Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 45: Tự an ủi




Edit by Náppu
*
Sở Tri Nam hỏi cậu còn muốn ăn táo không.
Cậu nói không ăn nữa.
Kỳ thật cũng không phải không muốn ăn, chỉ là hiện tại cậu thật sự rất ngượng ngùng, không có biện pháp bình tĩnh tiếp tục để Sở Tri Nam đút táo.
Sở Tri Nam cũng không miễn cưỡng, há mồm tự mình gặm, sau đó nói: “Cậu có thể ngủ tiếp một chút, chờ ăn cơm tôi sẽ gọi cậu.”
Cậu đỏ mặt gật đầu, sau đó nghe lời nhắm mắt lại.
Ngủ vẫn là tốt nhất.
Ngủ liền không cần tâm hoảng ý loạn.
Một giấc này cậu trực tiếp ngủ tới giờ cơm, lúc tỉnh lại, Sở Tri Nam đã giúp cậu dựng bàn nhỏ.
Thấy hôm nay mâm cơm cũng là thịt cá, tâm tình Cù Tầm Dương càng tốt hơn.
Sở Tri Nam không chủ động cùng cậu nói chuyện phiếm, Cù Tầm Dương cũng không biết cùng hắn nói cái gì, cho nên bữa cơm này của bọn họ ăn phá lệ an tĩnh.
Sau khi ăn xong Sở Tri Nam đem mâm bưng ra ngoài, sau đó trở về ngồi trở lại trên ghế lấy ra di động, ngón tay bắt đầu không ngừng điểm đánh màn hình.
Cù Tầm Dương nằm một chỗ thật sự cảm thấy nhàm chán, nhịn không được hỏi Sở Tri Nam đang chơi cái gì.
Lúc ở trong nhà, cậu thường xuyên thấy Sở Tri Nam một mình ngồi một chỗ chơi trò chơi, tuy rằng cậu tò mò, nhưng trước kia cậu đối với Sở Tri Nam có chút sợ hãi, cho nên chưa từng chủ động tới gần hỏi.
Chỉ là ở trong lòng cảm thấy khá mới mẻ, một gia hỏa mặt ngoài lạnh nhạt như vậy, lại rất thích chơi trò chơi di động.
“Anipop*.” Sở Tri Nam đem màn hình điện thoại đưa cho cậu nhìn, “Cậu muốn chơi không?”
Cậu lắc đầu: “Tay của tôi cũng chơi không được nha.”
Sở Tri Nam cười nhạt nói: “Vậy chờ cậu khỏe lại rồi chơi.”
Cù Tầm Dương đáp lại một tiếng, sau đó nghiêng đầu không tiếng động cười.
Cậu vẫn luôn cho rằng Sở Tri Nam sẽ chơi mấy trò chơi dạng kỹ năng gì đó, không nghĩ tới cư nhiên sẽ là trò chơi Anipop nho nhỏ này, cũng quá tương phản quá manh đi.
Sở Tri Nam đem điện thoại tắt đi, từ phía sau lưng Cù Tầm Dương nói: “Cậu muốn cười có thể cười ra tiếng.”
Cù Tầm Dương lập tức mím môi thu hồi ý cười, quay lại nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không có ý chê cười anh, chỉ là cảm thấy anh thoạt nhìn không giống như là người sẽ chơi Anipop.”
Sở Tri Nam nói: “Ân, tôi biết, nhưng kỳ tôi chính là một người nhàm chán.”
“Không có a, tôi cảm thấy anh như vậy rất... Rất thú vị.”
Thiếu chút nữa cậu đem từ ‘đáng yêu’ nói ra, Cù Tầm Dương nhanh chóng sửa lại miệng, nói Sở Tri Nam đáng yêu hắn khẳng định sẽ không vui.
Sở Tri Nam cười khẽ một tiếng: “Cậu ngủ đi, ngủ nhiều mới có thể nhanh hồi phục, có khả năng hai ngày nữa chúng ta phải xuất phát.”
“Được.”
Sở Tri Nam không lại phát ra âm thanh, Cù Tầm Dương cũng nhắm hai mắt lại.
Trong phòng bệnh trở nên rất an tĩnh, bên ngoài ngẫu nhiên có thanh âm hộ sĩ cùng bác sĩ nói chuyện, còn có tiếng bước chân của người qua đường, còn có một ít tiếng vang rất nhỏ, hết thảy rất rõ ràng lại giống như phi thường mơ hồ.
Cù Tầm Dương cứ như vậy nhắm hai mắt một hồi lâu, ý thức cũng phù phù trầm trầm một hồi lâu, sau đó lại bởi vì tiếng vang đột nhiên ở bên ngoài mà thanh tỉnh.
Cậu mở to mắt, theo bản năng nhìn về phía Sở Tri Nam, liền thấy Sở Tri Nam hơi hơi cúi đầu, cũng nhắm mắt lại, không biết có phải đã ngủ rồi hay không.
Tuy rằng cậu cùng Sở Tri Nam xem như mỗi ngày gặp mặt, nhưng kỳ thật cậu rất ít có cơ hội có thể không kiêng dè gì quan sát kỹ lưỡng gương mặt Sở Tri Nam như vậy.
Mái đen tóc lẳng lặng phủ xuống trên trán, lông mi vừa dài vừa dày làm nữ nhân đều sẽ hâm mộ, mũi cao thẳng, miệng xinh đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, đường cong khuôn mặt rõ ràng, hình dáng rõ ràng, ngay cả hàm dưới cũng đều hoàn mỹ gãi đúng chỗ ngứa, chân chính ba trăm sáu mươi độ không góc chết, diện mạo không thể bắt bẻ.
Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Sở Tri Nam, Cù Tầm Dương đã bị kinh diễm, một người sao lại có thể lớn lên đẹp như vậy, hoàn mỹ như vậy?
Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên hình ảnh Sở Tri Nam cùng cậu hôn môi, bị Sở Tri Nam đè nặng tàn nhẫn thao làm, còn có hình ảnh chính mình lãng kêu...
Nghĩ đến cậu liền cảm thấy thân thể nóng bừng, mặt đỏ tim đập, sau đó phía dưới phi thường đáng xấu hổ cứng lên...
Cù Tầm Dương cũng kinh ngạc.
Lập tức đem bàn tay tiến vào trong chăn ngăn chặn dương v*t cương cứng của chính mình, ý đồ lấy việc này làm nó mềm xuống.
Kết quả đương nhiên tốn công vô ích.
Cậu phi thường phỉ nhổ chính mình, vì sao lại đột nhiên sinh ra xúc động đáng xấu hổ như vậy.
Trước kia Cù Tầm Dương chưa từng có bất luận đối tượng trong tưởng tượng nào, nhưng hiện tại... Cậu cư nhiên chỉ nhìn gương mặt Sở Tri Nam đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh tình sắc, sau đó còn cứng lên...
Bụng dưới càng ngày càng nóng, phảng phất từ lúc cương cứng kia một cỗ xúc động liền bắt đầu không ngừng kích thích đại não cậu, ý đồ muốn cậu nhanh tay động một chút để bản thân phóng thích.
Nhưng Cù Tầm Dương thật sự làm không được, Sở Tri Nam đang ngồi bên cạnh, cậu chẳng lẽ phải nhìn mặt hắn trộm tự an ủi?
Nếu Sở Tri Nam tỉnh lại thì sao?
Cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, tay trái nắm lại để hai bên sườn, ý đồ muốn dùng ý chí áp xuống tính dục bất thình lình xuất hiện.
Tuy nói cùng bọn họ làm tình đều là vì khai thông, nhưng cũng là thật thật tại tại làm tình.
Bọn họ thực lực cường hãn, tố chất thân thể cực tốt, cho nên tính năng cũng phi thường cường hãn, mỗi lần cùng bọn họ làm tình cơ bản đều là một giờ trở lên.
Nói thật, mỗi lần đều đem cậu cắm đến dục tiên dục tử, làm cậu hoàn toàn lâm vào trong tình dục.
Từ lúc bắt đầu cậu đã không cách nào xem việc cùng bọn họ làm tình trở thành công việc đơn thuần, bởi vì cậu sẽ bị khoái cảm chi phối, sẽ hãm sâu vào trong đó, thậm chí thân thể sẽ sinh ra khát vọng.
Trước lúc gặp bọn họ, Cù Tầm Dương đối với tính dục chính là một trang giấy trắng.
Nhưng sau khi cùng bọn họ làm, Cù Tầm Dương cũng có thể nhận thấy được thân thể chính mình phát sinh biến hóa, trở nên mẫn cảm, thậm chí ngẫu nhiên còn sẽ khát vọng muốn được tiến vào.
Cậu kỳ thật đã rất nhiều lần mộng xuân, trong mộng đều là hình ảnh cùng bọn họ thân thể dây dưa, tỉnh lại hạ thân cậu cơ bản đều sẽ dính nhớp một mảnh.
Nhưng cậu chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài, cậu sợ bọn họ cảm thấy cậu dâm đãng, cũng sợ bản thân bị dục vọng chi phối, hoàn toàn thần phục dưới thân bọn họ.
Cù Tầm Dương tự nhận là một người xem như có thể khắc chế dục vọng, đây là lần đầu tiên đối một người sinh ra xúc động mãnh liệt như vậy.
Có lẽ bởi vì Sở Tri Nam nói với cậu những lời kia, làm cậu đối với hắn sinh ra một ít tình cảm đặc thù.
Có thể là an tâm, cũng có thể là động tâm.
Chính cậu cũng không rõ ràng lắm, nhưng cậu biết cảm giác của bản thân hiện tại đối với bọn họ xác thật sinh ra biến hóa.
Trở nên càng thêm ỷ lại, có lẽ còn giống như Hứa Uyên nói, đối với bọn họ sinh ra dục vọng chiếm hữu.
Nhắm mắt lại ngược lại làm cậu càng thêm rõ ràng nhớ lại những hình ảnh cùng bọn họ làm tình, không muốn suy nghĩ ngược lại càng dễ dàng suy nghĩ, càng nghĩ thân thể cậu càng khô nóng.
Phía dưới vẫn cứng rắn thẳng tắp đứng ở nơi đó, một chút cũng không có ý tứ muốn mềm xuống.
“Sở Tri Nam?”
Cù Tầm Dương nhẹ nhàng gọi một tiếng, Sở Tri Nam như cũ nhắm hai mắt không có phản ứng.
Cậu lại thử hỏi một câu: “Anh ngủ rồi sao?”
Sở Tri Nam vẫn không có phản ứng.
Cảm giác của lính gác rất mẫn cảm, cậu gọi hai câu cũng chưa tỉnh, Sở Tri Nam hẳn là thật sự ngủ rồi.
Tuy rằng Cù Tầm Dương rất muốn trốn đến trong WC giải quyết, nhưng cậu sợ động tĩnh lúc xuống giường sẽ đem Sở Tri Nam đánh thức.
Hơn nữa chân cậu bị thương, bọn họ vì hy cậu có thể nhanh khỏe lại, hai ngày này cơ bản không cho cậu xuống giường, cậu đi WC đều là được bọn họ ôm đi.
Cho nên cậu chỉ có thể lựa chọn ở trên giường trộm giải quyết.
Cách một lớp chăn, động tĩnh sẽ nhỏ đi một chút, hẳn là sẽ không bị phát hiện đi?
Cù Tầm Dương tận lực dùng động tác nhỏ nhất nghiêng qua thân thể, sau đó đem tay trái thật cẩn thận vói vào trong quần bệnh nhân, cầm lấy quy đầu đã ướt át của chính mình.
Cậu kỳ thật rất ít tự an ủi, cũng không quen dùng tay trái, còn phải băn khoăn Sở Tri Nam ở phía sau, cho nên động tác ngón tay có chút trì độn.
Nhưng cho dù như thế, lòng bàn tay không ngừng kích thích quy đầu vẫn có thể mang đến cho cậu khoái cảm trực tiếp nhất.
Cậu muốn nhanh bắn ra, cho nên dùng biên độ nhanh chóng loát động phía trước.
Khoái cảm cho dù mãnh liệt, nhưng chính là không cảm giác được vị.
Có lẽ là do cậu không thể chuyên tâm đắm chìm ở trong đó, bởi vì cậu quá mức khẩn trương, sợ hãi bị Sở Tri Nam phát hiện.
Tim đập rất nhanh, tiếng thở dốc cũng trở nên dồn dập.
Cù Tầm Dương sợ hãi tiếng thở dốc bị lộ ra, liền há mồm ngậm cổ áo bệnh nhân, để áp chế thanh âm của bản thân.
Cậu nhắm mắt lại, đi vào hình ảnh sắc tình trong tưởng tượng.
Tưởng tưởng hiện tại là Sở Tri Nam đang dùng tay giúp cậu tự an ủi, khoái cảm ở trong tưởng tượng phảng phất trở nên mãnh liệt hơn một ít.
Nhanh.
Lại nhanh một chút.
“Ngô ~”
“Cần tôi giúp cậu không?”
“A!!”
Cù Tầm Dương kinh hô ra tiếng, sau đó cả người đều cứng nhắc, đến hô hấp cũng quên mất.
Sở Tri Nam! Là khi nào tỉnh?!
Cậu hoàn toàn không biết!!
Một đầu gối của Sở Tri Nam đã đè lên giường, hơi hơi cúi người nhìn cậu: “Dùng tay trái hẳn là không thuận tiện.”
Cù Tầm Dương vẻ mặt ngốc lăng, áo bệnh nhân trong miệng của cậu rớt ra, cả nước miếng đều cùng nhau chảy xuống.
Sở Tri Nam vươn ra ngón tay lau sạch nước miếng ở khóe môi cậu, cười nói: “Xem cậu mệt đến mồ hôi đầy đầu kìa, vẫn là để tôi giúp cậu đi.”
Đầu Cù Tầm Dương đều choáng váng, hoàn toàn không biết nên làm ra phản ứng gì.
Sở Tri Nam giống như cũng không cần cậu đáp lại.
Chăn trên người bị kéo ra, tay Sở Tri Nam một đường đi tới phần hông của cậu, sau đó đem quần bệnh nhân của cậu nhẹ nhàng cởi ra.
Thân thể cậu bị nâng lên, sau đó Sở Tri Nam ngồi xuống ôm cậu từ phía sau, để cả người cậu dựa vào trong lòng ngực hắn.
Bàn tay trắng nõn thon dài thay thế tay trái của cậu bao lại dương v*t, sau đó không nhẹ không nặng loát động.
Tưởng tưởng biến thành hiện thực, điên cuồng kích thích thân thể cùng cảm quan của cậu.
Cậu một bên hối hận bản thân vì sao lại bị dục vọng ảnh hưởng đến đầu óc, dẫn tới hiện trường cậu trộm tự an ủi bị phát hiện, một bên lại bởi vì Sở Tri Nam âu yếm mà bị kéo vào khoái cảm càng sâu...
Cậu ở giữa hối hận cùng tình mê lôi kéo qua lại, cuối cùng run rẩy bắn trong tay Sở Tri Nam.
Nháy mắt lúc cao trào cậu dùng tay trái bưng kín miệng, mới không mất mặt buột miệng thốt ra rên rỉ.
Nhưng trong nháy mắt kia ánh mắt cậu mê ly, sắc mặt ửng hồng vẫn để lộ ra lần thủ dâm này mang đến cho cậu khoái cảm cực hạn.
Cậu cơ hồ là mềm nhũn ở trong lòng ngực Sở Tri Nam, cao trào qua đi ý thức cũng chậm rãi trở lại, cậu hy vọng hết thảy những chuyện vừa mới xảy ra có thể biến thành không khí rồi biến mất.
Thật sự là, quá mất mặt!
Tay Sở Tri Nam còn nắm dương v*t của cậu, tinh dịch hơi hơi sền sệt từ mu bàn tay hắn chậm rãi chảy xuống.
Cù Tầm Dương cảm giác phía sau giống như có cái gì cưng cứng chọc vào cậu, sau khi ý thức được đó là cái gì, mặt cậu lập tức liền trở nên càng đỏ.
Lúc này tay Sở Tri Nam lại thả ra dương v*t cậu, lấy khăn giấy bên cạnh một bên lau tay, một bên chậm rãi nói: “Đãng lẽ cậu hiện tại không nên làm mấy hành vi kích động này.”
“... Thực xin lỗi.”
Sở Tri Nam cười khẽ: “Không cần cùng tôi xin lỗi, có dục vọng là chuyện rất bình thường.”
“Chỉ là tôi rất tò mò, chuyện gì làm cậu đột nhiên sinh ra sắc tâm?”