1.
Ta biến thành một mảnh cô hồn, đi theo sát bên người Tạ Chi Hành.
Ta nhìn hắn bước ra từ Hàn Lâm viện, nơi mà hắn mới được nhậm chức trở về nhà, đi một đường thật xa, đến hiệu thuốc mua một gói hoa quế khô.
Rồi lại đi qua con phố tấp nập, không nhịn được mà mua hạt dẻ rang đường ta yêu thích, mua những loại hoa cỏ mà nếu ta nhìn thấy được chắc chắn sẽ rất thích, mua những bông sen mới nở đầu hạ mà nếu ta hái xong sẽ đặt bên cửa sổ…
Bó lớn bó nhỏ đủ màu, cũng không để cho thư đồng chạm vào, tự tay ôm vào trong ngực đầy thoả mãn, vội vàng rảo bước về nhà, muốn được gặp ta.
Hắn về đến cổng, nhưng cổng còn chưa đẩy ra, lại bị người ta ngăn lại. Quan binh ngập ngừng nói với hắn:
– Tạ Đại nhân, mau đến xem chút đi. Quý phu nhân… đã chế/t ở Đông Nhai Khẩu.
Đồ vật linh tinh trong tay Tạ Chi Hành rơi xuống mặt đất.
Hắn ngước mắt, nhìn chằm chằm người kia:
– Ngươi nói cái gì?
Lúc quan binh đưa hắn tới Đông Nhai Khẩu, đã có một vòng người ồn ào xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ vào nữ thi đang nằm dưới đất.
Đôi mắt nàng còn chưa nhắm lại, tròng mắt mở to dường như còn vương vẻ kinh sợ, đau khổ, và van cầu. Mặt bị rạch nát, máu thịt be bét không còn nhận ra đường nét, trên thân mình bẩn thỉu, y phục xốc xếch, móng tay cắm chặt xuống đất đến mức má/u nhuộm đỏ cả bàn tay.
Kiểu chế/t không một chút thể diện.
Quan binh trong vùng nói là bị giặc cỏ làm nhục đến chế/t, mà những người xung quanh lại mồm năm miệng mười mạt sát người con gái ấy dâm đãng không biết tiết chế.
Tạ Chi Hành đứng bên ngoài đám người, không ai có thể nhìn thấu vẻ mặt của hắn, chỉ có ta theo ánh mắt của hắn, đáp xuống cổ tay đã gãy của nữ thi.
Sau khi biến thành quỷ hồn, trí nhớ của ta không rõ ràng, luôn phải có thời cơ nào đó mới nhớ lại được.
Bây giờ ta mới nhớ ra, trên cổ tay của ta có một nốt ruồi nhỏ.
Mà trên cổ tay nữ thi kia lại không có.
Đây không phải là ta.
2.
Tạ Chi Hành của ta, trước giờ đều sẽ không nhận lầm ta.
Có thể là quan binh nhầm người. Vốn hắn nên thở phào một hơi, nhưng ta nhìn ra được, ánh mắt của hắn lại trở nên nặng nề.
Tạ Chi Hành quay người muốn rời đi, lại bị một cô nương mặc áo trắng cản đường.
Trên mặt ả lộ vẻ thương hại, nhẹ giọng an ủi:
– Tạ Lang, xin nén bi thương. Cái loại nữ nhân ban ngày ban mặt dâm loạn này không đáng để chàng thương tiếc đâu.
Tạ Chi Hành chỉ liếc ả một cái, lại thấy mép váy của ả dính một vết bẩn màu tím, một mảng rất nhỏ, không dễ nhìn ra. Ánh mắt hắn dừng lại một lát, rồi lướt thẳng qua người ả ta rời đi.
Đơn giản là không thèm nghe một lời vớ vẩn nào của ả, cũng không lãng phí thời gian cùng ả tranh cãi, lúc rời đi còn cởi áo khoác đắp lên người nữ thi, ngăn lại ánh mắt của những kẻ đang nhao nhao phun những lời ác ý, cho dù hắn biết đó vốn không phải là ta.
Mọi người cho rằng là hắn khó có thể chấp nhận được việc nương tử của mình bị làm nhục đến chết, cảm thấy thật xấu hổ mà bỏ đi.
Không ai nhìn thấy, Tạ Chi Hành cưỡi ngựa phóng nhanh đến một thôn nhỏ trong núi ở bên ngoài kinh thành.
Sau khi Tạ Chi Hành được phong quan, chúng ta cùng chuyển vào ngôi nhà mà Thánh thượng ban cho. Mà từ đó trở về trước, chúng ta đã sống trong ngôi nhà làm bằng bùn đất ở thôn này rất nhiều năm.
Đây là ngôi nhà cũ của chúng ta, là mái nhà đúng nghĩa.
Bây giờ lại bốc lên khói đen, chỉ còn lại tàn tro của bức tường đổ nát, hiển nhiên vừa bị một trận lửa lớn thiêu rụi.
Tạ Chi Hành rơi khỏi ngựa, đứng lên được rồi lại loạng quạng một bước, lảo đảo xông vào đống đổ nát điên cuồng đào bới, khác hoàn toàn với vẻ mặt trấn định vừa rồi.
Những cảm xúc vui buồn yêu giận thực sự của hắn từ trước tới nay đều được giấu kĩ, ta chưa bao giờ thấy bộ dạng hắn mất khống chế như vậy.
Tạ Chi Hành tìm thấy một thi thể cháy đen trong đống đổ nát, lập tức cứng đờ.
Tôi thấy những ngón tay trắng bệch của hắn không nhịn được run rẩy.
– Tang Tang…
Hắn thì thầm gọi ta.
3.
Thi hài vỡ nát dĩ nhiên không thể đáp lại hắn.
Giữa sự lặng yên chết chóc tưởng chừng như kéo dài vô tận, trí nhớ mơ hồ của ta bỗng hiện lên một đoạn rõ ràng.
À, hoá ra ta tên là Tần Tang.
Ta và Tạ Chi Hành thời niên thiếu đã kết làm phu thê, theo hắn suốt chặng đường thi cử, theo chân hắn từ kì thi hội, thi đình, cho tới khi đạt được vị trí thủ khoa một cách vô cùng xứng đáng, tiến vào Kim Loan điện.
Hắn rất tuấn tú, là vẻ đẹp xuất chúng, thế nên Thánh thượng đích thân ban cho hắn làm Thám Hoa lang (1), dù là xếp thứ ba, nhưng lại được phong chức quan cao nhất, hiển nhiên là cực kì vừa ý với nhân tài mới này.
(1)Thám hoa vốn là người đỗ ở vị trí thứ ba trong vòng thi cuối cùng (thi Đình). Vào thời Đường, chức danh Thám hoa được chọn nhờ ngoại hình, tóm lại ông nào được phong Thám hoa lang là vừa đẹp vừa giỏi, là đối tượng săn đón của các quý nữ còn hơn cả Trạng Nguyên.
Thời điểm đi diễu phố, Tạ Chi Hành cưỡi bạch mã kim yên, đi phía sau cùng, tất cả nam nữ già trẻ đều chỉ vây nhìn hắn, không một khe hở, quà cáp đầy xe (2).
(2)擲果盈車: thành ngữ, điển tích: thời Nam Tống, Phan Nhạc là một người đàn ông cực kì đẹp trai, khi anh ta đi dạo phố, phụ nữ vô thức ném rất nhiều trái cây vào xe anh ta, từ đó thành ngữ này dùng để chỉ việc một người đàn ông đẹp trai được rất nhiều phụ nữ mến mộ.
Ngay thẳng nhã nhặn, công tử như ngọc, vẻ đẹp vô song.
Cũng là trên đường về nhà, cũng lại là cô nương kia, chặn Tạ Chi Hành lại, bày tỏ lòng mến mộ với hắn, ngầm ám chỉ để hắn tới cửa cầu thân.
Bây giờ ta đã nhớ ra, ả tên là Lâm Niệm Dao, đứa con duy nhất của Trấn Quốc Đại tướng quân và Trưởng Công chúa, là đứa cháu đằng ngoại mà Thánh thượng yêu thương nhất, từ khi nhỏ xíu đã được phong làm Lâm An quận chúa, là cô tiểu thư lá ngọc cành vàng hưởng thụ ngàn vạn sủng ái mà lớn lên.
Quận chúa áo đỏ hiên ngang, mang theo vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, lại có sự can đảm và quyết đoán mà những cô nương khác không có, lại thêm thân phận tôn quý của ả cùng danh xưng đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, ả có tự tin rằng không một người đàn ông nào có thể từ chối ả ta được.
Nhưng Tạ Chi Hành lại nói, công vụ Bệ hạ giao cho rất bận rộn, không có tâm trí cho việc khác, uyển chuyển cự tuyệt ả.
Sắc mặt Quận chúa hết xanh lại đỏ, cảm thấy mất hết thể diện.
Tạ Chi Hành cố gắng không đề cập đến việc mình đã có thê thất, thế mà Quận chúa vẫn để mắt đến ta, cự tuyệt ả là Tạ Chi Hành, nhưng ả lại trút giận lên ta.
Chẳng qua mấy ngày, thừa dịp Tạ Chi Hành không ở nhà, Quận chúa bèn đến tìm ta, ngạo mạn yêu cầu ta nhường vị trí chính thê và Tạ Chi Hành cho ả, ả có thể miễn cưỡng cho phép ta ở lại làm thiếp.
Cái bộ dạng cao ngạo vênh váo đó cứ như là đang ban cho ta một ân huệ lớn dữ lắm vậy.
Nhưng ta vốn là thê tử của hắn mà, không tới lượt ả đến cho phép ta làm gì đâu.
Ta cũng không thích giọng điệu của ả, coi Tạ Chi Hành là vật sở hữu của mình.
Tạ Chi Hành của ta, hắn là người sống sờ sờ ra đấy, hắn không phải là một món đồ, được ả coi trọng liền phải tự gói mình dâng lên cho ả.
4.
Ta không đồng ý, Quận chúa liền cảm thấy mình bị xúc phạm, đến một nữ nhân không quyền không thế cả ngày chỉ ở trong nhà cũng dám trái lời ả.
Ả sai người trói ta lại, túm tóc, ấn mặt ta vào chum nước, cảm giác ngạt thở từ khắp nơi ập tới, ta giãy giụa trong nước lạnh như băng, mãi cho đến khi sắp chết ngạt mới được kéo lên.
Quận chúa trịch thượng nhìn ta:
– Biết ngươi là một cô thôn nữ ngu dốt, cũng chưa từng tiếp xúc với người có thân phận bao giờ, chắc chắn không ý thức được ta là người mà ngươi cả đời này không chọc nổi. Thánh thượng yêu thương ta nhất, đến công chúa trong cung cũng phải nhường nhịn ta mấy phần, từ nhỏ tới giờ có thứ nào ta muốn lại không lấy được đâu?
Mắt ta đỏ bừng, không ngừng ho khan, sau khi ta hơi ổn định một chút lại ấn đầu ta vào nước, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhìn bộ dạng đau đớn khổ sở của ta, ả liền lộ ra vẻ đắc ý cùng vui sướng.
Từ trước đến nay, trước mặt nam nhân thì ả luôn làm bộ thẳng thắn đơn thuần hoặc thẹn thùng e ấp, ngược lại ở trước mặt ta lại hoàn toàn lộ rõ bộ mặt thật.
Ả xả giận xong liền đá văng ta ra.
– Thứ ta muốn nhất định sẽ lấy được. Tần Tang, nếu ngươi đã không biết điều như vậy, thì bản Quận chúa sẽ khiến cho ngươi đến thiếp cũng không làm nổi. Đúng rồi, chuyện hôm nay ngươi sẽ không nói cho Tạ Lang đấy chứ? Dù sao hiện tại chàng mới vào triều, không có gốc rễ, không quyền không thế, đương nhiên là không đấu lại được phủ công chúa nhà ta. Ngươi mách với chàng sẽ chỉ khiến chàng có thêm phiền não mà thôi.
Ả đang uy hiếp ta.
Ả dám chắc rằng ta sẽ suy nghĩ vì Tạ Chi Hành, cũng sẽ nuốt hết những việc gặp phải ngày hôm nay vào bụng, nên mới dám yên tâm hành hạ ta, ta sẽ không nói gì với Tạ Chi Hành, vậy thì hình tượng của ả trong mắt Tạ Chi Hành sẽ không bị tổn hại.
Còn đặc biệt dùng cách thức này để đối phó với ta, cũng là vì sẽ không để lại vết thương, thủ đoạn độc ác của quý tộc trong hoàng cung đúng là nhiều không kể xiết.
Ta lặng yên nhìn ả rời đi, hoàn toàn không hề bị ả uy hiếp. Khi Tạ Chi Hành trở về, ta sẽ kể hết toàn bộ sự thật xảy ra ngày hôm nay, nhắc nhở hắn phải đề phòng nhiều hơn đối với phủ Công chúa.
Bọn ta vốn không phải kiểu cái tốt khoe ra xấu xa đậy lại, từ lâu đã có thói quen không giấu giếm nhau bất cứ điều gì, cùng nhau tiến thoái.