dữ Kiệt hiện tại thế nào?”
“Vấn đề không lớn, đừng lo lắng.” Liên Hạc trả lời Thẩm Sơ Trạch xong, lại quay đầu nói với cậu: “Tầm Dương, các cậu ngồi chiếc xe này đi trước đi.”
Cậu gật đầu nói được.
Liên Hạc liền lui về phía sau vài bước.
Cù Tầm Dương lôi kéo Dịch Dữ Kiệt đi đến bên cạnh xe, mới vừa mở cửa xe muốn để Dịch Dữ Kiệt ngồi vào trước, Thẩm Sơ Trạch đột nhiên giữ chặt cánh tay Dịch Dữ Kiệt, vẻ mặt đau lòng nói: “Dữ Kiệt, anh phải mau chóng khỏe lại a.”
Dịch Dữ Kiệt không có phản ứng gì đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Thẩm Sơ Trạch, sau đó hạ xuống cuối cùng dừng lại trên bàn tay Thẩm Sơ Trạch đang bắt lấy cánh tay hắn.
Cơ hồ là ngay lập tức, mấy người Liên Hạc còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Sơ Trạch đã bị Dịch Dữ Kiệt ném bay ra ngoài.
Hứa Uyên đứng xa nhất nhưng cách vị trí Thẩm Sơ Trạch rơi xuống gần nhất trước phản ứng lại, tốc biến một cái tiếp được Thẩm Sơ Trạch đang rơi xuống.
Thẩm Sơ Trạch đầu tiên ngây người, sau đó là hoảng sợ, cuối cùng mới ủy khuất đến rơi lệ, khóc lóc hỏi: “Dữ Kiệt đây là làm sao vậy?”
Hứa Uyên đem Thẩm Sơ Trạch nâng dậy để hắn đứng vững liền buông lỏng ra, “Không thấy được chúng tôi đều cùng hắn bảo trì khoảng cách sao, cậu chạm vào hắn làm gì.”
Cơn khiếp sợ của Thẩm Sơ Trạch còn chưa có từ lúc bị Dịch Dữ Kiệt ném văng ra xa lấy lại tinh thần, lại không thể hiểu được vì sao bị Hứa Uyên trách cứ, nước mắt ủy khuất không ngừng rớt xuống, “Em, em chỉ là quan tâm anh ấy...”
Hứa Uyên gãi gãi tóc, “Chờ hắn thanh tỉnh rồi quan tâm, tên kia hiện tại trừ bỏ Cừu con thì lục thân không nhận.”