Nhìn nữ hài này, Tiêu Kỳ chợt đau đầu. Con rồng bằng ngọc sau khi nhả quả trứng thì hóa thành một luồng sáng bắn ra quấn lên cổ tiểu nữ hài biến thành một cái vòng cổ màu ngọc bích.
- Ngươi là rồng, vậy thôi gọi ngươi là Long Tiểu Ngọc đi.
Mất đi con rồng bằng ngọc, nơi này bỗng biến ảo một chút rồi như rã ra thành muôn vàn điểm sáng, bị cái vòng ngọc trên cổ Tiểu Ngọc hút sạch. Không gian trở nên tối tăm, một luồng sáng sáng từ cái vòng ngọc tỏa ra bao lấy cả hai sau đó thì tất cả biến mất. Một lần nữa thấy ánh sáng trở lại thì Tiêu Kỳ và Tiểu Ngọc đã trở lại đại điện cũ. Nơi này chỉ khác là không có cái đài ngọc kia mà chỉ có một cánh cửa. Tiêu Kỳ vẫn bế Tiểu Ngọc trên tay. Nhìn cô bé ngủ ngon lành, Tiêu Kỳ suy nghĩ một lúc liền thả cô bé xuống Linh Đàm, sau đó hắn bước vào thư phòng kia. Mộ Uyển vẫn chăm chú nhìn một quyển điển tịch. Nàng dường như đã quên chuyện chuẩn bị thức ăn sau khi tắm. Không để ý tới nàng, Tiêu Kỳ nhìn cánh của kia, tim đập thình thịch. Hắn hít một hơi thật sâu rồi bước qua, một tia hồi hộp trong lòng càng tăng lên. Một cách rất nhẹ nhàng, không hề có thứ gì ngăn cản hắn. Đằng sau cánh cửa là một cái thất nhỏ chỉ là một cái bàn đá, một cái ghế đá và một cái giường đá. Trên bàn chỉ có một cây đàn. Cây đàn nhìn rất mộc mạc, thân bằng gỗ dài bốn thước, nhìn vô cùng bình thường. Đàn tổng cộng có chín dây. Tiêu Kỳ chưng hửng.
- Chẳng lẻ Thần khí mà con rồng đó nói là cây đàn này? Không đùa chứ!
Theo tưởng tượng của hắn, Thần Khí phải là một thanh kiếm uy vũ phát ra ánh sáng chói lòa mới phải. Hắn đưa tay lên chần chừ trong chốc lát rồi sờ vào cây đàn. Không có chuyện gì sảy ra. Lại suy nghĩ một chập hắn lấy ra một con dao nhỏ trong Không gian giới chỉ cắt vào ngón tay. Một giọt máu chảy ra nhỏ xuống cây đàn, nhưng cũng không có chuyện kì lạ gì sảy ra. Tiêu Kỳ ôm cây đàn lên đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài Tiêu Kỳ nhìn quanh một vòng đã thấy bóng dáng mấy ngày nay hắn khá quen thuộc. Nàng đang ngó quanh kiếm cái gì đó.
- Tỷ…
Mộ Uyển giật mình quay người lại hét toáng lên.
- Tên khốn kiếp!
Tiện thể nàng đấm một cái vào mặt hắn làm hắn ôm cả cây đàn bật ngửa va vào một giá sách. Trên mắt nàng còn rưng rưng nước mắt. Nàng túm cổ hắn tra hỏi.
- Một tháng đệ ở đâu?
Tiêu Kỳ còn đang choáng váng, chợt nghe Mộ Uyển hỏi hắn kinh ngạc.
- Một tháng! Đệ vào kia có một lúc mà!
Chợt hắn nhìn xuống cây đàn. Lúc này Mộ Uyển cũng vừa để ý.
- Đệ lấy cây đàn này ở đâu?
Tiêu Kỳ không biết trả lời thế nào, hắn đang rối. Mộ Uyển tức mình nuốn đánh thêm một cái thì hắn la lên.
- Đệ lấy trong cái thất đằng kia!
Mộ Uyển xoay qua hướng vào cái thất nhỏ. Mặt nàng xám đen, lại tức khí định đánh tiếp thì một cái bóng đã bắn nhanh vào phòng hất nàng ra rồi ôm chầm lấy cổ Tiêu Kỳ. Là Tiểu Ngọc! Cô bé nũng nịu.
- Ca đi đâu làm Ngọc Nhi nhớ muốn chết?
Tiêu Kỳ lại ngạc nhiên. Mộ Uyển giật mình hỏi.
- Đệ biết con bé này?
Tiểu Ngọc trừng mắt với Mộ Uyển.
- Tiêu Kỳ ca ca của Ngọc Nhi! Không cho xú tỷ tỷ ôm!
Tiêu Kỳ bỏ cây đàn qua một bên rồi dỗ cô bé rồi. Sau đó hắn đứng dậy đi về phía cái thất, cả người hắn xuyên qua. Hắn quay về rồi nhìn Mộ Uyển nói:
- Đệ nói dối tỷ làm gì!
Mộ Uyển kinh ngạc, nàng cũng chen người bước qua nhưng bị bật trở lại. Ánh mắt nàng nhìn hắn như hỏi:“cái tường đã mà cũng có thể bước qua ư?”
Tiêu Kỳ bất đắc dĩ nhún vai: “Đệ nói mà tỷ có tin đâu!”
Mộ Uyển hất hàm chỉ Tiểu Ngọc: “Còn nó?”
Tiêu Kỳ lắc lắc đầu: “Có nói tỷ cũng không tin!”
Hắn xoay người ôm cây đàn bước ra ngoài, Tiểu Ngọc lẽo đẽo theo sau. Chỉ còn lại Mộ Uyển tức giận giẫm chân đành đạch.
Vừa tới đại điện hắn đã thấy Huỳnh Thiên Bá đứng cạnh Linh Đàm, biểu tình có chút ngưng trọng. Không chờ hắn tới gần lão đã hỏi.
- Tiểu tử! Nơi này sảy ra chuyện gì con có biết không?
- Không! Có gì nghiêm trọng hả lão… sư phụ!
Tiêu Kỳ coi như đã chấp nhận gã sư phụ này.
- Linh Đàm này thông với tổ điện, là nơi rửa tội của đệ tử trong Môn. Giờ Linh Đàm đã không còn chảy. Nước tuy còn nhưng… Ài! Thật là không biết nói sao với tổ tông đây!
Tiêu Kỳ chợt chột dạ.
- Thôi! Đi coi thử cái thất ngươi phát hiện như thế nào!
- Ủa sao sư phụ biết?
- Lúc tiểu tử ngươi bước ra ta đã cảm ứng được rồi!
Lão nhìn qua Tiêu Kỳ và Tiểu Ngọc đầy thâm ý rồi đi về phía cái thất nhỏ. Sau khi xem xét một hồi lão mới bày ra một cái thế kì lạ như người đang vận nội công. Sau đó điểm nhẹ vào khoảng không. Cái cánh của mà Tiêu Kỳ nhìn thấy như tấm kính vỡ toang. Đó chỉ là một ảo ảnh che mắt người khác. Lại điểm một chỉ, lần này không gian như tấm giấy bị xét toạc. Tiêu Kỳ nghe một tiếng rách rất rõ ràng. Sau lão nhìn qua cây đàn kia một chút, lão nói:
- Mọi chuyện hôm nay tuyệt đối không nói với bất kì ai!
Tiêu Kỳ với Mộ Uyển gật đầu. Chợt Huỳnh Thiên Bá hỏi.
- Sao cô bé này lại gọi con là Tiêu Kỳ!
- Tại con…
- Tên hay mà! – Cô bé chen vô nói rồi nhãy cẫng lên ôm Tiêu Kỳ.
- Vậy thì từ nay hãy bỏ chữ Mộ đi, tên Tiêu Kỳ thôi.
Nói rồi lão vung tay, cái lệnh bài thân phận trong giới chỉ trên tay Tiêu Kỳ mất đi chữ Mộ. Tiêu Kỳ nhíu mày. Tên của hắn có gì lạ sao?
- Bây giờ ta có một nhiệm vụ muốn giao cho con.
- Gì vậy sư phụ?
- Ta muốn con đến một nơi!
Mộ Uyển bỗng trở nên khẩn trương. Lão Huỳnh Thiên Bá quay lại nhìn thẳng mắt Tiêu Kỳ.
- Nhưng trước khi con đến nơi đó, ta có những thứ muốn dặn con trước. Thứ nhất, những gì sảy ra ở đây con tuyệt đối không được kể cho bất kỳ ai.
Tiêu Kỳ gật đầu.
- Thứ hai là ở ngoài kia có rất nhiều kẻ nguy hiểm đối với con, hãy biết khiêm tốn, làm gì cũng phải suy nghĩ. Phải nhớ kỹ, thế giới này vô cùng nguy hiểm. Thứ ba là những bí tịch trong kia chính là ta chuẩn bị cho con. Tổng cộng chín trăm tám mươi hai quyển, mà cái giới chỉ ta đưa cho con chính là một Thánh Khí đặc biệt. Ngoài những vị Thánh nhân ra không một ai có thể phát hiện được. Con có thể cất mọi thứ trong đó nhưng đừng quá lộ liễu. Hy vọng lần tới gặp lại con, con sẽ cho ta một bất ngờ. Con chuẩn bị đi, ta sẽ quay lại.
Lão nhìn qua Mộ Uyển cười đầy ẩn ý. Nàng nãy giờ vẫn khẩn trương. Trong truyền thuyết, mỗi đời đệ tử truyền thừa đều có một người phải đi nhiệm vụ kỳ bí. Và hầu như họ không trở về.
- Đừng lo cho nó!
Xong lão biến mất. Chẳng hiểu sao Mộ Uyển trở nên sốt ruột, nàng kéo hắn ra ngoài. Tiểu Ngọc cũng muốn lẽo đẽo theo sau nhưng nàng xịu mặt xuống. Cuối cùng Tiêu Kỳ phải dỗ mãi cô bé mới chịu ngồi yên một chổ.
Đến gần Linh đàm mới ngừng lại, Mộ Uyển nhìn hắn thật lâu mãi chỉ nói được hai chữ “Bảo trọng”. Cuối cùng nàng đánh bạo kéo hắn cùng xuống nước, nàng dùng hết sức ôm hắn thật chặt rồi hôn lên môi hắn một cách nồng nhiệt.
Tiêu Kỳ hoàn toàn bất ngờ, hắn bối rối, nửa muốn đẩy nàng ra nửa lại tiếc nuối muốn ôm nàng lại. Mãi một lúc Mộ Uyển mới thì thầm vào tai hắn.
- Ta yêu chàng! Ta… Ta sợ mất chàng! Hứa với ta dù có chuyện gì cũng phải trở về với ta! Ta… Ta… Ta đã là người của chàng rồi đó!
Vừa nói nàng vừa hấp tấp đưa một tay chụp lấy tay của hắn luồn vào quần của mình. Một tay chụp lấy tay con lại của hắn luồn vào áo.
- Trên dưới của ta chàng đã biết nó như thế nào rồi. Đời này ta mãi mãi là người của chàng. Nhớ không được quên ta! Không được bỏ ta!
Tay của Tiêu Kỳ cảm nhận được một vùng da trơn nhẵn ấm áp. Còn có một cái khe khiến người ta mê mẫn. Một tay cảm nhận được cảm giác bồng bềnh êm ái, lại có cái núm hắn mở tưởng bao lâu kia. Hắn chưa kịp tận hưởng thì Mộ Uyển đã kéo tay hắn ra. Hắn tiếc nuối nhìn xuống ngực nàng. Nàng bỉu môi.
- Dâm tặc!
Nói xong nàng cười khúc khích nhảy ra ngoài chạy đi mất. Một lúc sau Huỳnh Thiên Bá quay về. Thấy hắn còn đang bò từ trong trong Linh đàm ra thì lão hối.
- Nhanh gom hết điển tịch rồi đi thôi!
Miệng nói nhưng tay lão đã vung lên nhiếp lấy một đống điển tịch tống vào Không gian giới chỉ của Tiêu Kỳ. Lại chụp lấy cây đàn trong một góc quẳng cho hắn. Tiểu Ngọc nghe động đã phóng ra ôm lấy cổ Hắn. Huỳnh Thiên Bá túm hai người lên rồi biến mất. Mộ Uyển trong một góc lẳng lặng nhìn, một lúc thì khóc thút thít.
Xuất hiện lại trên một ngọn núi, lão Huỳnh Thiên Bá lấy ra một tấm phù màu hoàng kim.
- Tấm kim sắc Linh Phù này sẽ đưa con xuyên lục địa đến một nơi gọi là Thiên Ấn Đại Lục. Nhớ những gì ta dặn con. Nhiệm vụ của con là tìm những thứ vốn thuộc về con. Đi đi!
Huỳnh Thiên Bá xác định phương hướng tọa độ rồi khởi động tấm phù, một lực hút cuốn lấy Tiêu Kỳ và Tiểu Ngọc truyền tống đi mất.
Trong một thạch động rất lớn có năm lão giả đang tọa thiền. Huỳnh Thiên Bá chẳng biết từ lúc nào đã quỳ bên dưới. Một lão giả trong đó nói.
- Ngươi chắc chắn chứ!
- Vâng thưa Tướng Quân! Linh đàm đã mất chứng tỏ con rồng đó đã đi. Cô bé theo bên cạnh hắn chắc chắn là con ấu long. Kết giới đó tuy không khó nhưng vô cùng ảo diệu, ngoài Vô Thiên Giới Chỉ ra không còn thứ gì có thể xuyên qua được nơi đó.
- Ừm! Nói vậy có hai thần khí đã được hắn tìm thấy. Bốn bản Vô Thiên Giới Chỉ chỉ có một cái là thật. Thanh Long nhất tộc có con mắt rất tinh tường. Tiêu Kỳ này chắc đã nhận được Vô Thiên Giới Chỉ mới khiến cho con rồng đó trao quyền năng của mình cho hắn. Cây Thất Linh Cầm cũng ở nơi đó. Long tộc quả nhiên chịu bỏ vốn… Hy vọng lần này chúng ta đúng!
Một lão giả khác ngửa đầu lên trời thở dài.
- Đế Quân thật là thích hành hạ người khác. Hành hạ luôn địch nhân lẫn người nhà. Ta biết nói thế nào đây! Mười vạn năm rồi vẫn không tìm được Thế Tử.
- Không cần sốt ruột! Ta tin Đế Quân chưa chết, trước đó người đã tách linh hồn thể và thân thể của Thế Tử để vào Luân hồi. Bọn chúng tưởng rằng chặn đứng luân hồi là có thể ngăn chúng ta tìm Thế Tử sao? Lũ ấu trĩ! Tìm được Thế Tử rồi Thế Tử sẽ có cách tìm được Đế Quân! Chờ Khang lão trở về, Lục Pháp Tướng chúng ta một ngày nào đó sẽ trở lại Thần giới rửa mối nhục của Nguyệt Thần Tộc ngày ấy!