Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 63: Nhu tình




Edit by Náppu
*
Có thể là từ nhỏ đã thường thường ăn không đủ no, cho nên Cù Tầm Dương có thể chịu đói rất giỏi.
Tuy rằng bị lăn lộn đến vừa mệt vừa đói, nhưng cậu cũng không có nói ra.
Bất quá lúc Dịch Dữ Kiệt đem cậu bế lên giường, bụng cậu lại kêu.
Thính lực của lính gác tốt như vậy, Dịch Dữ Kiệt đương nhiên lập tức bắt giữ được tin tức này, "Đói bụng?"
Đương nhiên đói bụng, cậu lại không phải quái vật giống như bọn họ cường hãn như vậy.
Bất quá cậu còn chưa có trả lời, cửa sổ cường hóa nhỏ đột nhiên di chuyển, sau đó mười mấy túi dịch dinh dưỡng từ bên ngoài được ném vào, sau khi ném xong cửa sổ nhỏ lập tức đóng trở về.
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người.
Là ai đem dịch dinh dưỡng ném vào?
Người này nếu có thể lập tức cung cấp dịch dinh dưỡng, chẳng lẽ nói hắn vẫn luôn đợi ở bên ngoài?
Là mấy người Liên Hạc sao?
Nhưng Liên Hạc nói dao động năng lượng của bọn họ sẽ khiến cho Dịch Dữ Kiệt cuồng loạn, cho nên bọn họ sẽ không đợi bên ngoài.
Nếu không phải mấy người Liên Hạc, vậy thì là ai? Có thể kịp thời cung cấp đồ vật cậu cần như vậy...
Lúc này Cù Tầm Dương đột nhiên phát hiện bốn góc phòng giống như có điểm quang lập loè, lúc trước cảm xúc của cậu hạ xuống cho nên không có cẩn thận quan sát qua phía trên căn phòng, hiện tại nhìn kỹ, bốn cái kia không phải là camera theo dõi sao?!
Không phải đâu phải không?!
Chẳng lẽ nhất cử nhất động ở trong phòng của cậu cùng Dịch Dữ Kiệt đều dưới sự theo dõi của người khác mà tiến hành?
Là người của viện nghiên cứu?
Cho nên hình ảnh cậu bị Dịch Dữ Kiệt cuồng thao, hình ảnh cậu khóc lóc thảm thiết xin tha, còn có hình ảnh cậu được Dịch Dữ Kiệt khẩu giao đến bắn tinh vân vân, chẳng lẽ đều bị người khác nhìn thấy?
Không phải chứ?!!
Thật là muốn điên rồi.
Cù Tầm Dương xấu hổ bưng kín mặt.
Lúc Dịch Dữ Kiệt cầm dịch dinh dưỡng trở về, Cù Tầm Dương đang nghĩ nên làm sao để đem bản thân nhét vào dưới giường.
"Mặt sao lại đỏ như vậy, phát sốt?"
Dịch Dữ Kiệt vẻ mặt đứng đắn lấy bàn tay đặt trên trán cậu, làm cho tâm tình Cù Tầm Dương có chút phức tạp.
Vài lần nhiệm vụ trước cậu cũng có ăn qua dịch dinh dưỡng, bất quá hương vị chẳng ra gì, nhưng một túi uống vào sẽ cảm thấy phi thường chắc bụng, hơn nữa có thể trong thời gian ngắn nhất cung cấp dinh dưỡng bổ sung cho thân thể đã bị xói mòn.
Bất quá hương vị dịch dinh dưỡng của khu an toàn này so với bọn họ bên kia tốt hơn, cho nên Cù Tầm Dương uống liền hai túi.
Dịch Dữ Kiệt chờ cậu uống xong mới đem cậu ôm gọn vào trong lòng ngực, tay chân đều đè trên người cậu, thanh âm ôn hòa nói với cậu: "Ngủ đi, bảo bối."
Nói thật, biết bản thân ở dưới không biết bao nhiêu đôi mắt giám thị, Cù Tầm Dương thật sự có chút ngủ không được.
Bất quá Dịch Dữ Kiệt cùng dán đầu với cậu rất nhanh đã ngủ rồi, làm lâu như vậy đại khái mệt mỏi...
"..."
Còn tốt tuy rằng bọn họ hiện tại trần truồng, nhưng còn có một cái chăn mỏng có thể che lại thân thể.
Cù Tầm Dương cũng rất mệt, cho nên sau đó cũng vẫn ngủ mất.
Cậu là bị liếm tỉnh, mới vừa mở mắt ra còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, đã thấy nơi cần cổ bản thân chôn một cái đầu.
Hầu kết bị đầu lưỡi ướt nóng vừa liếm vừa cắn, khoái cảm tê tê dại dại từ nơi đó nhộn nhạo tràn ra, làm cho hơi thở của Cù Tầm Dương trở nên nặng nề.
Cậu giơ tay bắt lấy bả vai Dịch Dữ Kiệt, Dịch Dữ Kiệt biết cậu tỉnh, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Bảo bối em rốt cuộc cũng tỉnh rồi."
Cậu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tuy rằng Dịch Dữ Kiệt kêu cậu là bảo bối đến phi thường thuận miệng, nhưng bởi vì trước kia hắn chưa từng xưng hô thân mật như vậy với cậu, cho nên cậu vẫn là rất không quen, hơn nữa Dịch Dữ Kiệt không tính là hoàn toàn thanh tỉnh, như vậy 'bảo bối' trong miệng hắn cũng không xem như chân chính là bảo bối đi.
Chờ Dịch Dữ Kiệt hơi cử động thân thể, Cù Tầm Dương mới phát hiện trước ngực bản thân đều ướt dầm dề toàn là nước miếng, hai viên núm vú hồng hồng toàn bộ đứng thẳng, xem ra cũng được chiếu cố không ít.
Trách không được vừa nãy cảm thấy trên ngực cũng tê tê.
"Bảo bối, chúng ta hiện tại có thể làm không?"
Đau đớn lúc trước còn rõ ràng trước mắt, Cù Tầm Dương có chút sợ hãi, "Dữ Kiệt anh, thật sự sẽ ôn nhu phải không?"
Dịch Dữ Kiệt cười nắn nóp mặt cậu, từng chút từng chút hôn lên bờ môi của cậu, giọng trầm thấp nói: "Đương nhiên, tôi sao có thể nỡ làm em đau."
"..."
Lúc trước người thô bạo muốn thao chết cậu không phải cũng là hắn sao.
"Ha a ~"
Cù Tầm Dương nhắm hai mắt, trong miệng phát ra rên rỉ động tình, hai tay nắm chặt khăn trải giường dưới thân, bụng căng chặt.
Dưới eo cậu chen ngang một cái gối đầu, hai đùi bị Dịch Dữ Kiệt nắm nâng lên, hai chân bị tách ra một biên độ thật lớn, toàn bộ mông hoàn toàn triển lộ trước mặt Dịch Dữ Kiệt.
Mà Dịch Dữ Kiệt vùi đầu liếm một đường từ tinh hoàn liếm đến đáy chậu của cậu, cuối cùng dừng lại trước tiểu huyệt, mỗi một nếp uốn ở miệng huyệt đều bị nước miếng tẩm ướt, đầu lưỡi đem miệng huyệt đang co chặt liếm đến ướt mềm, sau đó thăm dò bắt chước động tác thọc vào rút ra tiến vào.
Vừa mới ở trong miệng Dịch Dữ Kiệt bắn một lần, hiện tại thân thể cậu mười phần mẫn cảm, cho nên đầu lưỡi chỉ nhợt nhạt ở miệng huyệt thọc vào rút ra cũng mang đến cho cậu từng trận khoái cảm rùng mình.
Cũng không biết là bởi vì chưa thanh tỉnh hay là Dịch Dữ Kiệt bản tính thâm tàng bất lộ, trước kia Dịch Dữ Kiệt làm tình thích làm trực tiếp, hiện tại trở nên giống hệt cẩu, hận không thể đem cả người cậu liếm sạch mới thỏa mãn.
Thẳng đến khi toàn bộ mông cậu đều bị liếm đến ướt dầm dề, Dịch Dữ Kiệt mới ngẩng đầu hỏi cậu có thể cắm vào hay không.
Đuôi mắt Cù Tầm Dương phiếm tình dục ửng hồng, hai mắt cũng ướt dầm dề, âu yếm tinh tế như vậy cũng làm thân thể cậu sinh ra khát vọng, cho nên cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Dịch Dữ Kiệt lập tức kích động đứng dậy, nửa quỳ ở trên giường, một bàn tay nắm lấy dương v*t chính mình đã sớm cứng đến phát đau, một tay khác nắm đùi trái của Cù Tầm Dương ép tới trên vai, sau đó đem quy đầu hồng nhuận no đủ để ở miệng huyệt đã bị liếm đến vừa ướt vừa mềm chậm rãi đỉnh vào.
"Ngô ~ ngạch a ~"
Tuy rằng Dịch Dữ Kiệt không có lại giống như lúc trước thô lỗ cắm vào, nhưng bởi vì kích cỡ dương v*t của hắn quá lớn, thời điểm cúc huyệt đã chịu đủ tàn phá bị căng ra vẫn sẽ sinh ra một ít đau đớn.
Cù Tầm Dương lập tức tràn ra nước mắt, móng tay bấu vào Dịch Dữ Kiệt dần dần dùng sức.
Dịch Dữ Kiệt chỉ cắm một nửa liền dừng lại, cúi đầu ôn nhu liếm hôn hai mắt cậu, dùng ngữ khí như dỗ dành cậu nói: "Đừng sợ, tôi nhất định không làm em đau."
Đều đến cái mấu chốt này, mặc kệ là đau hay là sướng cũng không thể dừng lại, cho nên cậu thấp giọng đáp lại một tiếng được.
"Tôi tin tưởng anh."
Dịch Dữ Kiệt cười khẽ một tiếng, dán lên bờ môi của cậu nói: "Bảo bối thật ngoan."
Gương mặt Cù Tầm Dương lại bắt đầu nóng lên, nói thật bộ dáng này của Dịch Dữ Kiệt làm cậu có chút chống đỡ không được.
Ôn nhu lại dính người, khác nhau so với lúc thanh tỉnh cũng quá lớn.
Dịch Dữ Kiệt bắt đầu chậm rãi ra vào, tuy rằng động tác coi như ôn nhu, nhưng ban đầu vẫn làm cậu có chút khó chịu, chẳng qua thấy Dịch Dữ Kiệt vì để không lộng đau cậu nên ra vào mười phần khắc chế, gân xanh trên trán đều nổi lên, cậu cũng liền đem rên rỉ khó chịu nuốt trở về trong bụng.
Bởi vì đã làm như vậy nhiều lần, thân thể đã sớm quen thuộc lẫn nhau, Dịch Dữ Kiệt đỉnh lộng đến điểm mẫn cảm sâu nhất của cậu, không cần quá nhiều kỹ xảo, cọ xát bình thường cũng có thể dần dần làm cho cậu sinh ra khoái cảm.
Cậu chậm rãi luân hãm giữa cơn khoái cảm.
Cậu cứ như vậy được Dịch Dữ Kiệt dỗ dành thay đổi những tư thế trước đó đã làm cùng hắn, bắn tinh bắn tới hư thoát, từ eo đến chân đều bắt đầu run rẩy nhũn ra, sau đó cậu thật sự mệt đến chịu không nổi khóc lóc xin tha, Dịch Dữ Kiệt mới không làm nữa buông tha cậu, đút cho cậu dịch dinh dưỡng rồi ôm cậu ngủ.
Chờ cậu ngủ đến không sai biệt lắm lại lần nữa đem cậu liếm tỉnh, sau đó lại bắt đầu dụ dỗ cậu làm tình.
Cứ như vậy lặp lại mấy lần, làm cậu ở trong bể dục vọng phù phù trầm trầm, thẳng đến sau đó cậu thật sự chống đỡ không nổi nữa hoàn toàn ngất xỉu đi...
Chờ cậu lần nữa tỉnh lại, phát hiện bản thân đã không còn ở trong căn phòng của viện nghiên cứu kia, mà là nằm trong khách sạn trước đó.
Liên Hạc, Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam đều ở đây, duy nhất chỉ không thấy Dịch Dữ Kiệt.
"Dịch Dữ Kiệt tốt hơn chưa?"
Vừa mở miệng đã phát hiện giọng nói của bản thân đã ấm ách không thành bộ dáng, nguyên bản vẫn chữa dưỡng tốt, hiện tại lăn lộn lại bắt đầu nói khó khăn.
Hứa Uyên lẩm bẩm một câu: "Cậu đối với hắn thật đúng là rất để bụng."
Bất quá Cù Tầm Dương không nghe rõ.
Liên Hạc nói: "Không hoàn toàn tốt, nhưng tình huống trước mắt đã ổn định."
Cậu gật gật đầu: "Nga, vậy kế tiếp để anh ấy tự mình khôi phục sao?"
Liên Hạc tạm dừng hai giây, "Còn không được, có khả năng vẫn cần cậu ở cạnh hắn."
Cậu cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ hỏi: "Tôi sao lại trở lại đây?"
Hứa Uyên cau mày nói tiếp: "Bởi vì cậu quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi."
"Được rồi."
Nguyên bản cho rằng không có cơ hội lại nhìn thấy bọn họ, hiện tại có thể sống sót, một lần nữa thấy cảm xúc của bọn họ khi gặp lại cậu cư nhiên còn rất bình tĩnh.
Sở Tri Nam từ khi cậu tỉnh lại vẫn luôn nhìn cậu, chờ bọn họ không nói chuyện nữa, mới mở miệng hỏi: "Ban đầu lúc thừa nhận không được vì sao không gọi tôi?"
Cậu ngẩn người, không nghĩ tới Sở Tri Nam sẽ hỏi như vậy.
Sở Tri Nam biết cậu ban đầu rất thống khổ, cho nên hắn thật sự vẫn luôn đợi ở bên ngoài chờ muốn cứu cậu sao?
"... Đại khái tôi không muốn làm cho các anh khó xử đi." Cậu cười một tiếng: "Dù sao tôi hiện tại không phải cũng còn sống sao."
Sau khi cậu nói xong những lời này, ba người kia lại trầm mặc.
Qua một lát, Hứa Uyên có chút khó chịu nói: "Cừu con cậu khẳng định đang trách chúng tôi có đúng không?"
"..."
Có đương nhiên là có, bởi vì đại bộ phận con người đều là sinh vật khẩu thị tâm phi, bất quá cũng không có mãnh liệt như vậy.
Cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản liền không nói.
Liên Hạc nhẹ nhàng thở dài: "Tầm Dương cậu đối với chúng tôi mà nói rất quan trọng, chỉ là chúng tôi cũng muốn đánh cược một lần, nếu Dữ Kiệt thật sự làm ra uy hiếp đến tính mạng của cậu, chúng tôi nhất định sẽ lựa chọn đánh gãy khai thông cứu cậu ra."
Cậu giương mắt lẳng lặng nhìn về phía bọn họ: "Phải không? Vậy vì sao không đề cập trước đó với tôi?"
Liên Hạc nói: "Lúc tôi tới tìm muốn cậu giúp Dữ Kiệt khai thông, cậu đại khái sẽ cho rằng chúng tôi từ bỏ cậu, cho nên khi đó cho dù nói với cậu những lời này, cậu có khả năng cũng cho rằng tôi chỉ đang lừa gạt, cho nên cũng không nói."
Cù Tầm Dương cảm thấy rất ủy khuất, mang theo khóc nức nở nói: "Chính là các anh cảm thấy chính mình suy xét rất chu toàn, nhưng tôi cái gì cũng không biết, với tôi mà nói nói chuyện một chút rất quan trọng, thái độ của các anh cũng rất quan trọng, dưới loại tình huống này tôi sẽ rất khổ sở."
Liên Hạc ngồi xuống mép giường, duỗi tay vuốt ve tóc cậu, lòng bàn tay nhân tiện lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu, "Thực xin lỗi, là chúng tôi sai."
Cù Tầm Dương thấp giọng khụt khịt.
Liên Hạc nói: "Về sau chúng tôi sẽ cùng cậu nói chuyện thật nhiều."
"Nói được thì làm được đi?"
Liên Hạc mỉm cười: "Ân, lần này cậu làm rất tuyệt, Tầm Dương cậu trưởng thành ngày càng ưu tú, mỗi lần đều sẽ làm cho tôi lau mắt mà nhìn, tôi rất cảm kích trả giá của cậu, về sau chúng tôi cũng nỗ lực không làm cho cậu chịu ủy khuất, được không?"
Sau khi an tĩnh thật lâu, cậu chậm rãi bình phục cảm xúc nội tâm, sau đó mới trả lời một tiếng được.
Nguyên lai người mình thích thật sự có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của bản thân như vậy, thời điểm cho rằng mình bị từ bỏ đối với bọn họ vừa oán vừa tức, nhưng hiện tại được bọn họ dỗ dành vài câu lại cảm thấy không có gì.
"Đúng rồi, tôi cùng Dịch Dữ Kiệt, ngạch, đã ngây người ở bên nhau bao lâu?"
Sở Tri Nam nói: "Một tuần."
Một tuần?! Cư nhiên lâu như vậy sao.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Ngày hôm qua Dịch Dữ Kiệt không nhận sai người đâu, chỉ là chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng bản năng đối với Dương Dương thật sự xem cậu ấy trở thành bảo bối.