Tân Thần Chi Chiến

Quyển 1 - Chương 13: Ôn Hương Nhuyễn Ngọc




Thiền Viện không quá lớn. Dường như nơi này đặc biệt chỉ xây dựng cho một nhóm đệ tử tu luyện. Ngoài một Thiền Đường rộng vô cùng ở tiền viện ra thì chỉ còn một cái tiểu viện có thể gọi là cho người ở thôi. Còn một dãy tịnh thất nằm dọc một trúc lâm thì đã lụp sụp. Tiêu Kỳ nhìn mà phát hờn. Cuối cùng hắn phải sắn tay áo lên cùng với Tiên Nhi dọn dẹp tiểu viện kia mất một ngày hôm sau. Tiên Nhi cũng lanh lợi, nàng quay ra ngoài thành một chuyến đã gom được một mớ đồ dùng. Nhìn nàng ôm một đống đồ lỉnh kỉnh ra sắp xếp chợt hắn hỏi.

- Mấy thứ này nàng mua sao?

Tiên Nhi cười cười.

- Vâng thưa thiếu gia!

- Ồ! Ở đây sài tiền thế nào?

- Thiếu gia! Ở đây người ta sài Linh Thạch mà. Tiền chỉ sài đươc trong thế tục thôi.

- Linh Thạch! Nó là cái gì?

- Thiếu gia đùa nô tỳ hoài!

Nàng cười khúc khích lại bắt đầu làm việc. Tiêu Kỳ định hỏi tiếp chợt hắn thấy quê quê đành giả bộ cười cho qua. Hắn chợt nhận ra hắn còn không có biết nó là gì chứ đừng nói có để mua đồ. Căng à nha! Hắn nghĩ tới chuyện đi tìm tên Tông chủ kia trấn lột một ít nhưng sợ gã cười. Đường đường một Thiếu chủ lại không có một xu dính túi. Chợt Tiêu Kỳ định tâm lục lại cái Không gian giới chỉ, bên trong đó không có một thứ gì giống cục đá hết trơn. Hắn chửi.

- Lão già chết tiệt!

Chắc ở chổ nào đó Huỳnh Thiên Bá nhột lắm. Tiên Nhi dọn dẹp xong xuôi lại pha cho hắn một ấm trà. Hắn đang nhâm nhi ly trà thì Tiên Nhi hỏi.

- Thiếu gia! Thiếu gia nói Ma pháp cấp chín chỉ là gân gà là sao?

Tiêu Kỳ cười cười bí hiểm.

- Thiên địa có quy tắc của nó. Một vài kẻ cho mình là thông minh tìm ra được một vài quy tắc đã viết ra thành một thứ mà bọn họ gọi là Điển tịch Ma pháp. Quy tắc càng mạnh mẽ thì bọn họ lại xếp cho nó cái cấp càng cao. Thực chất chuyện này không cần thiết. Chỉ cần tu luyện đúng hướng, quy tắc sẽ tự động trở thành bản năng. Lúc chiến đấu bản năng là thứ kinh khủng nhất.

Tiên Nhi nghe vậy thấy lạ lạ. Nhưng có vẻ cũng đúng.

- Sao Thiếu gia biết hay vậy?

Tiêu Kỳ cười to sảng khoái.

- Bản năng nói cho ta biết đấy!

Tiên Nhi không biết nói gì. Tiêu Kỳ lại cười

- Chỉ cần nàng phá được cái tầng bình chướng này nàng sẽ biết mọi công pháp chỉ là gân gà mà thôi.

Tiên Nhi lắc đầu.

- Nô tỳ không hiểu được!

Tiêu Kỳ thở dài.

- Ài! Biết nói sao đây! Nàng có thấy cái bàn cờ kia không? Nó có bao nhiêu quân cờ?

- Hăm sáu!

- Thế mỗi bên bao nhiêu con?

- Mười ba!

- Thế có bao nhiêu loại cờ?

Tiên Nhi vừa nói vừa bấm đốt tay.

- Bốn Thứ, bốn Chủ, một Vô, một Thiên, một Địa, một Nhân, một Chính Tà. Là bảy loại.

Tiêu Kỳ vỗ tay một cái “chát”.

- Ha ha! Thế có ai phá được chưa?

Tiên Nhi lắc đầu nguầy nguậy. Tiêu Kỳ ra vẻ bí hiểm nói.

- Nghe có vẻ hợp lí phải không! Nhưng mà người ta không thể phá được! Tại sao? Tại vì bọn họ đang làm một chuyện không tưởng!

Tiên Nhi nũng nịu.

- Thiếu gia đừng úp úp mở mở nữa, nói cho nô tỳ nghe đi!

Tiêu Kỳ cười nói.

- Không phá được tại vì bọn họ không biết đếm. Nghĩ thế nào lại đi gom chính tà vào làm một.

Tiên Nhi bỉu môi. Nói vậy khác gì bảo nàng không biết đếm.

- Có người từng nói với ta, các con số rất bí ẩn. Chỉ cần hiểu được chúng mọi bình chướng đều tan vỡ hết. Bàn cờ kia cũng thế thôi, chỉ cần liếc qua… Khoan! Nàng biết ai bày ra bàn cờ đó không?

- Nghe nói chính là Tiểu Bá Vương. Một lần hắn bị Tam điện vậy công. Bọn họ bảo hắn là tà đạo cần bị tiêu diệt. Hắn liền bày ra bàn cờ này rồi nghênh ngang rời đi. Hắn bảo chỉ cần Chính tiêu diệt được Tà hắn liền quay về chịu tội. Đã bao năm rồi, chưa ai thắng được ván cờ này, chỉ cầm thế hòa.

Tiêu Kỳ lắc đầu.

- Thiên Ấn này một mình hắn độc bá hay sao mà đi đâu cũng nghe tên hắn vậy. Không đổi thành Tiểu Bá Vương đi.

Tiên Nhi khúc khích cười.

- Thiếu gia vẫn chưa nói cho nô tỳ nghe tại sao không thể thắng được bàn cờ đó mà!

- Thiên địa có luật chơi của nó! Mọi người đều phải theo, kẻ thắng được thiên địa sẽ được nó giải thoát. Bàn cờ đó tuân theo luật của thiên địa mà thành. Kẻ trong thiên địa này bất khả thắng! – Rồi hắn lầm bầm - Coi bộ ta biết Tiểu Ma Vương đi kiếm cái gì rồi!

Tiên Nhi nghe mà mất vui. Này giờ Tiêu Kỳ nói chỉ có mình hắn hiểu. Bỗng nhiên hắn nói:

- Tiên Nhi à! Thế cục nơi này bình lặng quá, thật không biết mấy thế lực mâu thuẫn với nhau như thế nào. Làm gì khuấy nơi này cho nhộn nhịp tí đây.

Tiên Nhi suy nghĩ một xíu chợt nói.

- Đúng rồi! Thiếu gia! Điển tịch kia… Thiếu gia bảo nó là gân gà chứ ném ra đường khối người đánh nhau chảy máu đấy.

Tiêu Kỳ vỗ tay bốp bốp.

- Ừ nhỉ!

Thế rồi hắn lôi ra một quyển Hỏa hệ Ma pháp cấp chín. Nhìn một hồi hắn xé luôn mấy trang quan trọng nhất. Hắn nhìn qua nhìn lại.

- Mai mang nó ném ra đường nhỉ!

- Bậy! Làm vậy sao được Thiếu gia! Mang nó đi Vạn Bảo Các đấu giá. Còn kiếm được Linh Thạch nữa.

- Tốt! Ha ha! – Tiêu Kỳ ra vẻ bỉ ổi – Tiên Nhi! Đi tắm cho ta! Chuẩn bị tinh thần mai đi xem kịch vui.

- Vâng! Thiếu gia!

Tiên Nhi lần này biết ý Tiêu Kỳ nên đã mua một bồn tắm gỗ. Ngâm mình trong bồn nước, Tiêu Kỳ lại nhớ về những con số. Cái bản năng chết tiệt kia mách bảo hắn cần phải tìm chúng.

- Không hiểu cái tên kia đánh khắp Thiên Ấn để tìm cái con số quái quỷ nào nhỉ?

Lúc này Tiên Nhi xoa lưng cho Tiêu Kỳ làm hắn buông lỏng. Hắn không nghĩ tới mấy con số ấy nữa. Cảm thụ bàn tay Tiên Nhi xoa bóp rất tự nhiên, chợt hắn hỏi.

- Tiên Nhi! Trước đây nàng từng phục vụ người khác chưa?

Tiên Nhi khựng lại, hai bàn tay nắm chặt. Nàng định nói nhưng rồi đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước. Nàng mím môi không dám nói, sợ mình bật khóc. Tiêu Kỳ thấy vậy tự nhiên cảm giác tội lỗi ở đâu ào ra, hắn đành chồm dậy đưa gạt đi mước mắt trên má nàng. Khổ cái tay hắn toàn nước, mới chạm vô đôi má nàng đã ướt mem. Hắn thở dài.

- Ơ! Ta làm ướt mặt nàng ướt mất rồi.

Tiên Nhi sắp muốn khóc lại bật cười. Nàng mặc kệ nước mắt cứ trào ra, tay đẩy hắn nằm xuống bồn nước. Tay nàng vừa xoa bóp cho hắn vừa nói.

- Thiếp vốn đã nhận mệnh từ nhỏ. Từ nhỏ thiếp được Hải Vân Tông nhận nuôi, nói trắng ra là đem thiếp về huấn luyện làm nô lệ. Các đệ tử khác có gia thế được tuyển chọn đàng hoàng thì đều được huấn luyện theo bài bản. Còn chúng thiếp chỉ được học những cái ma pháp thường thường để phục vụ người khác. Nhất là Thủy hệ như thiếp, bọn họ rất thích.

Nàng lấy tay áo quệt đi nước mắt.

- Đủ mười sáu tuổi chúng thiếp sẽ phải bắt đầu hầu hạ người khác. Bởi qua mười sáu Tông môn không bảo hộ chúng thiếp nữa. Hoặc là phải ra ngoài bôn ba cống hiến vì tông môn hoặc là ở trong tông phục vụ người khác để nhận sự bảo trợ của họ. Người may mắn làm ra cống hiến lớn được Tông môn trọng thưởng thì còn có thể àn nhàn tu luyện. May mắn hơn có thiên phú sẽ được người Đan Vương Viện hay Linh Khí Viện thu nhận. Kẻ yểu mệnh thì chết bên ngoài. Mà thủy hệ như thiếp từ nhỏ đã không học được kỹ năng chiến đấu, làm sao có thể sinh tồn bên ngoài. May mắn được hầu hạ người tốt như Thiếu gia thì đỡ, nếu gặp phải tên… Ban đầu chúng thiếp được nghe kể rất nhiều về nó. Bọn thiếp tưởng tượng nó rất đáng sợ.

Tiên Nhi bị nghẹn nấc một cái, nàng chỉ tiểu đệ đệ của Tiêu Kỳ.

- Thiếp có chút nhan sắc lại thuần Thủy hệ nên được phân đến Vương Phòng. Nếu làm tốt sẽ được giữ lại ở đó. Nếu chẳng may đắc tội người quyền quý, đời thiếp coi như xong. May sao ngày đầu tiên thiếp đã gặp thiếu gia. Coi như số thiếp vẫn tốt.

Tiêu Kỳ vẫn im lặng mỉn cười lắng nghe. Khuôn mặt nàng bây giờ tuy ướt mem vì khóc, tóc rồi bù vướng trên mi mắt, nhưng nàng bỗng nhiên rất đẹp trong mắt hắn. Tiên Nhi bây giờ không còn cái nét lém lỉnh xảo trá mà hắn bắt được khi nàng nhìn hắn lần đầu. Nàng không dám nhìn hắn mà cứ chăm chú vào đôi bàn tay mình.

- Hầu hạ khách nhân là chuyện thiếp phải làm, kể cả nếu khách nhân muốn… Thiếp cũng phải nhận mệnh. Làm khách nhân vừa lòng có thể được Tông môn thưởng chút Linh thạch. Thiếp… Thiếp… Oa!

Đến đây nàng không nhịn được nữa mà bật khóc nức nở. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Tiêu Kỳ đứng dậy bước ra ôm nàng. Tay hắn vỗ vỗ. Một lúc Tiên Nhi chỉ còn thút thít.

- Không sao! Không sao! Ta không ức hiếp nàng mà!

- Thiếp… Thiếp…

- Đừng nói nữa! Ngoan!

Rồi hắn bắt lấy tay nàng kéo xuống chổ tiểu đệ đệ.

- Nàng coi! Nó cũng ngoan lắm! Đâu có ức hiếp nàng!

Tiên Nhi đang khóc thít cũng phải bật cười. Nàng để mặc hắn lộng hành.

- Nàng coi người nàng cũng bẩn lắm rồi kìa, để ta tắm cho nàng. Cùng lắm… thì sinh hài tử thôi.

- Á! Không!

Tiêu Kỳ mặc kệ bế Tiên Nhi vào bồn nước. Nàng mặc một chiếc váy lụa xanh mỏng. Nước thấm qua đã in lên lớp nội y bên trong. Tiêu Kỳ cười nói.

- Ngoan! Ta chỉ tắm cho nàng thôi! Coi như tri ân nàng mấy ngày qua này giúp ta. Không làm gì nàng đâu.

- Thiếu gia hứa đó!

- Ta hứa mà!

Tiêu Kỳ nháy mắt với nàng một cái. Hắn đưa tay cởi y phục nàng xuống. Thân hình trắng muốt không tỳ vết của nàng lột trần trước mặt hắn. Những đường cong uốn lượn tạo nên một kỳ quan tuyệt mỹ. Đôi gò bồng ngẩn cao hai núm nhỏ. Chổ cô bé mịn màng tinh khiết, một khe rảnh sâu bí ẩn hút tâm hồn hắn. Hắn thất thần đưa vuốt vuốt cô bé kia. Tiên Nhi giật mình ngại ngùng gạt tay Tiêu Kỳ ra, tay nàng hấp tấp che lại.

- Thiếu gia!

Tiêu Kỳ ha ha cười xấu hổ.

- Nàng che thế sao ta tắm giúp nàng được đây?

Một đêm này Tiêu Kỳ ôm luôn Tiên Nhi nằm ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy thấy Tiên Nhi ôm mình ngủ rất say, bỗng nhiên trái tim hắn chợt nhói. Đêm qua hắn giữ lời hứa không làm gì nàng. Có lẽ nàng cần thời gian để thích ứng với sự chen ngang của hắn trong cuộc đời mình.

Đôi mắt Tiên Nhi lim dim nhấp nháy, bị Tiêu Kỳ bắt được, hắn vỗ vỗ.

- Dậy đi heo à! Chúng ta đi làm chính sự!

Tiên Nhi lại bắt chước Tiểu Ngọc nhõng nhẽo.

- Không! Thiếp muốn ngủ!

Tiêu Kỳ xốc chăn lên chui vào bắt lấy đôi gò bồng kia. Miệng hắn la.

- Ngủ nữa sẽ sinh hài tử đó!

- Á! Không! Thiếp dậy… Thiếp dậy mà!

Tiên Nhi bật nhảy ra khỏi chăn, thân hình không mảnh vải của nàng uốn mình né lấy ma trảo của Tiêu Kỳ. Làn da nhu thủy trắng muốt, đôi gò bồng ngẩn cao hãnh diện nảy lên nảy xuống làm Tiêu Kỳ nổi máu cầm thú. Hắn nhảy ra còn nhanh hơn sói, chỉ một bước đã được Tiên Nhi. Hắn bế xốc Tiên Nhi lên, miệng cười vẻ rất đểu.

- Chúng ta sinh hài tử trước vậy!

- Không mà!

Tiên Nhi vừa cười khanh khác vừa chống cự. Chợt thấy Tiêu Kỳ có vẻ làm thật nàng giật mình chụp lấy mệnh môn của hắn đề phòng. Bất chợt nàng kinh nàng kinh ngạc hét lên.

- Sao nó vừa dài vừa to ra vậy?

Tiêu Kỳ cười khoái chí.

- Đó là hậu quả nàng chọc ta đấy!

Nghe vậy Tiên Nhi hoảng sợ đẩy Tiêu Kỳ nằm xuống rồi xem xét “tên” kia.

- Nó bị sưng hả Thiếu gia!

Tiêu Kỳ bật cười, mãi vẫn không thể cố nhịn lại được, cuối cùng hắn cố lắm mới nói.

- Ha ha! Thôi thôi chúng ta đi làm chính sự! Còn phải ăn sáng nữa!

Thấy hắn có vẻ không hề hấn gì, Tiên Nhi lườm hắn một cái. Nàng ngoan ngoãn dậy định lấy một bộ đồ cho Tiêu Kỳ thì hắn ôm nàng nói.

- Để ta giúp nàng mặc y phục! Bộ nào của nàng đẹp nhất!

- Không được! Thiếp…

- Đừng để ý ta mà!

Hắn giục nên Tiên Nhi đành lấy một bộ y phục mà nàng thấy đẹp nhất ra, Tiêu Kỳ giúp nàng mặc vào. Bộ y phục màu xanh nhu mỳ, Tiên Nhi khoác lên, Mái tóc đen nhánh như dòng thác chảy xuống hông. Đôi mắt nàng có màu nâu óng ánh, giờ đã đong đầy một niềm hạnh phúc mênh mông. Làn da trắng muốt mịn như tấm lụa bắt ngang tinh hà. Ẩn chứa một vẻ đẹp huyền bí của vũ trụ! Tiêu Kỳ mân mê đôi môi anh đào nhỏ nhắn, bóng mịn như trái đào chín mọng.

- Nàng đẹp lắm đó!

Tiên Nhi bẽn lẽn nép mình vào ngực hắn. Chợt hắn vuốt mũi nàng.

- Ai cho nàng có quyền đẹp như vây chứ?

- Hứ! Thiếu gia vô duyên!

Tiêu Kỳ cười to.

- Đi thôi!

Tiên Nhi giật mình nhảy dựng lên.

- Thiếu gia! Người còn chưa mặc y phục.

Tiêu Kỳ nhìn nàng mỉn cười không nói. Hắn hôn nhẹ má nàng rồi vừa bước ra, tay hắn phất lên. Trong một khoảnh khắc hắn bắt được sự tồn tại của Bách Diện Thiên Y. Thứ tưởng chừng là sợi tóc trên đầu hắn bắn ra hóa thành một bộ trường bào màu đen. Tiêu Kỳ chụp lấy khoác lên người. Khí chất hắn bỗng nhiên biến mất. Thay vào đó là khí chất thanh thoát cao quý của một tên Thế gia công tử. Diện mạo của hắn đã không còn là hắn. Tiên Nhi kinh ngạc đứng chôn chân tại chổ. Thân hình hắn vốn dĩ cao hơn nàng một cái đầu này đã vút lên tận mây trong mắt nàng. Nàng lắp bắp.

- Thiếu… Thiếu gia!

- Trông ta soái ca hơn hẳn hả!

- Đây… đây là sao?

Tiêu Kỳ ghé vào tai nàng nói nhỏ.

- Bí mật!

Rồi hắn quay lại vung tay ra có phần rất quý tộc.

- Tiên Nhi! Cùng công tử đi dạo nào!