Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 62: Bảo bối




Edit by Náppu
*
Lúc Cù Tầm Dương tỉnh lại đầu tiên là hoảng hốt, sau đó mới là kích động.
Cậu còn sống!
“Tỉnh?”
Giọng nam khàn khàn từ tính từ phía đỉnh đầu cậu vang lên, Cù Tầm Dương kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Dịch Dữ Kiệt đang nhìn cậu, tròng mắt của hắn đã khôi phục thành màu nâu đen bình thường, bất quá những hoa văn trên da chỉ nhạt đi, không có hoàn toàn biến mất.
Cậu phát hiện bản thân vẫn đang bị Dịch Dữ Kiệt ôm vào trong ngực, hai chân tách ra khóa ngồi trên đùi hắn, mà Dịch Dữ Kiệt thần thái lười biếng dựa trên thành giường, dương v*t của hắn vẫn cắm ở hậu huyệt cậu, chẳng qua lần này không có trừu động.
Cù Tầm Dương có chút không xác định hỏi: “Dữ Kiệt, anh tỉnh táo lại rồi?!”
“Ân.” Dịch Dữ Kiệt đáp lại một tiếng sau đó đột nhiên tới gần cậu, vươn đầu lưỡi liếm lên môi Cù Tầm Dương cắn yêu, “Đau không?”
Vốn dĩ bị thô bạo đối đãi như vậy đã rất ủy khuất, Dịch Dữ Kiệt lại bất ngờ ôn nhu làm cho ủy khuất của cậu nháy mắt nhân lên gấp bội.
Cậu khóc lóc nói: “Đau, đương nhiên là đau, tôi sắp đau chết rồi.”
Dịch Dữ Kiệt hôn hai mắt cậu, lại liếm đi một chút nước mắt chảy ra, sau đó chậm rãi nói một câu thực xin lỗi.
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người, phát giác thái độ của Dịch Dữ Kiệt hiện tại biến hóa rất lớn, không ngạo mạn giống ngày thường, giống như có chút quá ôn nhu, chẳng lẽ là cảm thấy bản thân quá thô bạo với cậu cho nên áy náy sao?
Dịch Dữ Kiệt liếm xong nước mắt lại đi dụi dụi chóp mũi cậu, sau đó là môi, sau đó giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Ngoan, đừng khóc, tôi sẽ ôn nhu một chút.”
Ôn nhu một chút ý là...
“Còn phải làm sao?”
Cậu có chút sợ hãi.
“Đừng sợ.”
Dịch Dữ Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, đầu lưỡi vói vào trong miệng cuốn lấy đầu lưỡi cùng cậu nhu tình mật ý triền miên.
Hôn môi kết thúc, cậu giống như là bị mê hoặc, thuận theo Dịch Dữ Kiệt, được hắn đỡ lấy sau lưng một lần nữa nằm lên giường.
Dịch Dữ Kiệt đem dương v*t từ hậu huyệt cậu rút ra.
Tiểu huyệt vẫn luôn căng đầy đột nhiên mất đi vật nào đó lập tức có chút không thể thích ứng, không ngừng co rút lại, bên trong đan xen tinh dịch trắng cùng hồng, bởi vì vách trong co rút lại mà tràn ra, men theo đùi chậm rãi chảy xuống.
Tiểu huyệt đã hoàn toàn bị thao cho sưng lên, còn có một ít miệng vết thương thật nhỏ, nóng rát, nói không rõ là đau hay là ngứa.
Ngón tay Dịch Dữ Kiệt vuốt ve dấu răng ở trên người cậu, một đường chậm rãi từ xương quai xanh vuốt ve đến bụng dưới, khiến cho cậu từng trận rùng mình.
Sau đó cậu nghe thấy Dịch Dữ Kiệt nói: “Em vẫn chưa bắn.”
Gương mặt cậu hơi hơi nóng lên: “Tôi, không cần...”
Dịch Dữ Kiệt lại nhíu nhíu mày dường như có chút bất mãn, sau đó cúi người liếm mấy dấu răng trên người cậu.
Nước miếng tẩm ướt miệng vết thương truyền đến từng đợt đau đớn, trong miệng Cù Tầm Dương phát ra than nhẹ khó chịu, nói Dịch Dữ Kiệt không cần liếm.
“Đau...”
Dịch Dữ Kiệt ở trước ngực cậu ngẩng đầu, liếm liếm môi nói: “Vậy làm em sướng được không?”
Cậu ngẩn người, sau đó liền thấy Dịch Dữ Kiệt vùi đầu vào giữa hai chân cậu, đem dương v*t mềm nhũn của cậu ngậm vào trong miệng.
“A ~”
Quy đầu bị đầu lưỡi ướt nóng cuốn lấy liếm láp, thân thể vẫn luôn bị đau đớn tra tấn đột nhiên được khoái cảm mãnh liệt bao lấy, cả người Cù Tầm Dương đều run rẩy, trong miệng phát ra thở dốc dồn dập, sau đó theo bản năng nắm lấy đầu tóc Dịch Dữ Kiệt.
Kỹ xảo khẩu giao của Dịch Dữ Kiệt không được tốt lắm, nhưng hiện tại với cậu mà nói cũng đủ kích thích.
Sau khi cậu hoàn toàn cương cứng, Dịch Dữ Kiệt liền bắt đầu ngậm sâu vào trong yết hầu.
Vách trong yết hầu ấm áp mềm mại toàn bộ bao lấy dương v*t, mỗi một lần phun ra nuốt vào đều làm cho cậu khó có thể kiềm chế.
Ngón chân cậu không tự giác được cuộn lên, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ mang theo thở dốc.
Lúc cao trào sắp đến, toàn bộ thân thể cậu đều căng chặt, mang theo khóc nức nở nói với Dịch Dữ Kiệt bản thân muốn bắn, bảo Dịch Dữ Kiệt mau nhả ra.
Nhưng Dịch Dữ Kiệt ngược lại càng ngậm càng sâu, cậu không thể ngăn cản, run rẩy đem toàn bộ tinh dịch bắn vào trong miệng Dịch Dữ Kiệt.
Thẳng đến khi bắn tinh kết thúc, Dịch Dữ Kiệt mới ngẩng đầu rời đi, hầu kết trên dưới động một chút, đem tinh dịch của Cù Tầm Dương toàn bộ nuốt xuống.
Cù Tầm Dương còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, đã bị Dịch Dữ Kiệt ôm xuống giường.
Cậu theo bản năng ôm lấy cổ Dịch Dữ Kiệt, có chút hoảng sợ hỏi hắn muốn đi đâu.
Dịch Dữ Kiệt chu môi, cúi đầu hôn lên gương mặt cậu, mang theo ý cười rất nhỏ nói: “Muốn tắm rửa cho em.”
Thẳng đến khi bị Dịch Dữ Kiệt ôm vào phòng tắm, cậu mới biết căn phòng này nguyên lai còn có WC.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu xối xuống, nước ấm tưới xuống làm thân thể cũng hơi chút thả lỏng, chỉ là miệng vết thương trên người bị Dịch Dữ Kiệt cắn đụng tới nước ấm hơi ẩn ẩn đau.
Cậu nguyên bản chỉ muốn tùy tiện rửa sạch thân thể là tốt rồi, nhưng Dịch Dữ Kiệt cũng cởi sạch quần áo đi đến phía sau cậu, sau đó bắt đầu giúp cậu tẩy rửa thân thể.
Bắt đầu từ trên đầu, sau đó đến thân trên, lại đến mông, vẻ mặt nghiêm túc giúp cậu cẩn thận rửa sạch.
Bởi vì Dịch Dữ Kiệt nghiêm túc như vậy, tuy rằng miệng vết thương chạm vào nước có chút đau, nhưng cậu cũng không có ngăn cản hắn.
Lúc Dịch Dữ Kiệt đem ngón tay cắm vào hậu huyệt cậu, cậu cho rằng Dữ Kiệt là muốn khuếch trương sau đó làm tình.
Bởi vì từ khi bắt đầu tẩy rửa thân thể cho cậu, dương v*t phía dưới của Dịch Dữ Kiệt vẫn luôn cứng rắn thẳng tắp đứng ở nơi đó, đặc biệt đáng chú ý.
Nhưng không nghĩ tới Dịch Dữ Kiệt chỉ đơn thuần giúp cậu rửa sạch chất lỏng lưu lại bên trong mà thôi, cũng không có ý muốn cắm vào.
Đỉnh quy đầu của Dịch Dữ Kiệt ngẫu nhiên sẽ cọ đến thân thể cậu, tuy rằng hiện tại làm tình đại khái vẫn sẽ rất đau, nhưng cậu chính là muốn giúp Dịch Dữ Kiệt khai thông, cho nên cậu nghĩ nghĩ vẫn là hỏi: “Dữ Kiệt, chúng ta không làm sao?”
Dịch Dữ Kiệt rút ra ngón tay, nhìn cậu hỏi: “Em muốn làm?”
Cậu có một chút do dự.
Dịch Dữ Kiệt liền ngồi xổm xuống, sau đó nói: “Không vội, chúng ta ngủ một giấc rồi hãy làm.”
Dịch Dữ Kiệt đỡ bờ vai của cậu, cậu thuận theo.
Sau đó Dịch Dữ Kiệt nâng lên chân cậu, bắt đầu nghiêm túc giúp cậu rửa sạch mắt cá chân cùng bàn chân.
Mắt cá chân trái phải đều có dấu răng rất sâu Dịch Dữ Kiệt cắn ra, bị nước cọ vào liền đau đớn, lúc ngón tay Dịch Dữ Kiệt xoa qua nơi đó cậu nhẹ nhàng nói ‘đau’ một tiếng, Dịch Dữ Kiệt lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, “Rất đau sao?”
Cậu gật gật đầu.
Dịch Dữ Kiệt liền cúi đầu hôn lên dấu răng trên mắt cá chân, sau đó vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm, một đường từ mắt cá chân liếm đến mu bàn chân, cuối cùng há mồm đem ngón chân của cậu ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi mềm nhẹ bao vây.
Cù Tầm Dương hoàn toàn sửng sốt, hành động này của Dịch Dữ Kiệt làm cậu quá mức chấn động.
Dịch Dữ Kiệt lộ ra một tia biểu tình si mê, bị cậu nhìn thấy, câu đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Dữ Kiệt, anh biết tôi là ai không?”
Dịch Dữ Kiệt cũng không đem ngón chân cậu nhả ra, mà nâng lên mí mắt nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo nóng bỏng làm cậu cảm thấy xa lạ, Cù Tầm Dương cảm thấy giống như có chút không thích hợp.
“Dữ Kiệt?”
Thẳng đến cậu hỏi lại một lần nữa, Dịch Dữ Kiệt mới rời đi ngón chân cậu, đem chân cậu một lần nữa thả trên mặt đất, sau đó lộ ra một nụ cười mê người làm trái tim cậu đập gia tốc, “Là bảo bối của tôi.”
Rõ ràng là lời âu yếm rung động lòng người, Cù Tầm Dương lại bị dọa tới rồi.
Bởi vì từ trong miệng Dịch Dữ Kiệt nói ra loại lời nói này, thật sự quá không bình thường.
“Dữ Kiệt, anh thật sự thanh tỉnh rồi sao?”
Dịch Dữ Kiệt gật đầu: “Tỉnh.”
“... Anh có phải không biết tôi là ai hay không?”
Dịch Dữ Kiệt dùng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve gương mặt cậu, cười nói: “Biết a, là bảo bối.”
Lúc này Cù Tầm Dương đã xác định.
Dịch Dữ Kiệt đã tỉnh, nhưng hắn đại khái chỉ khôi phục lý trí, cũng không có hoàn toàn tỉnh táo lại.