Tiêu Diệu nghe bên ngoài tranh cãi, đoán được Khang Tư Thành bọn họ là phát hiện người sống sót, nàng vừa muốn đứng lên, lại cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng vội vã đỡ vách tường từ từ ngồi xuống đất, kiếp trước cũng không có xuất hiện qua loại tình huống này, Tiêu Diệu có chút lo lắng sờ sờ trán, phát hiện cái trán một mảnh lạnh lẽo, nàng cẩn thận nhớ lại từng chi tiết hành động lúc giết tang thi vừa nãy, khẳng định bản thân không có khả năng bị cảm nhiễm.
Bên ngoài tiếng tranh cãi còn đang tiếp tục, Tôn Thông hô to : "Người này bị thương so với con ngươi còn nghiêm trọng hơn, ngươi không thấy được mặt hắn đã tái xanh rồi sao, ngay lập tức sẽ biến thành tang thi, vết thương của con ngươi ta cũng sẽ chú ý, bây giờ ta muốn đem hắn trói lại quan sát, chờ xác định hắn sẽ không thay đổi gì lại mở trói cho hắn! !"
"Ngươi thúi lắm! Ngươi mới biến dị! ! Ngươi mới biến thành quái vật! Lão nương đã nói rồi! Ai dám bắt con ta, ta liền liều mạng với hắn! !". Mẹ Chu Lâm nói xong liền ngồi xuống một cái ghế, vì lực quá lớn, phát ra một tiếng ầm.
Tiêu Diệu rốt cuộc không nghe nổi nữa, nàng lo âu đứng lên đi ra ngoài.
Đi đến cửa cầu thang, Tôn Thông không biết làm sao tìm được cái đèn pin, ánh sáng đèn đang chiếu thẳng vào một nam sinh mặc áo bông màu vàng, nam sinh kia một tay ôm bả vai, tinh thần uể oải ngồi dưới đất.
"Ầm ĩ cái gì, các ngươi không sợ đem tang thi ngoài nhà ăn đều dẫn đến đây à!". Tiêu Diệu hung tợn nói.
Lưu Quyên vội vàng nói: "Vừa rồi nhóm bọn ta đang đi dọn bàn, thì thấy người này từ lầu dưới chạy lên, ta cùng Triệu đại tỷ thấy hắn bị thương nghiêm trọng liền muốn kéo hắn lên, nhưng bạn học Tôn cùng bạn học Hứa không chịu..."
Tiêu Diệu giựt lấy đèn pin của Tôn Thông, chiếu vào vết thương của nam sinh kia nhìn nhìn, lạnh lùng nói: "Nơi này không có bác sĩ, lưu lại hắn cũng không sống nổi, để hắn ở lại dưới lầu đi.". Kỳ thực nàng muốn nói cứ trực tiếp giết chết, nhưng lời đến bên miệng lại thu trở về.
Mẹ Chu Lâm mẹ lập tức hô to không đồng ý, mọi người lại líu ríu ầm ĩ cả lên.
Tiêu Diệu cảm xúc không ổn định, thân thể cũng không thoải mái, mọi người tranh cãi khiến đầu óc nàng như muốn nổ tung. Nàng trong lòng luống cuống, nhịn không được hô to một câu: "Câm miệng!"
Mọi người xung quanh đều bị dọa, bọn họ nhìm chằm chằm Tiêu Diệu, Tiêu Diệu cũng không biết bản thân vì sao lại kích động như vậy, nàng giờ phút này, cảm giác đặc biệt giống khi tên bác sĩ trong phòng thí nghiệm ở khu căn cứ tiêm máu tang thi vào người nàng, nàng cảm thấy bản thân chậm rãi biến dị, điên cuồng muốn cắn nuốt những người trước mặt.
Khang Tư Thành bỗng nhiên đoạt lấy đèn pin trong tay Tiêu Diệu, chiếu một vòng quanh mọi người, lớn tiếng nói: "Nơi này hiện tại có tám người, mỗi người một phiếu, đồng ý để người bị thương ở lại lầu hai thì giơ tay."
Chu Lâm cùng mẹ hắn đồng thời giơ tay, Lưu Quyên giơ tay, Triệu Đồng Đồng do do dự dự giơ lên một bàn tay cuối cùng lại buông xuống, nhẹ giọng nói: "Ta bỏ quyền!"
Khang Tư Thành vội vàng nói: "Ba người đồng ý! Một người bỏ quyền, bốn người phản đối! Chúng ta vẫn là đem hắn để lại dưới lầu đi!"
"Không được! Các ngươi không thể đem hắn để lại dưới lầu, ta không đồng ý!". Mẹ Chu Lâm bỗng nhiên hai tay giơ lên che trước mặt người bị thương, vẻ mặt kiên quyết hô.
Tiêu Diệu thấy mẹ Chu Lâm phô ra gương mặt tràn đầy chính nghĩa, đáy lòng chỉ cảm thấy phiền chán, nàng bỗng nhiên giơ tay: "Ta đồng ý để người bị thương ở lại lầu hai."
Khang Tư Thành nhìn chằm chằm Tiêu Diệu lại quay đầu nhìn mẹ Chu Lâm, hơn nửa ngày mới nói: "Được rồi... Bốn người đồng ý, một người bỏ quyền, ba người phản đối, vị đại thẩm này, người là ngươi yêu cầu lưu lại, vậy thì ngươi tự đến chiếu cố hắn đi."
Mẹ Chu Lâm vội vàng gật đầu, đem nam sinh bị thương nâng dậy, ngồi lên một cái ghế bên cạnh.
Mọi người nương theo chút ánh sáng mờ nhạt lại tiếp tục chuyển mấy cái bàn lớn, đem cửa cầu thang che chắn kỹ lưỡng, Tiêu Diệu một mình trong phòng ăn tìm một góc ngồi xuống, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Chu Lâm thu lưu người bị thương kia, trong lòng lại nhớ đến câu nói của Vương tướng quân. "Đây là mạt thế, mỗi người đều phải vì bản thân mình tính toán, ngươi quá yếu..."
Không sai, nơi này là mạt thế, từ nay về sau nàng không muốn lại làm kẻ yếu, cũng không cần quản đến sống chết của người khác... Người tốt không được báo đáp, muốn làm người tốt trước hết phải chuẩn bị thừa nhận hậu quả... Tiêu Diệu nghĩ đến đây liền thở dài, loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương tiếp tục theo xương sống đánh úp nàng, bất quá lần này trong cảm giác lạnh lẽo lại mang theo một điểm ấm áp, Tiêu Diệu bỗng nhiên ý thức được gì đó, nàng nhắm mắt lại, nỗ lực tập trung tinh thần.
"Tiêu Diệu, vừa rồi điện thoại đi động của những người đó có phải đều bị ngươi cầm đi không, điện thoại của Nhã Lan không gọi được, ngươi đem cho nàng một cái.". Tiêu Diệu vừa mới tập trung khởi một điểm tinh thần, chợt nghe đến phía đối diện có người nói chuyện, nàng mở to mắt, nhìn thấy Phương Nhã Lan cùng Khang Tư Thành giơ đèn pin đứng ở trước mặt.
Ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt Tiêu Diệu, khiến nàng không thể mở mắt, Khang Tư Thành thấy Tiêu Diệu ngẩn người nhìn hắn, lại nói: "Ta vừa rồi thấy ngươi thu thập điện thoại đi động của những người đó, mong ngươi có thể nhường lại một cái."
Tiêu Diệu bị đánh gãy dòng suy nghĩ, tâm tình nôn nóng vừa rồi lại bốc lên, nàng híp mắt nói: "Ta dựa vào cái gì mà phải đem điện thoại cho các ngươi?"
"Ngươi..." Khang Tư Thành bị Tiêu Diệu hỏi đến ngây ngẩn cả người, Phương Nhã Lan xông lên trước, nói: "Di động này cũng không phải của ngươi, đó là ngươi nhặt được trên người đồng học khác, dựa vào cái gì ngươi một mình chiếm lấy không cho ta dùng!" (thì má cứ ra ngoài mà lụm, ai cấm đâu :no3: )
"..." Tiêu Diệu bỗng nhiên nở nụ cười.
Phương Nhã Lan bị Tiêu Diệu cười trong lòng sợ hãi, nàng kiên trì nói: "Ngươi cười cái gì? Âm dương quái khí hù dọa ai chứ? Đừng cho là ta sợ ngươi, ngươi mau đem di động lấy ra!"
Tiêu Diệu không nói nữa, nàng từ trong túi lấy ra một cái di động đặt lên tay Phương Nhã Lan. "Thực xin lỗi, học tỷ, ta vừa rồi tâm tình không tốt..."
Khang Tư Thành cùng Phương Nhã Lan cũng chưa nghĩ đến thái độ của Tiêu Diệu lại chuyển biến nhanh đến thế, Phương Nhã Lan cầm lấy điện thoại, há mồm định nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói xoay người rời đi.
Khang Tư Thành hạ thắt lưng ngồi xuống đối diện Tiêu Diệu, nhẹ giọng nói: "Học muội, ngươi đã từng học qua võ thuật sao?"
"Không có... Ta không có học qua võ thuật." Tiêu Diệu nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng nàng như có mưa rền sóng dữ nổi lên, dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Khàng Tư Thành, nàng giờ phút này không còn chút sức lực, cho dù là một hành động nhỏ bình thường cũng không làm nổi, hiện tại nàng có khả năng cả Phương Nhã Lan kia cũng đánh không lại, cho nên nàng chỉ có thể nhẫn. Khang Tư Thành lại nói: "Ngươi là học muội của ta, ta có nghĩa vụ bảo hộ ngươi, về sau ngươi có gì khó khăn cứ đến tìm ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi."
"Được... Cám ơn học trưởng..."
Khang Tư Thành gật đầu, đứng lên bước đi, hắn vừa mới ly khai, Tiêu Diệu liền cảm giác trong xương sống của bản thân có một cỗ nham thạch nóng chảy thẳng hướng tiến vào trong óc, nàng mạnh mẽ dùng hai tay ôm lấy đầu, môi trên cắn chặt môi dưới không để bản thân bật ra tiếng thét chói tai... Đầu óc đau đớn như đang bị hỏa thiêu... Cảm giác này rất giống bị lây bệnh khi đó...