Tần Tang

Chương 9




28.

Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, được một bà lão nấu rượu dâu nhặt được rồi nuôi lớn. Lúc bà nhặt được ta, trên cổ ta là chiếc khoá bình an, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc, nhìn qua thì có vẻ là cùng một chất liệu, chỉ nhà có tiền mới dùng.

Bà lão nghèo quá nên bán cái vòng đi, lấy được một cây trâm vàng và rất nhiều bạc, vất vả nuôi lớn đứa bé yếu ớt lắm bệnh là ta đây.

Bà bảo ta cất kĩ khoá bình an, nói khéo sau này người nhà lại tìm tới.

Ta không để tâm lắm, vì nghĩ là họ đều chết cả rồi.

Cho đến khi ta cứu được một người, thấy cái khoá bình an của ta, lại kéo đến nhà ta lật tung lên tìm, hiển nhiên là muốn tìm vật này, rồi đến lúc ta đi dạo phố gặp Lâm Niệm Dao và phụ mẫu ả.

Ta nhìn thấy cái nhẫn trên ngón cái của đại tướng quân, là cùng một chất liệu với cái khoá bình an của ta.

Mà Lâm Niệm Dao không giống ông ấy chút nào, trong khi ta lại có mấy phần hao hao giống ông ấy.

Chẳng qua là Lâm Niệm Dao giống Trưởng Công chúa như đúc.

Trong lòng ta có chút suy đoán mơ hồ, thế là muốn lấy lại khoá bình an mang về xem lại, nhưng cô nương đã cứu ta kia lại không còn ở hoa lâu đó nữa, ta muốn tìm lại cô nương ấy có chút khó khăn.

Thực ra thông qua manh mối còn sót lại thì ta cũng đoán được đại khái, đại tướng quân là phụ thân của ta, ngày Lâm Niệm Dao mang người tới tàn sát thôn, ta đoán ta sắp phải chết rồi, bèn viết cho ông ấy một phong thư.

Không ai biết ta viết gì bên trong.

Ta và phụ mẫu thân sinh chẳng có tình cảm gì, phong thư kia là một lưỡi đao ta để lại cho Tạ Chi Hành. Đại tướng quân chưởng quản mấy chục vạn binh lực, có sự ủng hộ của ông, sau này Tạ Chi Hành ở trên triều cũng có chỗ dựa, một bước lên mây.

Sau khi ta chết, người có thể sử dụng dưới tay Tạ Chi Hành càng lúc càng nhiều, đã điều tra rõ ràng thân thế của ta.

Bị thê tử đầu của đại tướng quân vốn là một vị nữ tướng, là một nữ anh hùng hiên ngang áo đỏ trường thương chân chính, khi bà mang thai tám tháng lại phải ra chiến trường, trong trướng doanh sinh non ra ta.

Hồi ấy, Trưởng Công chúa nhòm ngó đại tướng quân đã lâu, bèn xui hoàng đế điều vị nữ tướng tới nơi nguy hiểm nhất trên tiền tuyến, vừa sinh xong đã bị ném vào đầm rồng hang hổ, muốn không chết cũng khó.

Sau khi nữ tướng chết, ta cũng biến mất trong loạn quân, Trưởng Công chúa lại dùng đứa con gái bà ta có với một tên phu xe trộm long tráo phụng, nói dối là ta, còn nói sẽ coi bé gái kia như con gái ruột để chăm nom.

Đại tướng quân đang ở một bên khác nơi tiền tuyến, còn chưa được gặp thê nhi, thê tử đã chết rồi, ông cũng chưa từng gặp nữ nhi ruột, cho nên tin lời Trưởng Công chúa, còn cực kì cảm kích bà ta đã quan tâm nuôi dưỡng con của mình.

Thế là sau khi về kinh, đại tướng quân liền cưới Trưởng Công chúa, bà ta được gả cho lang quân đúng ý nguyện, thánh thượng dùng quan hệ thông gia để kiềm chế đại tướng quân, Lâm Niệm Dao, đứa con gái của tên chăn ngựa, đã trở thành tiểu thư lá ngọc cành vàng của phủ Trấn Quốc đại tướng quân.

Trưởng Công chúa mồm thì nói không thèm tranh giành với người chết, thực tế cả đời bà ta đều cùng người chết so đo. Bà ta không hề nhận ra mình đã chiếu theo nữ tướng quá cố kia mà nuôi dạy con gái mình. Chỉ tiếc là một thân võ công, áo đỏ trường thương của Lâm Niệm Dao chỉ là hình thức, một thứ đồ rởm vụng về.

Lâm Niệm Dao chịu ảnh hưởng của mẫu thân, cũng là tranh đấu cả đời, thuộc về ả hay không thì ả cũng đều vơ hết về mình. Cho nên ả luôn có lòng địch ý và ghen tị một cách khó hiểu với ta, ta đã chết lâu thế rồi mà vẫn nhớ mãi không quên.

Ả không thể chịu nổi ta có bất cứ điều gì hơn ả.

Ta xinh đẹp hơn, ả liền dùng chính con dao đã dùng để mổ bụng ta mà rạch từng nhát lên mặt ta.

Giọng nói của ta dễ nghe hơn, ả liền cắt lưỡi của ta.

Đôi mắt của ta đẹp hơn, ả liền móc mắt ta ra.

Toàn thân ta đầy máu ngã xuống đất, trước mắt một mảng đen tối, trong tai lại ầm ĩ huyên náo.

Thế gian lộn xộn hỗn loạn, ồn ào lao xao. Ta nghe thấy cái trống lúc lắc ta và Tạ Chi Hành mua đã bị đâm thủng, ta nghe thấy bọn chúng đập gãy bài vị của bà lão, ta nghe thấy bọn chúng đánh chết con chó con bọn ta nuôi, vốn vẫn đang ở bên bảo vệ ta.

Trong bóng tối, ta lê lết bò đến bên chân Lâm Niệm Dao, bóp nát quả dâu lấy nước, nắm lấy mép váy của ả.

Ta bị đá ra, sau đó chẳng hề để tâm mà bật cười, trong bóng tối đập vỡ vại rượu đầy sân, cười nhạt cầm chiếc trống bị thủng, bài vị bị gãy, vuốt ve đầu của chú chó con, để mặc cho ngọn lửa ngùn ngụt nuốt chửng lấy mình.

Hôm nay ả mặc váy trắng cơ đấy.

Trước kia bắt chước mẫu thân ta, giờ lại bắt chước ta.

Váy trắng sẽ lộ rõ vết bẩn đó, đồ ngu.

29.

Dấu vết ta để lại trên váy Lâm Niệm Dao thực ra chính là một loại ký hiệu mà chỉ ta và Tạ Chi Hành hiểu được.

Ta biết Tạ Chi Hành nhất định sẽ tìm được thủ phạm sát hại ta cùng chú chó con, không phải ta đang để lại manh mối cho hắn, ký hiệu kia là thoả thuận giữa ta và Tạ Chi Hành khi còn nhỏ.

Trước kia, trong mắt hắn chỉ có giết chóc, hắn không hiểu được, đối với mọi người, giết người là không được phép, hắn không phân biệt được thiện ác, không biết người nào đáng chết, người nào nên sống, lúc hắn luống cuống lo sợ tổn thương người tốt khiến ta không vui, ta sẽ nhắc nhở hắn, vẽ một ký hiệu vào lòng bàn tay hắn.

Ý nghĩa rất đơn giản.

“Giết”

Lâm Niệm Dao vội vã hành chết ta như thế, làm sao mà không phải Trưởng Công chúa xui khiến chứ, muốn diệt khẩu ta, đề phòng ta và đại tướng quân nhận nhau.

Chẳng lẽ ta lại để mặc cho người ta xâu xé chắc, trước khi chết liền để lại một chữ.

Tạ Chi Hành giỏi chơi cờ, là ta dạy.

Nhưng Tạ Chi Hành cũng không dựa vào đại tướng quân, tự mình từng bước trèo lên cao, đến cuối cùng mới đưa bức thư cho ông ấy.

Không ai biết ta đã viết những gì trong vỏn vẹn mấy con chữ ấy, dùng những lời lẽ xúc tích nhất để khuấy động tâm lý của người ta, đẩy lên mức độ lớn nhất.

Đại tướng quân đọc xong thư thì quỳ xuống đất khóc thảm thiết, hiểu rõ là mình đã bị lừa, vác đao muốn chém những kẻ kia.

Tạ Chi Hành không hề ngăn cản, nhìn Trưởng Công chúa bị người mình yêu nhất tự tay giết chết, xem thánh thượng cũng bị đại thần trung thành nhất tự tay giết chết.

Đến lượt Lâm Niệm Dao, Tạ Chi Hành nói:

– Người này thì chưa giết được.

Lời nói chẳng mang theo chút cảm xúc nào, Lâm Niệm Dao nghe được lại giật nảy lên, sợ đến mức khoé mắt muốn rách ra, quay về phía đại tướng quân hét lên giết cô ta đi, nhanh chóng giết cô ta.

Tạ Chi Hành hơi nhếch môi mỏng:

– Muốn chết à? Nào có dễ như thế.

Ta chết quá thảm, cho nên Tạ Chi Hành mới dùng thủ đoạn cực đoan như thế để trả thù, biến bọn họ thành người lợn hết.

Nhưng Lâm Niệm Dao, còn lâu mới đủ.

Lâm Niệm Dao sợ hãi cực độ, la hét sai rồi, ý đồ xin lỗi Tạ Chi Hành, cầu xin tha thứ.

Ả có biết sai đâu, ả chỉ đang sợ quá mà thôi.

Việc ả hối hận nhất trên đời này là đã hành chết ta, chọc một con chó điên, có hối cũng không kịp.

Tạ Chi Hành tự tay rạch nát mặt, cắt lưỡi, lại để nguyên đôi mắt của ả, đem ả để ở ngoài phố sầm uất, mặc cho mọi người qua lại vây xem.

Cho đến một ngày chán rồi, mới xách ả về căn phòng tối, một mồi lửa thiêu chết ả và những người dở sống dở chết khác.