Tần Tang

Chương 2




5.

Tạ Chi Hành đưa ta về nhà cũ, bất chấp áp lực từ phía phủ Công chúa, vẫn đi lại trên triều như không có chuyện gì xảy ra.

Có một ngày, sau khi tan triều, Thánh thượng kêu hắn ở lại, nói muốn ban hôn cho hắn và Quận chúa.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tạ Chi Hành móc ra một dải lụa trắng, vắt nó lên xà nhà, gương mặt hiện lên nét buồn bã:

– Thánh thượng ban hôn, thần vô cùng vinh hạnh. Chỉ ngại một nỗi thần đã có thê tử kết tóc, trưởng bối trong nhà đã chọn. Kháng chỉ không tuân theo là “bất trung”, bỏ thê tử kết tóc là “bất nghĩa”, bội tín với trưởng bối là “bất hiếu”. Nếu là kẻ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu, thần cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, không còn mặt mũi nào mà sống tiếp…

Nếu thật sự khiến cho người ta bởi vì bị cưỡng ép ban hôn mà tự sát, dẫu có là Hoàng đế cũng sẽ chịu sự phê phán của sử quan hàng trăm năm sau. Thánh thượng tái mặt, phất tay áo bỏ đi, lại không để ý tới Trưởng Công chúa và Quận chúa đang chờ đợi trong lo lắng ở cách đó không xa.

Các kiểu gây áp lực đều vô dụng, Quận chúa im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian dài, sau đó vào một ngày, đột nhiên mang theo một đám người mặc trang phục của giặc cỏ xuất hiện trong thôn nhỏ của ta.

Vì làm trò, ả bảo những kẻ giả làm giặc cỏ kia tàn sát cả thôn. Giữa trận đao kiếm hỗn loạn, tiếng người già trẻ nhỏ than khóc vang một góc trời.

Ả dẫn người từng tốp vây lấy ta, nhướng mày giễu cợt nói:

– Ngươi nhìn này Tần Tang, tất cả bọn họ đều là bị ngươi hại chết đó.

Ta bị đẩy tới bên chân của ả. Ả ra lệnh cho đám người kia làm nhục ta, cố ý nói phải chơi từ từ đến chết, càng thảm càng tốt.

Ta dùng ánh mắt ngập tràn hận thù nhìn chằm chằm ả, túm lấy mép váy trắng, phun một ngụm nước bọt về phía ả, sau đó dứt khoát đập vỡ tất cả vò rượu trong sân, châm một mồi lửa, tự thiêu mà chết.

Bàn tay dính đầy nước dâu tằm lúc chưng cất rượu, dính lên mép váy của ả, để lại những vết bẩn lốm đốm.

6.

Làm nhục ta không thành, Quận chúa tức giận không thôi.

Ta đã chết rồi, ả vẫn không buông tha, tìm một cô nương có hình dáng cực kỳ giống ta, mặc quần áo trang sức giống ta, lại sai người rạch nát mặt của nàng ấy cho đến khi không còn nhận ra được nữa, sau đó, giữa tiếng kêu la thảm thiết, nàng ấy bị đám người đó cưỡng hiếp tra tấn đến chết.

Tiếp theo lại sai người tung lời đồn đại, nói ta dụ dỗ bọn chúng, mới dẫn đến việc đột tử nơi đầu đường, không từ thủ đoạn làm bại hoại thanh danh của ta, hy vọng Tạ Chi Hành vì thế mà căm ghét rồi vứt bỏ ta.

Ả lại còn giả mù mưa sa đến an ủi Tạ Chi Hành.

Tạ Chi Hành ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra màu tím của quả dâu tằm.

Có lẽ hắn đã đoán ra điều gì đó nên hoảng sợ chạy về, chỉ thấy khói đen, đống đổ nát và bộ hài cốt.

Hắn ôm bộ hài cốt đáng sợ ngồi giữa những bức tường đổ nát cả một đêm.

Gói hoa quế khô kia rơi ra, một ít vương vãi trên mặt đất dính máu, hương hoa hoà với mùi máu tanh nồng.

Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao hắn phải vòng một đường xa như vậy để đi mua hoa quế khô, ta nhớ ra hôm nay là ngày gì rồi.

Hôm nay là sinh nhật ta, cũng là ngày ta sẽ bắt đầu ủ rượu dâu tằm mỗi năm.

Tạ Chi Hành học hành thi cử cần dùng rất nhiều tiền bạc, ta chính là dựa vào tài nghệ ủ rượu dâu tằm này để bán rượu lấy tiền cho hắn đi học đi thi.

Sinh nhật ta vào cuối xuân đầu hè, hàng năm vào lúc này khi dâu đã chín mọng, chúng ta sẽ tổ chức mừng ngày này, hái trái mới ủ rượu mới, sau đó lấy rượu đã ủ vào ngày này năm ngoái ra nếm thử, làm một bàn đồ ăn đầy ắp, vui vẻ một phen.

Ta thích ăn bánh quế hoa nhất, thế là Tạ Chi Hành cố gắng học tay nghề làm bánh quế hoa, đổi các kiểu hoa văn, làm bánh ngọt cho ta ăn.

Hôm nay trước khi Tạ Chi Hành đi nhận trực, đặc biệt viết cho ta một phong thư, nói chờ hắn trở về sẽ làm bánh quế hoa cho nhóc ham ăn.

Ta nấu một bàn lớn toàn đồ ăn thịnh soạn, lấy rượu dâu ủ từ năm ngoái ra, và dâu mới hái để chuẩn bị chưng cất rượu.

Ta ở nguyên cả ngày trong hương rượu nồng nàn, lại không đợi được phu quân, thứ ta có lại là một đám người xấu xa và một trận hoả hoạn.

Tạ Chi Hành lượn một vòng thành mua hoa quế, mua đồ này đồ kia, chạy về nhà để gặp ta, cuối cùng lại chỉ còn xương cốt.

Từ trước đến nay hắn sợ cô độc, nhưng một mình hắn lẻ loi trơ trọi, ngồi trong đống đổ nát điêu tàn tĩnh mịch rất lâu như vậy. Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, run rẩy như thể sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Trái tim ta chợt thắt lại.

Muốn bước tới ôm lấy hắn, đôi tay trong suốt lại xuyên qua đầu vai hắn.

Hắn không thấy được ta, ta không chạm được hắn.

Trái tim vừa nhói lên của ta, bỗng trở nên trống rỗng.

7.

Ngày hôm sau,Tạ Chi Hành thu nhặt thi hài, đem chôn chúng ta nơi khoảnh sân dưới gốc dâu.

Cây dâu đã bị thiêu thành cành khô, đen sì lởm khởm.

Lúc hắn trở lại kinh thành đã khôi phục lại dáng vẻ của một lang quân dịu dàng như ngọc, làm ra vẻ như chưa từng đến thôn nhỏ trong núi kia, giả vờ chấp nhận lời giải thích là phu nhân của mình bị bọn giặc cỏ đuổi đến đầu đường, lại coi như không biết cô nương xấu số kia là một người hoàn toàn khác.

Chôn cất cho cô nương ấy, trong phủ gióng trống khua chiêng xử lý tang lễ, rồi thể hiện sự đau buồn, thờ ơ và ghê tởm mà lẽ ra phải có ở một người thê tử đã chết trong ô nhục một cách rất bài bản.

Vụ thôn nhỏ ngoại thành bị giặc cỏ tàn sát rất ít người nhắc đến, nói chung chẳng qua là chết một đám thứ dân râu ria không đáng nhắc tới, chỉ có một viên quan nhỏ ở vùng ngoại ô phụ trách điều tra, tiến triển chậm rì rì.

Cho đến khi Lâm An Quận chúa nghe được chuyện này, lòng đầy căm phẫn, cầm Hồng Anh thương chạy đến xin Thánh thượng cho phép đi diệt giặc cỏ, nói muốn đi đòi lại công đạo cho những người dân vô tội chết oan.

Thánh thượng vô cùng tự hào về đứa cháu đằng ngoại có trái tim chính nghĩa này, phá lệ đồng ý yêu cầu của ả, lại còn phái võ quan tài giỏi dẫn theo binh lính đi cùng ả

Quan binh triều đình đi tiêu diệt một nhóm giặc cỏ nhỏ vốn là một chuyện vô cùng đơn giản, huống chi đám người đó còn tự động lao vào dưới cây Hồng Anh thương của Quận chúa. Quận chúa lấy đầu của tên thủ lĩnh, dẫn người về kinh, trên đường đi, triều thần cùng dân chúng thi nhau tán dương.

Nói Lâm An Quận chúa khác với những cô nương trong khuê phòng tầm thường kia, tư thái hiên ngang, xứng đáng là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành.

Quận chúa nhận được danh tiếng tốt đẹp, lại thêm bao nhiêu khen thưởng, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Tạ Chi Hành đứng trong hàng ngũ quan văn, nhận được ánh mắt mến mộ và hứng thú của người trong lòng như ý nguyện, thế là càng thêm dương dương tự đắc.

Tan triều, cô ta còn cố ý tìm Tạ Chi Hành:

– Tạ Lang, ta đã tiêu diệt được đám giặc cỏ, cũng coi như đã báo thù cho vị phu nhân kia của chàng rồi. Chàng cũng nên cảm ơn ta tử tế chứ nhỉ?

Ả muốn Tạ Chi Hành mời ả ăn cơm, lần đầu tiên Tạ Chi Hành không hề trực tiếp phớt lờ và đồng ý, Quận chúa liền mừng rỡ không thôi.

Hai người dần dần bắt đầu qua lại, ánh mắt Tạ Chi Hành nhìn ả càng ngày càng dịu dàng hơn, có đôi khi còn cười trìu mến trước những trò đùa tinh nghịch của ả. Lúc nhắc đến vong thê cũng ngày càng lạnh lùng.

Rốt cuộc, trong buổi tiệc tại phủ Trưởng Công chúa, khi Thánh thượng dè dặt nhắc lại chuyện ban hôn khi trước, Tạ Chi Hành nhìn hai người bọn họ một cái rồi cúi đầu nhấp một ngụm trà xanh.

Hàng mi dài như phủ bóng lên đôi mắt sâu thẳm của hắn, hắn nở một nụ cười nhạt, dịu dàng đáp:

– Được

8.

Cuối cùng Quận chúa cũng được như ý, thay thế vị trí của ta, gả cho Tạ Chi Hành, trở thành Tạ phu nhân.

Thánh thượng còn đặc biệt ban thưởng Quận chúa phủ cho ả, thăng quan cho Tạ Chi Hành, lễ cưới tổ chức ba ngày ba đêm, mười dặm hồng trang, cực kỳ long trọng.

Ai cũng tưởng rằng Tạ Chi Hành yêu thương Quận chúa dữ lắm.

Ngày Quận chúa xuất giá còn lén đâm chọc một người nhỏ bé như ta, ta đã chết lâu thế rồi, ả vẫn lải nhải không thôi, vừa khinh miệt vừa đắc ý giễu cợt:

– Nhìn thấy chưa Tần Tang, ghen tị không? Hận không? Những gì ta muốn nhất định sẽ lấy được, những gì ngươi có rồi cũng đều thuộc về ta. Đoá hoa cao ngạo lạnh lùng như Tạ Chi Hành chẳng phải ta cũng hái xuống được rồi đấy thôi?

Nhắc tới Tạ Chi Hành, trên mặt ả ửng hồng ngượng ngùng, khoảng thời gian này ả đang ngất ngây trong ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của Tạ Chi Hành, tự ả cũng không ý thức được mình đang càng ngày càng chìm sâu.

Ả đắc chí tưởng tượng ra bộ dạng ta ghen ghét ả, nào có nhìn thấy ta đang bay ở bên cạnh, nhìn xuống ả đầy thương hại.

Thực ra cũng không trách được bọn họ không ý thức được sự nguy hiểm của Tạ Chi Hành, qua nhiều năm như vậy, hắn càng ngày càng giống một công tử ôn tồn lễ độ, ngay thẳng trong sạch, trong nhà thì chu đáo tỉ mỉ, ra ngoài khiêm tốn lịch sự. Bộ dạng lương thiện đơn thuần, không ai có thể tưởng tượng được bên trong hắn là một người nguy hiểm đến nhường nào.

Ngay cả chính ta cũng sắp quên mất, thuở nhỏ lúc gặp hắn lần đầu tiên, cậu thiếu niên cầm đầu người quơ quơ chơi, toàn thân phủ máu đỏ sẫm, đôi mắt lại tựa như sương tuyết, xa rời trần thế, sạch sẽ trống rỗng, khi liếc nhìn qua không có cảm xúc gì.

Dung nhan như tiên, lại có phần hoang dại điên cuồng, tàn nhẫn, khát máu, không có suy nghĩ và cảm xúc mà người bình thường có.

Ba tuổi, Tạ Chi Hành giết người mổ bụng phanh thây, bốn tuổi nuôi trăn lớn nuốt người, năm tuổi lột da mặt người làm đèn… Là kẻ xấu trời sinh.

Ta tốn rất nhiều tâm huyết mới dạy hắn cách ngụy trang, để hắn kiềm chế lại, vất vả lắm mới khiến hắn trông giống một người bình thường, lại có người muốn tìm chết, kích thích cái tên điên này lên.

Quận chúa tràn ngập niềm hy vọng xuất giá, bái đường, vén khăn voan, uống rượu giao bôi.

Sau khi đám người hò hét ầm ĩ giải tán, Tạ Chi Hành đứng tại chỗ, nhìn Quận chúa vừa uống rượu giao bôi đã bỏ thêm thứ khác.

Hắn hơi nghiêng đầu, cười nhạt.