Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 120: Tạp dề




Edit by Náppu
*
Hôm nay chỉ có Cù Tầm Dương cùng Sở Tri Nam ở nhà.
Bọn họ vẫn ở trong căn phòng trọ kia, bởi vì chỉ có bốn phòng, cho nên Cù Tầm Dương thay phiên ngủ trong phòng bọn họ.
Hình thức ở chung như vậy khá tốt, bọn họ cũng đã quen.
Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn sẽ tiểu đánh tiểu nháo, nhưng không có cảm giác cố ý đối chọi gay gắt giống như trước kia.
Sau khi đại chiến kết thúc, bọn họ đều trưởng thành hơn rất nhiều, cũng càng thêm quý trọng thời gian ở bên Cù Tầm Dương.
Cù Tầm Dương tối hôm qua là ngủ cùng Liên Hạc, bất quá bọn họ không có làm.
Gần nhất đang bố trí kế hoạch phòng ngự địa cầu làm cho Liên Hạc lại trở nên rất bận rộn, hôm nay mới sáng sớm hắn đã đi đến cục quản lý.
Hứa Uyên cùng đi theo hắn.
Dịch Dữ Kiệt cũng không ở nhà, hắn được an bài chức vị huấn luyện viên, đi huấn luyện tân binh.
Hố đen đã gần một năm không xuất hiện, nhân loại tuy rằng còn chưa thể thả lỏng cảnh giác, nhưng trước mắt đại bộ phận lính gác đang ở trạng thái được nghỉ dài hạn.
Rất nhiều lính gác vui mừng vì được thanh nhàn, bởi vì trước kia bọn họ quá bận rộn chiến đấu, cơ hồ là không có sinh hoạt của chính mình, hiện tại bọn họ vừa lúc có thể trải qua những ngày mà bản thân mong muốn.
Cũng có một ít lính gác không thể thích ứng những ngày không có chiến đấu này, loại lính gác này đại đa số đều là cấp A hoặc là cấp S.
Bởi vì thực lực của bọn họ cường hãn, tinh lực cũng phi thường tràn đầy.
Mà chiến đấu vừa lúc có thể làm cho bọn họ phóng thích tinh lực, hiện tại không đánh nữa, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy có chút nhàm chán, cũng trở nên có chút áp lực.
Bất quá bọn họ đương nhiên càng hy vọng hố đen vĩnh viễn không cần tái xuất hiện, cho nên điểm áp lực này bọn họ tự mình giải quyết là tốt rồi.
Dịch Dữ Kiệt thuộc về loại người tinh lực siêu cấp tràn đầy kia.
Bởi vì hắn đã từng lần thứ hai thức tỉnh trở thành lính gác mạnh nhất, tinh thần lực trong cơ thể không được ngẫu nhiên phóng thích một chút, hắn sẽ cảm thấy chính mình bị nghẹn hư.
Lính gác luận bàn với nhau là tình huống tương đối thường thấy ở hiện tại.
Nhưng mọi người trên cơ bản đều biết điểm dừng, phát tiết tinh lực cho nhau xong là được.
Nhưng Dịch Dữ Kiệt mà đánh thì sẽ không chút khống chế nào, nếu đối phương là cấp S còn tốt, tỷ như mấy người Hứa Uyên, Liên Hạc, cơ bản còn có thể đánh ngang tay, nhưng nếu là lính gác so với hắn yếu hơn một chút, vậy tương đối thảm.
Vỡ đầu chảy máu đã xem như là nhẹ, đại bộ phận đều là bị đánh vài ngày không xuống được giường, gãy tay gãy chân đều là chuyện thường ngày.
Cứ thế mãi nơi nào còn có người có thể chịu đựng được?
Cho dù bọn họ muốn né tránh Dịch Dữ Kiệt, thì Dịch Dữ Kiệt cũng không buông tha cho bọn họ a.
Cho nên đã có rất nhiều lính gác cùng tổng cục phản ánh chuyện này, tổng cục liền đem Dịch Dữ Kiệt an bài đi làm huấn luyện viên.
Một phần có thể cho hắn lúc huấn luyện tân binh phóng thích tinh lực, còn có chính là hắn tính tình táo bạo, vừa lúc có thể kinh sợ mấy tiểu mao đầu kia.
Hiện tại không có quái vật, tân binh cần phương thức huấn luyện mới, bị huấn luyện viên như Dịch Dữ Kiệt ngược đãi như vậy, cũng coi như là một loại rèn luyện khác.
Bất quá gần đây Cù Tầm Dương cũng chưa thể nào để ý tới Dịch Dữ Kiệt.
Tuy rằng chuyện tình trường của Dịch Dữ Kiệt đều là trước kia lúc chưa nhận thức cậu, cũng không có gì để so đo, bởi vì ai cũng đều có quá khứ, cậu cũng tin tưởng Dịch Dữ Kiệt hiện tại cùng những người đó không có lui tới.
Chỉ là... Tiểu tử này tình nhân cũ cũng quá nhiều.
Lúc cậu cùng Dịch Dữ Kiệt hẹn hò, hai người tổng cộng cũng gặp phải năm sáu lần, kết quả mỗi lần đều là tình nhân cũ của hắn.
Xác suất lớn như vậy nguyên nhân chỉ có thể là tình nhân trước kia của Dịch Dữ Kiệt quá nhiều.
Nghĩ đến sự thật này, cậu liền nhịn không được tức giận.
Sau đó Hứa Uyên còn đem những chuyện trước kia của Dịch Dữ Kiệt tất cả đều nói cho cậu, Cù Tầm Dương nghe xong da đầu đều tê dại.
Tuy nói suy nghĩ của lính gác đối với chuyện làm tình này cùng người thường không giống nhau, nhưng Cù Tầm Dương có tam quan của cậu, dù sao cậu vĩnh viễn không thể đối đãi tùy tiện với chuyện giữa hai người với nhau như vậy.
Đương nhiên cậu không thể mạnh mẽ đem quan điểm của bản thân áp vào trên người khác, hoàn cảnh Dịch Dữ Kiệt trưởng thành hoặc là nói hoàn cảnh xã hội của lính gác tạo thành dáng vẻ này của hắn, hắn không nhất định là sai, tuy rằng cũng không nhất định là đúng.
Nhưng cậu yêu hắn, nguyên nhân chính là vì yêu hắn, cho nên mới sẽ bởi vì những việc này mà tức giận.
Bất quá cũng coi như là có chút may mắn, hiện tại đã qua nhiều ngày như vậy, cậu đã sớm không còn tức giận.
Chính là cố ý vắng vẻ Dịch Dữ Kiệt mấy ngày, nhìn bộ dáng của hắn như chó bự ủy khuất cũng rất thú vị.
Bất quá Cù Tầm Dương không biết chính là, cậu vắng vẻ Dịch Dữ Kiệt như vậy, làm tân binh phía dưới của Dịch Dữ Kiệt bị tra tấn rất thảm.
Tuy rằng chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng là một loại rèn luyện đặc thù...
......
Sở Tri Nam ở phòng bếp nấu cơm.
Cù Tầm Dương rửa mặt xong đi vào phòng bếp, sau đó đã bị thân thể trắng bóng trước mắt làm cho hai mắt lóe sáng.
Vai rộng, đường cong cơ bắp sau lưng lưu loát, mông vểnh, hai chân rắn chắc hữu lực, dây tạp dề tùy ý treo ở bên hông...
Trần truồng mặc tạp dề?
Sở Tri Nam làm gì vậy?
Cố ý dụ hoặc cậu sao?
Hầu kết Cù Tầm Dương lăn lộn lên xuống một chút.
Sở Tri Nam nghe được động tĩnh quay đầu lại, thái độ mười phần thản nhiên, giống như thứ hắn hiện tại đang mặc không có vấn đề gì.
“Đói bụng rồi đi, lập tức sẽ xong.”
Tuy rằng đã trực tiếp nhìn nhau vô số lần, cậu cùng Sở Tri Nam cũng coi như trình độ lão phu lão thê, nhưng... Bộ dáng này của Sở Tri Nam cậu chưa từng thấy qua.
Quá quyến rũ, có đôi khi che một chút so với lộ ra trọn vẹn còn muốn mê người hơn.
Cù Tầm Dương cảm thấy trái tim chính mình đập nhanh hơn, máu cả người cũng đang chậm rãi sôi trào.
Gương mặt cậu từ phấn hồng biến thành đỏ thẫm, có thẹn thùng, cũng có liên quan tới dục vọng.
“Tri Nam, anh, sao phải mặc như vậy?”
Sở Tri Nam cười khẽ, “Vừa nãy không cẩn thận đem quần ngủ làm dơ, cởi rồi.”
Nói xong hắn còn chỉ chỉ quần ngủ màu đen bị ném trên đất cách đó không xa, lấy việc này chứng minh lời hắn nói chính là sự thật.
Cù Tầm Dương liếm môi, “Vậy quần lót đâu.”
Sở Tri Nam nói: “Anh cũng vừa rời giường, ngại phiền toái nên không mặc.”
Hai mắt Cù Tầm Dương từ trên mặt Sở Tri Nam một đường đi đến hầu kết lại đến ngực cuối cùng ngừng ở bụng dưới...
“Tri Nam...”
Sở Tri Nam tắt bếp, xoay người nhìn Cù Tầm Dương mỉm cười nói: “Ân? Làm sao vậy?”
“Anh thật sự không phải đang câu dẫn em đó chứ?”
Sở Tri Nam liếc mắt nhìn chính mình một cái, một lần nữa nâng mắt, “Em cảm thấy phải không?”
“Em cảm thấy vậy.”
“Vậy em muốn làm sao bây giờ?”
Cù Tầm Dương đi đến bên cạnh Sở Tri Nam, trên mặt cậu còn dị thường phiếm hồng, “Anh như vậy rất gợi cảm.”
Hàng mi dài của Sở Tri Nam buông xuống, tầm mắt quét đến giữa hai chân Cù Tầm Dương, “Dương Dương, em cứng.”
Cù Tầm Dương nửa quỳ xuống trước mặt Sở Tri Nam, cậu vén lên tạp dề che phía trước, nắm lấy căn dương v*t thô to đã nửa cương cứng, ngửa đầu nhìn Sở Tri Nam, “Chứng minh anh câu dẫn rất thành công.”
Sở Tri Nam cười một cái, nâng cánh tay đem bàn tay to rộng đặt trên đầu cậu.
Cù Tầm Dương bày mưu đặt kế, há mồm đem đỉnh quy đầu mượt mà đang bừng bừng phấn chấn ở bên môi ngậm vào.
Cùng Sở Tri Nam làm tình giống như cũng đã là chuyện của một tuần trước, cho nên hiện tại chỉ giúp hắn khẩu giao, cũng làm cho Cù Tầm Dương kích động không thôi, giữa đùi ướt một mảnh.
Trước kia số lần cậu giúp bọn họ khẩu giao nhiều hơn một ít, hiện tại lại là bọn họ giúp cậu khẩu giao thường xuyên hơn một ít.
Cậu đã rất lâu không giúp bọn họ khẩu giao, kỹ thuật giống như có chút lui bước.
Cậu giống như đang liếm kẹo que, đem căn dương v*t của Sở Tri Nam liếm cho ướt nước dầm dề.
dương v*t thô to đầy gân xanh ở trong miệng cậu hoàn toàn cương cứng, cậu trước sau nâng đầu ra sức phun ra nuốt vào, chỉ là còn chưa có khẩu giao được bao lâu, miệng đã mỏi.
Sở Tri Nam như là đã biết, nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, ôn nhu nói: “Được rồi Dương Dương.”
Cù Tầm Dương có chút không tình nguyện phun ra dương v*t, “Chính là anh còn chưa có bắn.”
Sở Tri Nam cười cười, hai tay xuyên qua dưới nách Cù Tầm Dương trực tiếp đem cậu ôm tới trên bàn: “Chính là Dương Dương a, em khẩu giao như vậy đến ngày mai anh cũng bắn không được.”