Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 75: C75: Chương 75




Lúc Diệp Bùi Thiên gõ cửa, Sở Thiên Tầm đang trong phòng hít xà bằng một tay.

"Cửa không khóa, vào đi." Sở Thiên Tầm nín thở, hoàn thành bài tập cuối cùng theo kế hoạch.

Diệp Bùi Thiên vào trong phòng, thấy Sở Thiên Tầm móc một tay vào cái lỗ nhỏ trên trần nhà, treo người lên, siết chặt hai chân thon dài, đang thực hiện động hít xà.

Sở Thiên Tầm làm xong mấy động tác cuối cùng, nhảy xuống dưới.

Cô mặc một bộ vận động màu xanh quân đội, cổ áo bị mồ hôi ướt đẫm một mảng lớn, mồ hôi trên đầu chảy xuống cổ.

Diệp Bùi Thiên đột nhiên đỏ mặt, nghiêng mặt sang chỗ khác.

"Có chuyện gì sao?" Sở Thiên Tầm tiện tay lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt.

"Một lát nữa căn cứ sẽ tổ chức đi thu thập vật tư, nghe nói có khả năng sẽ gặp được không ít ma vật. Buổi chiều sẽ xuất phát." Diệp Bùi Thiên nhớ tới mục đích khi đến đây của mình: "Tôi đã đăng ký rồi, ừm, đúng rồi, Tiểu Kiệt cũng đi. Cô.."

Hắn có chút không chắc chắn nhìn Sở Thiên Tầm, trước đó khi ở căn cứ Nga thành, Sở Thiên Tầm chỉ mang mình Giang Tiểu Kiệt theo hành động.

"Anh cũng quá liều mạng rồi." Sở Thiên Tầm cười nói: "Chúng ta mới đến căn cứ, anh cũng không cần nghỉ ngơi đã vội tham gia săn ma như vậy sao?"


Cô đặt khăn mặt xuống, cầm lấy áo khoác, nắm lấy hai thanh đao trên bàn.

"Được, tôi đi cùng các anh nhìn xem."

Trên bãi tập đậu hai ba chiếc xe, hai mươi vị thánh đồ, là toàn bộ đội hình xuất phát lần này.

Điểm đến của hành động lần này là một siêu thị cỡ nhỏ cách đây mười cây số, ở đó có thể có rất nhiều vật tư dự trữ, nhưng theo tình báo mà đội tiền trạm phái đi thu được, các con đường ở khu vực lân cận cũng có rất nhiều ma vật.

"Quy tắc các người đã hiểu rõ rồi đúng không? Tôi sẽ không nói thêm nửa." Đường Quyện vẻ mặt bơ phờ, đứng trước mặt mọi người phát biểu: "Không được phép chiếm giữ vật tư làm của riêng, thống nhất nộp lên, sau đó căn cứ sẽ dựa theo đóng góp của mỗi người mà phân phối phiếu đỏ. Còn ma chủng, ai giết thì của người đó. Thành viên tiểu đội cùng nhau giết thì bán theo giá thị trường, tiểu đội tự động phân chia."

"Tôi nhấn mạnh lại lần nửa." Đường Quyện giơ một ngón tay đeo nhẫn kim loại, quét mắt nhìn đám người: "Gần đây mọi người đã biết tác dụng của ma chủng, thường xuyên xảy ra chuyện anh em vì tranh giành ma chủng mà phản bội nhau, loại chuyện này đừng để tôi lại thấy, nếu không đừng trách tôi trở mặt không quen biết."

Một số người trong đám đông liếc nhìn nhau rồi cúi đầu.

Hiện nay xăng dầu là vật phẩm quý hiếm, đương nhiên không thể nào ngồi thoải mái dễ chịu giống như trước đây.

Ngoại trừ Đường Quyện và các nhân viên nòng cốt ngồi trên xe địa hình hơi rộng rãi một chút thì những người còn lại phần lớn đều chen chúc vào thùng sau của hai chiếc xe bán tải.

Giang Tiểu Kiệt mặc dù vẫn là một đứa nhỏ, nhưng lực công kích dị năng mạnh, kinh nghiệm săn ma vật phong phú, chiến đấu cũng rất dũng mãnh, vì vậy, dù chỉ mới ở mấy ngày nhưng phần lớn thánh đồ trong căn cứ đều biết vị dị năng giả nhỏ tuổi điều khiển băng này.

Không ít thánh đồ ngồi chung xe đều lôi kéo muốn làm quen với cậu nhóc, có người gọi Tiểu Giang, người gọi Tiểu Kiệt, còn có người mặt dày gọi Anh Kiệt.

Giang Tiểu Kiệt bản tính trẻ con, có chút đắc ý trước mặt Sở Thiên Tầm.

"Chị Thiên Tầm, chị rời đi mấy ngày, em đã tham gia rất nhiều cuộc săn ma, dị năng cũng tăng lên không ít." Cậu nhóc ghé sát Sở Thiên Tầm nhỏ giọng nói: "Em cảm giác dị năng của em đã đạt đến cái mà chị gọi là giới hạn, sắp đột phá."

"Thật sao? Nhanh như vậy? Đúng là rất lợi hại." Sở Thiên Tầm có chút bất ngờ.

Nghe nói toàn bộ căn cứ Nam Khê, hiện nay người đột phá đến giai đoạn 2 chỉ có Đường Quyện và Nghiêm Tuyết. Giang Tiểu Kiệt tuổi còn nhỏ như vậy, có thể đạt tới trạng thái giới hạn cấp 1, đã được xem là người nổi bật trong đám người rồi.

"Em còn luyện một chiêu thức mới, lát nửa có cơ hội em sẽ dùng cho chị xem."

"Ồ? Còn có chiêu thức mới, có đặt tên không?"

"Có, em gọi nó là băng tuyết phong bạo (* gió lốc)!" Giang Tiểu Kiệt đắc ý ưỡn ngực: "Có phải là nghe vô cùng ngầu không?"


Sở Thiên Tầm giật mình mở tròn miệng.

Đương nhiên cô không hề ngạc nhiên trước khả năng đặt tên có phần tự kỷ của Giang Tiểu kiệt.

Mà vì cái tên này chính là chiêu thức nổi danh của "Vương tử Băng sương" tiếng tăm lừng lẫy vào thời kỳ hậu tận thế.

Đương nhiên cái tên này là mọi người dùng để lấy lòng trước mặt hắn, còn sau lưng, mọi người đều gọi hắn là tiểu súc sinh dùng băng, hoặc thằng con hoang dùng băng.

Sở Thiên Tầm nhìn mặt Giang Tiểu Kiệt, gương mặt non nớt này chồng chéo lên gương mặt trẻ tuổi thường xuyên xuất hiện trên tờ tạp chí thời kỳ hậu tận thế.

Khi đó Giang Tiểu Kiệt khoảng hơn hai mươi, là đội trưởng của một đội lính đánh thuê nổi tiếng, toàn bộ đội ngũ của bọn họ được tạo thành từ thanh thiếu niên trẻ tuổi và những đứa nhỏ.

Có lẽ vì tuổi còn quá trẻ, lại ở trong môi trường tàn khốc mà có được khả năng cường đại không phù hợp với tâm trí mình.

Những đứa trẻ còn sống sót trong tận thế ngược lại còn tàn nhẫn và lạnh lùng hơn so với người trưởng thành, bọn họ không có nhận thức đúng sai, làm việc hoàn toàn dựa theo sở thích của mình. Thường vì tiền mà chuyện gì cũng làm, danh tiếng vô cùng xấu.

Hóa ra đây là dáng vẻ của Vương tử Băng sương mười năm trước.

Sở Thiên Tầm nhìn tiểu thiếu niên trước mặt mỉm cười ngốc nghếch đợi cô khen ngợi, cô vươn tay sờ lên mái tóc rối bù của cậu, không khỏi thở dài trong lòng. "

" Tiểu Kiệt, vị mỹ nữ này là ai? Trước đó đều chưa từng gặp, là chị của cậu sao? Sao không giới thiệu với các anh một chút? "Một người đàn ông ngồi đối diện bọn họ cười hỏi.

Giang Tiểu Kiệt liếc hắn một cái, không thèm phản ứng.


" Xin chào, Sở Thiên Tầm. Mới đến căn cứ, mong được chỉ giáo. "Sở Thiên Tầm tự giới thiệu.

" Xin chào, xin chào, tôi họ Thi, tên Thi Đức Minh, dị năng hệ thổ. "Người đàn ông kia thân thiện trò chuyện:" Cô gái xinh đẹp như cô mà ra ngoài săn ma đúng là hiếm thấy. "

" Lần này Quyện ca và Cao tỷ tự mình dẫn đội, nhất định không có chuyện gì lớn, Thiên Tầm cô cứ ở bên ngoài đợi đi, quay về cũng có thể nhận hai tấm phiếu đỏ. Cô không cần sợ, có chuyện gì thì các anh đây bảo vệ cô. "Thi Đức Minh nói.

" Được, vậy mong anh Minh chiếu cố. "

Giang Tiểu Kiệt xùy một tiếng, đặt tay lên vai Diệp Bùi Thiên bên cạnh:" Lão Thi, anh không cần phải cười lớn như vậy, chút dị năng hệ thổ của anh, còn không bằng anh Bùi Thiên của tôi, vậy mà còn muốn chăm sóc chị Thiên Tầm của tôi. "

" A, người anh em này cũng là thánh đồ hệ thổ? Vậy sau này tôi cũng phải thân thiết một chút."

Tính tình Thi Minh Đức không tê, Giang Tiểu Kiệt kiêu căng phản nghịch, không chừa mặt mũi, nhưng anh ta cũng không tức giận.

Nhưng dù sao anh ta cũng là thánh đồ hệ thổ duy nhất trong căn cứ, dị năng đã đến giai đoạn cuối của cấp 1 trung cấp, lại là bạn thân của Đường Quyện, bình thường trong căn cứ hắn luôn được mọi người tâng bốc, trong lòng cũng có chút tự phụ.

Nghe nói anh chàng đẹp trai ít nói Diệp Bùi Thiên có dị năng giống mình, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một chút ý so sánh.

Giờ phút này anh ta ngoài mặt mỉm cười hì hì, trong lòng lại yên lặng tính toán một hồi trong lúc chiến đấu, nên làm như thể nào để lặng lẽ thể hiện thực lực của mình trong trận đấu, trấn áp tên Diệp Bùi Thiên mới tới này. Cũng khiến vị mỹ nhân Sở Thiên Tầm này nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.