Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 114: Tiêu hao




Edit by Náppu
*
‘Ta sai rồi sao?’
Thanh âm này như là trực tiếp xuất hiện ở trong ý thức của Cù Tầm Dương.
Lúc thanh âm vừa vang lên, cậu lại bắt đầu cảm nhận được đau đớn bén nhọn, tựa như hai lần trước kia.
Thanh âm này rất linh hoạt kỳ ảo, không phải âm điệu mà sinh vật trên địa cầu có thể phát ra, nhưng nó truyền đến lại là ngôn ngữ Cù Tầm Dương quen thuộc nhất —— tiếng Trung.
Trừ bỏ ‘Sứa’, hiện nay hẳn là cũng không có sinh vật nào khác có thể cùng cậu tiến hành giao lưu tiềm thức.
‘Đương nhiên sai rồi!’
‘Ta chỉ muốn chúng nó sống sót.’
‘Này không phải lý do để các ngươi tàn sát nhân loại.’
‘Là nhân loại các ngươi cự tuyệt cùng chúng ta chung sống hoà bình.’
‘Bởi vì đó là địa cầu của nhân loại chúng ta! Chúng ta có quyền lợi cự tuyệt sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn.’
‘Ngươi đã biết hết thảy tiền căn hậu quả, nếu chúng nó không thể di cư đến địa cầu, bọn nhỏ của ta sẽ bị diệt sạch.’
‘Nhưng việc này cũng không nên để nhân loại chúng ta thay các ngươi gánh vác hậu quả, thỉnh dừng lại hành vi xâm lược của các ngươi, tìm tinh cầu khác thích hợp hơn!’
‘Trước mắt chỉ có địa cầu là thích hợp nhất.’
‘Các ngươi sẽ không thành công.’
‘Nếu địa cầu suy bại, ngươi có thể bảo đảm lúc nhân loại gặp tình huống tương đồng với chúng ta, sẽ lựa chọn từ bỏ xâm lược tinh cầu khác không?’
Cù Tầm Dương trầm mặc, cậu không thể thay toàn nhân loại trả lời, nhưng kỳ thật trong lòng cậu cũng rõ ràng, nếu hoàn cảnh địa cầu chuyển biến xấu, nhân loại gặp phải nguy cơ diệt sạch, lúc đối mặt với cảnh ngộ giống như những quái vật này, nhân loại cũng không nhất định sẽ lương thiện...
Bởi vì đây là bản năng cầu sinh của sinh vật.
‘Sứa’ cũng không nói nữa.
Cù Tầm Dương không biết ‘Sứa’ sao lại chủ động cùng cậu tham khảo vấn đề này, có lẽ là do đang liên kết với ý thức của cậu.
Tuy rằng cậu rất muốn ngăn cản hành vi ‘Sứa’ để quái vật xâm lược địa cầu, nhưng cậu cũng biết cậu không có khả năng dựa vào vài câu khiển trách cùng câu thông khiến cho chúng nó đánh mất ý niệm, đàm luận này đã không còn ý nghĩa, ‘người yêu của ta cũng ở trong thân thể của ngươi đúng không?’
‘Ai?’
Không nghĩ tới ‘Sứa’ thật sự đáp lại cậu, rất ngoài ý muốn, Cù Tầm Dương cảm thấy ‘Sứa’ giống như đối với cậu rất thân thiết.
‘Lính gác cấp S bị ngươi túm vào trong thân thể chung với ta.’
‘Không có.’
‘Sao cơ? Vậy anh ấy ở nơi nào?’
Không có là có ý gì? Trái tim Cù Tầm Dương lập tức nhảy lên.
‘Hắn đã thoát khỏi thân thể của ta.’
Cho nên Sở Tri Nam còn sống?
‘Đúng, thực lực của hắn quá cường hãn, ta không thể đem hắn dung hợp.’
Cù Tầm Dương ngẩn ra một chút, ‘Sứa’ có thể đọc suy nghĩ nội tâm của cậu?
‘Bởi vì chúng ta ý thức liên thông.’
‘... Cho nên ta đã bị ngươi hòa hợp thành một thể sao?’
‘Đúng, ngươi là nhân loại duy nhất có thể cùng ta dung hợp.’
Nghe câu nói như thế, tâm Cù Tầm Dương đều lạnh.
‘Vậy những người khác thì sao?’
Lần này ‘Sứa’ không đáp lại cậu, nhưng Cù Tầm Dương lại có chút đoán được.
Những người khác khẳng định không thể chạy thoát, mà cậu lại là người duy nhất cùng nó ý thức liên thông, như vậy những người khác bị ‘Sứa’ cắn nuốt có khả năng đã chết.
Cho nên cậu cũng chỉ có thể cùng ‘Sứa’ tồn tại sao? Thẳng đến một khắc ‘Sứa’ tử vong?
Chuyện này làm cho Cù Tầm Dương phi thường không cam lòng, cứ như vậy chết đi cũng quá nghẹn khuất, cậu đến tình huống hiện tại của bốn người bọn họ như thế nào cũng không biết.
Bọn họ đang chiến đấu sao? Bọn họ có bình an không có việc gì không? Còn có... Bọn họ có phải vẫn luôn tìm cậu hay không?
Cậu muốn trở lại bên cạnh bọn họ...
Cậu còn có thể trở lại bên cạnh bọn họ không?
Đau đớn bén nhọn ngày càng cường liệt, đau đến mức Cù Tầm Dương có một loại cảm giác đầu sắp vỡ ra.
Chỉ là thân thể cậu không phải không còn rồi sao?
Lúc đau đớn dần dần tăng mạnh, cơ hồ tới trình độ làm cho Cù Tầm Dương không cách nào thừa nhận, đau đến trước mắt cậu biến thành màu đen, muốn la to, sau đó cậu liền thật sự phát ra tiếng...
Cù Tầm Dương có chút sửng sốt, lại mở mắt ra, phát hiện bản thân tuy rằng vẫn đang ở giữa không trung, nhưng cậu lại không ở trong thân thể của ‘Sứa’, mà là bị xúc tua của ‘Sứa’ quấn lấy phiêu phù giữa không trung, bất quá xúc tua phía trước tất cả đều đâm vào thân thể cậu, tuy rằng cậu không cảm nhận được đau đớn.
Chung quanh ‘Sứa’, là một vòng lại một vòng quái vật đếm không hết.
Mà đàn quái vật ngoài cùng bị quang ảng của sóng năng lượng điên cuồng càn quét.
Có thể là do cùng thân thể của ‘Sứa’ liên kết, thị lực của Cù Tầm Dương tốt lên, cư nhiên có thể thấy hình ảnh cách mấy km.
Đúng lúc này, bốn hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, Cù Tầm Dương lập tức gọi to tên của bọn họ.
Chính là mặc kệ cậu kêu to bao nhiêu, bốn người bọn họ giống như đều không nghe thấy.
Theo lý mà nói lấy thính lực của bọn họ, thì khoảng cách này hẳn là có thể nghe thấy tiếng la của cậu mới đúng.
Thanh âm của ‘Sứa’ đột nhiên vang lên, ‘vô dụng, ngươi đang ở trong không gian của ta.’
‘Có ý gì?’
‘Bọn họ thật sự quá phiền, vẫn luôn hủy hoại lĩnh vực ta tạo ra.’
“Là các ngươi phát động xâm lược trước.”
‘Bốn gia hỏa kia, đều là người yêu của ngươi đúng không?’
‘Ngươi muốn làm gì?’
‘Bọn họ là phiền nhất.’
‘...’
‘Ta có thể đọc trí nhớ của ngươi, cho nên ta biết ngươi đối với bọn họ cũng rất quan trọng.’
‘Cho dù như vậy thì thế nào?’
‘Vậy bọn họ không thể giết ta, chúng ta hiện tại là một thể, ta chết ngươi cũng sẽ chết, bọn họ giết ngươi được sao?’
‘Ngươi sai rồi, từ lúc chúng ta bắt đầu đi vào nơi này đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, cho nên bọn họ sẽ không mềm lòng.’
‘Ta chỉ muốn bảo vệ bọn nhỏ của ta, chúng nó cần tinh cầu thích hợp.’
‘Chúng ta cũng chỉ đang bảo hộ địa cầu của chính chúng ta mà thôi.’
‘Các ngươi, thật là, quá phiền!’
‘Sứa’ như là bị chọc giận, thanh âm linh hoạt kỳ ảo dần dần trầm thấp.
Giây tiếp theo từng vòng sóng năng lượng màu tím lam hướng bốn phương tám hướng nhộn nhạo phóng ra, những sóng năng lượng đó tất cả đều dũng mãnh đánh vào trong thân thể của những quái vật phía trước, những quái vật đó như là được bổ sung năng lượng, cơ bắp toàn thân của một đám bộc phát ra, thực lực cũng trở nên càng mạnh hơn so với lúc trước.
Vón dĩ nhóm lính gác đã đột phá tầng quái vật bên ngoài, lại bị đàn quái vật đột nhiên tăng cường này đè ép trở về.
Cù Tầm Dương có thể cảm nhận được năng lượng trong thân thể ‘Sứa’ đang mãnh liệt dao động, nhưng cậu hình như còn cảm nhận được trong đó có một tia năng lượng cuồng bạo không ổn định.
Cậu theo bản năng quay đầu về phía sau, tuy rằng rất nhanh đã bị xúc tua quấn lấy hai mắt, nhưng cậu vẫn thấy được hình thái hiện tại của ‘Sứa’, so với lần đầu tiên cậu nhìn thấy lại nhỏ đi rất nhiều, càng không thể so sánh với hình thái ban đầu của ‘Sứa’ trong tiềm thức.
Hiện tại ‘Sứa’ hoàn toàn cũng chỉ là một con quái vật nhỏ bình thường.
Hình thái của ‘Sứa’ thu nhỏ lại hẳn là cùng năng lượng tiêu hao của nó có quan hệ rất lớn, này có phải chứng minh, ứng phó với mấy người Liên Hạc làm nó rất cố sức hay không?
‘Năng lượng của ngươi sớm hay muộn cũng sẽ có lúc tiêu hao hết, trận chiến này, cuối cùng sẽ là chúng ta thắng.’
‘Các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này.’
‘Chúng ta không muốn sống sót trở về.’
‘Ngươi quá coi thường ta, chỉ bằng các ngươi căn bản giết không được ta.’
‘Phải không, vậy vì sao năng lượng của ngươi lại trở nên xao động bất an?’
‘Câm miệng!’