Nếu hiện tại đem chân tướng nói cho cha mẹ, bọn họ nhất định sẽ chê cười, căn bản không tin tưởng, còn không bằng nói dối, làm cho bọn họ tạm thời tránh thoát đợt phóng xạ đầu tiên.
Nửa phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng của cha nàng - Tiêu Cảnh Dương:"Tiểu Diệu... Mẹ con vừa rồi nói với cha cái gì bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo, con nghe được ở đâu vậy, sao cha xem tin tức trên tivi không thấy thông báo?"
Tiêu Diệu ngừng tâm tình kích động, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh: "Trường học vừa tuyên bố, có lẽ nhà chúng ta tương đối xa xôi, không kịp thông báo tin tức, cha tin con đi, từ 11 giờ đến buổi tối 7 giờ đừng đi ra ngoài, đem cửa nhà khóa kĩ, có chuyện gì thì chờ con gọi điện thoại, cha... Cha nhất định phải tin tưởng con! ! Ngàn vạn lần không được ra ngoài!"
"Biết rồi, biết rồi, vậy còn con làm sao bây giờ, hôm nay không phải đi học sao?"
"Hôm nay không học, trường học tổ chức chúng con đều ở lại phòng ngủ."
"Vậy thì tốt! Vậy con cũng đừng ra ngoài, bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo cha cũng có nghe qua, quả thật rất độc hại... Con cũng đừng phơi nắng!" Tiêu Cảnh Dương lúc này trái lại dặn dò Tiêu Diệu, Tiêu Diệu nghe được lời của phụ thân trong lòng kiên định một ít, phụ thân là người cần thận, chuyện hắn tin tưởng nhất định sẽ nghiêm túc làm theo.
Lại liên hệ được với cha mẹ đã lâu không gặp, Tiêu Diệu kiên định hơn nhiều, không còn hoảng loạn như vừa rồi, nàng biết thời gian cấp bách, lại dặn dò cha mẹ không được tắt máy, tùy thời bảo trì liên hệ, liền cúp điện thoại, nàng một bên mặc áo khoác một bên lại cọi cho chị họ Tiêu Dương."Chị!Chị! Chị đang ở đâu vậy? Đang đi làm sao, em có chuyện rất trọng yếu muốn nói với chị!"
Đầu kia điện thoại Tiêu Dương nhàn nhã nói: "Chị ở nhà, em có chuyện gì vậy, có phải hay không tìm được bạn trai muốn chị giúp em tư vấn?"
Tiêu Diệu nghe được giọng điệu nhẹ nhàng của tỷ tỷ tâm tình lại một trận kích động.
"Chị... Chị tin là có tận thế không? Tận thế ngày 22 tháng 12 năm 2012!"
Tiêu Dương ở đầu kia điện thoại phá lên cười, Tiêu Diệu biết nàng không tin, nàng nhẹ giọng một chút, nói: "Chị, tuy rằng em thích cùng chị đùa, nhưng lần này em thật sự nghiêm túc, sau 3 tiếng nữa sẽ có một hồi bề mặt Mặt Trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo buông xuống Trái Đất, khi đó bị người bị Mặt Trời chiếu đến sẽ bị nổi mẫn đỏ, còn có nguy cơ rất lớn dẫn đến cháy da, đây là em nhìn thấy trên trang web của nước ngoài, chị hãy tin lời em nói, hôm nay cứ ở trong nhà, đem rèm cửa sổ đều kéo lại, tận lực đừng để ánh nắng chiếu vào phòng, trước 3 giờ chiều ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài, có chuyện gì đợi đến buổi tối lại nói?" Thời điểm nàng nói những lời này đã tìm được túi du lịch ở trong góc phòng, lại mở ngăn kéo bàn học lục ra bóp tiền, pin dự phòng di động, chi phiếu, trong trí nhớ cha mẹ hàng tháng đều sẽ cho nàng 800 nguyên tiền sinh hoạt, bất quá nàng mỗi tháng đều dùng hết... Nghĩ đến đây nàng lại do dự kéo ra tủ quần áo, sờ soạn túi của một bộ quần áo cũ, sau vài giây, quả nhiên lấy ra ba tờ tiền 100 nguyên.
Tiêu Dương ở đầu kia điện thoại kích động hô: "Làm sao được, chị buổi chiều còn có cuộc hẹn, đều hẹn xong rồi sao có thể tùy tiện hủy bỏ?" Cách một giây nàng lại lập tức nói: "Em nói bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo ta giống như cũng từng nghe qua, thật sự có thể làm cháy da nghiêm trọng vậy sao?"
"Có, thật sự có! Dù không cháy cũng sẽ bị nổi mẫn đỏ!" Tiêu Diệu tăng thêm giọng điệu nói, kỳ thực bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo chuyện là nàng thuận miệng nói bừa , nàng chỉ biết là hôm nay giữa trưa khoảng 12 giờ, bầu trời bỗng nhiên tối đen, sau đó sẽ có ánh sáng quỷ dị chiếu rọi thế giới, vài phút sau, khi trời sáng lại bình thường, những người bị cảm nhiễm cũng đã té xỉu. Nhóm người té xỉu đầu tiên rất nhanh sẽ biến thành tang thi, không chút lưu tình cắn chết người bên cạnh, Tiêu Diệu nhớ được, thời điểm phóng xạ bệnh độc bùng nổ, nàng đang ngồi ăn cơm trong căn tin trường học, lúc đó căn tin có ít nhất hai người té xỉu bị biến dị, nàng ngồi ở góc, cách phòng bếp căn tin rất gần, sau khi nhóm tang thi đầu tiên xuất hiện nàng chạy đến sau bếp trốn vào ngăn tủ mới có thể tránh thoát kiếp nạn, chờ nàng từ trong tủ bò ra, trong trường học đã có gần một nửa người bị tang thi cắn.
Tiêu Dương tại đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, nói: "Được rồi, thà tin là có còn hơn không tin! Tiểu muội, em hiện tại đang làm cái gì vậy?"
"Em đi mua đồ dùng này nọ, tài khoản ngân hàng của chị còn tiền không? Chuyển cho em ba ngàn, em cần dùng gấp, tháng sau trả lại cho chị!". Tiêu Diệu bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mua vật dụng này nọ tiền có thể không đủ, liền lập tức mở miệng mượn Tiêu Dương, Tiêu Dương không chút do dự đáp ứng.
Tiêu Diệu cúp điện thoại, cấp tốc đi đến cửa phòng ngủ, thời gian đã là 9 giờ 22 phút.
Còn lại 2 giờ 8 phút.
Theo kiến trúc quen thuộc xuất hiện trước mắt, trí nhớ cũng dần rõ ràng, Tiêu Diệu nhớ được phía bên trái cửa nam của trường học có một siêu thị lớn, nàng cấp tốc xoay người tiến về phía cửa nam.
Tiêu Diệu vừa chạy vừa nghĩ đến những chuyện phải làm, trước mua đồ ăn cùng vũ khí, Sau đó tìm một địa phương an toàn trốn đi, chờ thời điểm xảy raphóng xạ lúc 12 giờ, sau đó... sau đó...
Tiêu Diệu nghĩ đến đây dùng sức lắc lắc đầu, thời gian thật cấp bách, nàng thật sự không nghĩ được nhiều lắm, nàng hiện tại chỉ biết là bản thân nhất định phải sống sót, chỉ có trước sống sót mới có thể nghĩ đến chuyện sau này.
Bên trái là phòng học khoa Tiếng Anh, bên phải là sân thể dục, đi về phía đông chính là cái căn tin mà kiếp trước nàng trốn vào...
Nghĩ đến căn tin, Tiêu Diệu trong đầu lại nảy ra một ý tưởng mới, nếu nói nàng hiện tại tìm được địa phương khác trốn đi, có phải hay không vì vậy sẽ làm thay đổi tình tiết, phát sinh những chuyện mà kiếp trước không xảy ra, ví dụ như là…dị năng của nàng...
Có lẽ dị năng sinh ra chính là bởi vì lần đầu tiên thân thể tiếp nhận phóng xạ... Nếu bởi vì chút khác biệt này mà làm vốn nên có không gian dị năng lại biến mất hoặc là cấp bậc kháng thể bị tụt xuống... Vậy phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng tỉ lệ phát sinh loại sự tình này cực kỳ bé nhỏ, nhưng Tiêu Diệu vẫn không dám mạo hiểm như vậy!
Nàng bởi vậy liền quyết định, sau khi mua đồ sẽ trở về căn tin, cùng kiếp trước giống nhau trốn tránh, kiếp trước làm cái gì thì kiếp này nàng sẽ làm cái đó, trước khi sinh ra dị năng sẽ cố gắng dựa theo trí nhớ kiếp trước mà làm, quyết không thể bởi vì bản thân trọng sinh mà khiến dị năng kiếp trước nên có biến mất.
Dồn dập lại cuống quít dốc sức chạy, tới khi Tiêu Diệu đến cửa nam mới phát hiện lộ trình vốn dĩ tốn mất 20 phút, nàng cư nhiên chỉ dùng có 8 phút.
Không để ý đến dòng xe trên đường, nàng cấp tốc chạy đến đẩy cửa vào siêu thị bên kia đường, chạy thằng lên lầu hai, nơi đó bán dụng cụ gia dụng cùng đồ dùng nhà bếp, nàng muốn mua gạo... Còn phải mua bả đao.
Trong siêu thị có rất nhiều loại gạo, Tiêu Diệu chọn lấy một bao gạo lớn loại tốt khoảng 10 cân (cỡ 5kg), sau đó liền đi đến khu vực đao cụ, đáng tiếc nàng chọn nửa ngày cũng tìm không thấy vũ khí thuận tay, đao ở đây đều quá ngắn, hơn nữa quá mỏng, đối mặt với tang thi có khi không đợi chém tới đầu tang thi liền bị cào cho mấy cái... Nàng đi một vòng lớn quanh lầu hai vẫn không chọn được một món vũ khí có thể dùng được, thời gian cũng đã qua 20 phút, Tiêu Diệu càng khẩn trương, nàng mang theo túi gạo chạy xuống cầu thang, tại quầy ăn vặt tầng một chọn lấy một đống bánh quy, sữa bột, sôcôla các loại, cuối cùng lại tìm được quầy vật dụng hằng ngày, cầm ba túi băng vệ sinh ném vào xe đẩy, vật này chỉ cần là phụ nữ còn sống liền phải dùng đến.