Tân Sủng

Chương 3: Nội y




Đêm nay, cô mơ mơ màng màng, khi ngủ khi tỉnh, mãi tới khi mặt trời mọc mới có thể thật sự chìm vào giấc ngủ.

Một loạt những tiếng đập cửa khiến cô bừng tỉnh. Cô giương mắt nhìn đồng hồ trên bàn, thế mà bây giờ đã là giữa trưa rồi .

Cô mở cửa ra, nhìn thấy Lâm Dao đeo ba lô đứng ở cửa, tóc rối tung, thần sắc tiều tụy.

Hứa Kha kinh ngạc nhìn cô, "Em không phải ngày mai mới về sao?"

Lâm Dao buồn bã ỉu xìu đi vào phòng, "Vào nhà được là tốt rồi. Quên đi, ở nhà chơi một ngày vậy."

Hứa Kha ừm một tiếng, đang định đóng cửa, đột nhiên, có một cô gái trẻ tuổi vừa mới đi đến phòng cô, trong tay cầm một cái hộp.

"Xin hỏi Hứa Kha tiểu thư ở đây phải không? Tôi ở công ty chuyển phát."

Hứa Kha gật đầu: "Chính là tôi đây."

Cô gái tươi cười rút chiếc bút ra đưa cô, "Mời kí nhận vào đây"

Hứa Kha cầm lấy chiếc bút, lúc đó mới phát hiện ra nét chữ này rất xa lạ, lại vừa vặn nhìn thấy một địa chỉ, là địa chỉ của một cửa hàng. Kỳ lạ, đây là của ai vậy?

Lâm Dao buông ba lô đi tới.

Hứa Kha ký tên, mở chiếc hộp ra, bên trong, không ngờ lại có mấy bộ nội y!

Lâm Dao kinh ngạc nhìn cô, "Ai đưa vậy? Anh trai em à?"

Hứa Kha vừa sợ vừa ngại, trong giây lát đã hiểu được là của ai gửi. Cô nhanh chóng gọi cô gái chuyển phát viên đang chuẩn bị rời đi lại.

"Chờ một chút, tôi muốn gửi một thứ đồ."

Cô nhanh chóng đóng chiếc hộp lại như cũ, điền địa chỉ người nhận, đem chiếc hộp giao cho chuyển phát viên, sau đó trả mười đồng tiền phí vận chuyển.

Ánh mắt của Lâm Dao khí thế bức người, "Ai đưa vậy, tại sao chị lại trả lại?"

Hứa Kha cảm thấy rất khó có thể mở miệng, càng không biết giải thích thế nào, cúi đầu hàm hồ nói: "Là một người bạn."

"Namhay nữ ?"

Hứa Kha là một người không biết nói dối, nhưng tình cảnh này lại chẳng có cách nào ăn ngay nói thật cả, đành phải đỏ mặt hỏi lại: "Em cảm thấy đàn ông có thể đưa cái này sao?"

Lâm Dao không hỏi nữa, nhưng ánh mắt có chút không tin tưởng.

Hứa Kha âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn cứ đập rất nhanh.

Thẩm Mộ, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Chuyện gửi nội y này, nếu để rơi vào tai Lâm Ca, không biết anh sẽ nghĩ thế nào đây? Không biết Lâm Dao có nói với anh hay không nữa. Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho cô bạn thân Mạc Tiểu Tiểu.

"Nếu sau này Lâm Ca hay Lâm Dao hỏi cậu có gửi nội y cho tớ không, cậu phải nói là có nhé."

Mạc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi lại cho cô "Sao lại như thế?"

Hứa Kha không muốn nói rõ chỉ thầm thì, "Bởi vì tớ không muốn để Lâm Ca hiểu lầm."

Giọng Mạc Tiểu Tiểu đột nhiên cao vút, "Có phải của một người đàn ông đưa tới?"

Hứa Kha chạy nhanh ôm phone, thấp giọng nói: "Cậu đừng hỏi nữa."

Mạc Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng nói: "Là tên lưu manh nào trêu đùa cậu, để chị cho hắn một bài học!"

Tên lưu manh... Hứa Kha không biết phải khóc hay phải cười, "Không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nhớ rõ việc này đấy."

Mạc Tiểu Tiểu phẫn nộ cúp điện thoại, vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống mà lại không có kết quả gì, vẫn còn chưa ngừng việc tính kế.

Hứa Kha nghĩ ngợi một chút, sau đó gửi cho Thẩm Mộ một tin nhắn.

"Món quà anh đưa thật là không phù hợp."

Rất nhanh, anh trả lời lại.

"Chắc anh không nhớ nhầm cỡ đâu!"

Anh còn cho thêm một dấu chấm cảm, mặt Hứa Kha nóng lên, thẹn quá giận trả lời một câu: "Tôi không nói việc đó. Những thứ quà tặng riêng tư như vậy, xin thứ miễn cho kẻ bất tài. Tôi đã chuyển lại qua nhà anh rồi, mời kiểm tra và nhận lại."

Một lát sau, anh mới trả lời: "Nhãn hiệu nội y này mặc rất thoải mái, anh cảm thấy em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp mắt! !"

Còn có hai cái dấu chấm cảm nữa, đồ lưu manh. Hứa Kha xấu hổ, tất nhiên không thể trả lời, đi vào phòng bếp nấu cơm.

Ăn xong cơm trưa, cô nhận được một cuộc gọi.

"Là Hứa tiểu thư sao? Tôi là Trương Dương – bạn của Thẩm Mộ. Nghe nói cô muốn mua nhà ở, hôm nay có thể qua đây xem một chút không?"

Hứa Kha vô cùng bất ngờ về hiệu suất làm việc của Thẩm Mộ, suy nghĩ một chút, nói: "Được, ba giờ anh có rảnh không?"

"Được. Tôi ở tòa nhà phía nam Lục Đảo, tầng một phòng số 7."

Lâm Dao lập tức ngó vào phòng, hỏi: "Ai vậy?"

Hứa Kha phát hiện sau khi cô nhận được hộp chuyển phát đầy nội y phía trong từ lúc giữa trưa, ánh mắt Lâm Dao vẫn vụng trộm chú ý đến cô.

"Một người có nhà ở Lục Đảo muốn bán, hẹn chị đi xem nhà."

Lâm Dao lập tức nói: "Được, em đi cùng chị nhé?"

Hứa Kha không có chút bất ngờ nào với " yêu cầu đi cùng" của cô ấy, gật gật đầu nói: "Ừm"

Hôm nay Lâm Dao vốn đã có chút nghi ngờ với cô, nếu không để cô ấy đi cùng, không chừng cô ấy sẽ lập tức gọi điện cho Lâm Ca mà nói gì đó. Cô không muốn Lâm Ca hiểu lầm, hai người yêu nhau hai năm, tình cảm ổn định, sau khi mua nhà ở xong sẽ kết hôn, cô không muốn để chuyện gì xảy ra cả.

Hai người tới Lục Đảo, Hứa Kha rất nhanh đã tìm được phòng số 7 của tòa nhà phía nam. Còn chưa vào nhà trong lòng đã có sự ngờ vực với căn phòng này. Ở tầng một, phía sau căn nhà còn có một khoảnh sân nho nhỏ, dựng giàn trồng hoa tử đằng, trong một màu xanh mướt nồng đậm có những bông hoa màu tím. Một chiếc xích đu im lặng được treo ở dưới giàn hoa, dường như đang chờ người đến.

Cô đi tới trước cửa phòng, ấn chuông cửamột người đàn ông trẻ tuổi ra mở cưa, cười tủm tỉm nhìn cô.

"Xin chào, tôi là Hứa Kha."

"Hứa tiểu thư, mời vào. Mời cô đi xem nhà."

Hứa Kha nhẹ nhàng bước vào căn nhà, liếc mắt nhìn một cái, lập tức cảm thấy kinh động! Liếc mắt nhìn lại một lần nữa, kinh động biến thành kinh ngạc!

Thẩm Mộ từ trên ban công đi vào, ngược nắng, hình dáng cao ngất giống như anh đang ở trong một giấc mơ. Anh cong cong khóe miệng nhìn cô, nụ cười nhợt nhạt: "Anh về nhà lấy đồ chuyển phát, tiện đường đến thăm Trương Dương."

Hứa Kha nghe thấy hai chữ chuyển phát, đầu óc nhất thời nổ đoàng một tiếng, xong rồi, Lâm Dao đang đứng sau cô, chuyện này, tấm bia Mạc Tiểu Tiểu vô dụng rồi .

Cô chột dạ quay đầu nhìn lướt qua Lâm Dao, phát hiện cô ấy đang nhìn Thẩm Mộ, thần sắc không giống như đang tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi như cô vẫn suy nghĩ, mà lại mang vẻ thưởng thức và chút quý mến.

Cô hơi yên tâm, có lẽ Lâm Dao căn bản không suy nghĩ giống cô.

Căn nhà rất rộng, đứng trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra xa về phía một hồ nước. Trong phòng dường như mới được dọn dẹp trang trí lại, tươi đẹp mát mẻ, đúng là phong cách điền viên (có vườn) mà cô thích, rất nhiều nơi khác không hẹn nhưng rất hợp với ý thích của Hứa Kha.

Lâm Dao hưng phấn nhìn cảnh quan xung quanh, nói, "Không tệ, rất đẹp."

Hứa Kha ngược lại rất bình tĩnh, căn nhà này càng đẹp thì trái tim cô càng lạnh đi. Một căn nhà đẹp như vậy, chắc chắn giá của nó rất đắt.

Thẩm Mộ cho hai tay vào túi, lười biếng dựa đầu vào tủ rượu, phóng khoáng như một người ngoài cuộc.

Hứa Kha không nhìn anh, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, dường như điểm nhìn của nó đang đặt trên người cô. Cô cảm thấy rất không tự nhiên, vội vàng nhìn một vònglập tức quay sang nói với Trương Dương : "Cám ơn, tôi xem xong rồi, phiền anh quá ."

Trương Dương dường như có chút bất ngờ, "Hứa tiểu thư không thích sao?"

Hứa Kha cười nói: "Không phải, quá thích . Căn nhà rất đẹp, cho nên tôi cảm thấy, ừm, chắc là không mua nổi."

Trưng Dương hào sảng cười lên: "Hứa tiểu thư, cô là bạn của Thẩm Mộ, tôi cũng phải ra nước ngoài gấp, cho nên, chuyện giá cả, chúng ta có thể thương lượng mà."

Thẩm Mộ từ đầu tới cuối vẫn im lặng, lúc này chậm rãi nói: "Trương Dương, cậu không cần lo cho tớ, muốn bán bao nhiêu tiền thì cứ nói. Giá trị của căn nhà cậu rất lớn, cho dù vội vã muốn bán cũng không quá khó khăn."

Trong lòng Hứa Kha lúc này dường như có một tảng đá nhỏ đè nặng lên. Tuy rằng cô vốn cũng không định mượn ánh sáng của Thẩm Mộ để giúp mình thuận tiện hơn một chút, nhưng anh đem bản thân mình sạch sẽ không muốn liên quan tới chuyện này, còn cổ vũ Trương Dương nói giá thật, thật sự có chút quá đáng.

Cô kiên cường mỉm cười với Trương Dường, "Tôi cũng muốn để bạn trai tới xem nữa. Nếu anh phải bán gấp, cũng không cần để lại cho tôi đâu."

Thái độ của cô khiến Trương Dương có chút bất ngờ. Anh quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mộ, muốn xem anh có ý gì.

Thẩm Mộ cong khóe môi lộ ra một nụ cười yếu ớt, tiến lên vỗ vai Trương Dương: "Bán hàng sẽ là như thế, chỉ có giá cả, không nói đến tình cảm."

Hứa Kha nhìn thần thái phong lưu phóng khoáng của Thẩm Mộ, không thèm quan tâm tới vẻ ngoài nữa, trong lòng rất khó chịu. Lúc đầu là Thẩm Mộ giới thiệu cho cô căn nhà này, trong lòng cô còn có chút thừa nhận rằng anh còn tình cảm với mình, kết quả khi đến xem nhà, sự không vui lại bị lời nói của anh khơi lên.

Anh rốt cuộc đang giúp cô, hay là làm khó cô?

Tính kiêu ngạo của cô lại phát tác, kéo tay Lâm Dao xoay người bước đi.

Thẩm Mộ đi tới, "Anh đưa em về."

Nhãn cầu Lâm Dao nhất thời sáng lên, Hứa Kha lại lạnh nhạt từ chối: "Không cần, chúng tôi đi xe buýt được rồi."

Thẩm Mộ nhíu mi nhìn cô, không có vẻ hờn giận gì.

Hứa Kha rõ ràng nhìn thấy hai chữ trong mắt anh, cố chấp!

Đi ra khỏi lục đảo sơn trang, trời âm u, nổi gió. Hứa Kha mặc một bộ quần áo của mùa xuân, váy hơi mỏng, bị gió thổi qua liền dán chặt vào bắp đùi, càng lộ ra vẻ yểu điệu yếu đuối động lòng người.

Chỉ một lát sau, một chiếc Porsche đuổi theo từ phía sau, phóng vụt qua bên cạnh Hứa Kha, gió lập tức thổi bay váy cô, Hứa Kha vừa xấu hổ, vừa oán hận nhìn chiếc Porsche tuyệt đẹp rời đi, lúc này cô mới nhìn biển số xe của anh, không ngờ lại là A520.

Cháy túi!

Ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Lâm Dao vẫn mải miết nhìn theo chiếc xe đã mất hút trên đường, không kìm lòng được nói: "Anh ta lái Porsche đó, xem ra rất giàu có, chị sao lại quen biết anh ta vậy?"

Hứa Kha im lặng trong phút chốc rồi nói: "Cha anh ta, từng là cha dượng của chị."

Lâm Dao ồ một tiếng dừng bước chân, ánh mắt ngời sáng nhìn chằm chằm vào cô, "Có thể coi là anh trai chị!"

Hứa Kha thản nhiên nói: "Có thể coi là người dưng. Sáu năm chưa từng gặp."

Ánh mắt Lâm Dao tỏa ra ánh sáng, bắt đầu không ngừng hỏi thăm về Thẩm Mộ, Hứa Kha vừa có vừa không mà trả lời cô, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không thể lộ ra vẻ chán ghét, càng không thể gọn gàng dứt khoát mà nói với cô ấy, người như vậy, chính là Hạc đỉnh hồng, cậu không thể chạm vào.

Còn chưa đi đến trạm chờ xe buýt, đã có vài hạt mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống. May là mưa xuân, mưa bụi không nhanh không chậm, tinh tế lạnh lạnh chạm lên lông mày, cũng không làm cho con người ta quá mức khốn đốn.

Nơi này là khu biệt thự, cho nên các gia đình ở đây hầu như đều có xe tiêng, vì vậy rất ít người tới chờ xe buýt, suy nghĩ như vậy, Hứa Kha kiễng chân chờ đón bóng dáng của một chiếc xe buýt, ngoài ý muốn lại thấy A520 từ giao lộ Phong Trì chạy tới.

Cô giật mình, anh thấy trời mưa , cho nên quay về đây?

Không ngờ, xe căn bản là không ngừng lại, ù ù một tiếng biến mất sau khi lướt qua cô.

Hứa Kha mím môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất buồn.