Tân Sủng

Chương 17: Thẳng thắn thành khẩn




Trong lòng thấp thỏm không yên, đến tận lúc tan tầm cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của Lâm Ca. Hứa Kha nhìn thấy số điện thoại của anh, chút hỗn loạn trong lòng kéo dài từ lúc trưa đến giờ đột nhiên lại tỉnh táo đến kì lạ, dường như cuối cùng cũng đã đến lúc hạ màn tất cả..

"Tiểu Kha, anh đang đứng dưới công ty em rồi." Giọng nói của anh vẫn ôn nhu bình thản như cô vẫn thường nghe được.

Hứa Kha nói nhỏ: "Vâng, anh vào trong đại sảnh chờ em 10 phút, em xuống ngay đây."

Mười phút sau, Hứa Kha và các đồng nghiệp mới được tan ca. Ra khỏi thang máy, liếc mắt một cái đã thấy Lâm Ca khoác ba lô trên vai đứng trước lối ra vào thang máy chờ cô. Vóc dáng cao gầy của anh, rất thích hợp với những chiếc áo giản dị và quần jean, sạch sẽ gọn gàng, nho nhã như trúc.

Hứa Kha đi về phía anh, chỉ ngắn ngủi vào chục bước chân mà trong lòng cô cô bất an không yên. Ngay lúc chỉ còn cách một vài bước chân, một cú đập làm chìm thuyền đã xuất hiện từ dưới đất chui lên.

Chị Lý đứng bên cạnh Lâm Ca bắt chuyện: "Lâm Ca, hoa em tặng hôm qua đẹp lắm, chắc tốn không ít tiền hả?"

Tim Hứa Kha trong ngực nhảy loạn xạ. Sắc mặt Lâm Ca thay đổi một chút.

"Haiz, là muốn theo đuổi nhanh hơn một chút thôi, Hứa Kha có lẽ chính là đại mỹ nhân trong phòng kinh doanh chúng ta rồi, rất nhiều khách hàng muốn tìm chị ấy để nói chuyện đấy" Triệu Lăng chẳng âm chẳng dương nói một câu như vậy.

Lâm Ca trấn định rất nhanh nắm lấy tay Hứa Kha, nhìn mấy nữ đồng nghiệp kia, lịch sự nhã nhặn cười nói: "Hứa Kha lúc còn học đại học đã có rất nhiều người theo đuổi rồi, không sao, tôi đã quen lâu rồi."

Nói xong, anh quay đầu ôn nhu cười với Hứa Kha.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, chăm chú nhìn bàn tay được Lâm Ca nắm lấy. Cô bây giờ chẳng muốn quan tâm xem người khác nhìn nhận thế nào nữa, cô chỉ muốn biết người đứng gần cô nhất đánh giá thế nào thôi.

Các đồng nghiệp đi rồi, Hứa Kha mới thấp giọng nói: "Anh đứng đây chờ em một chút."

Đường ra khỏi công ty có một tiệm bán báo. Hứa Kha đi nhanh đến mua một tờ "cảnh đẹp nhất thần", sau đó trở về phòng khách ở tầng một của công ty.

Lâm Ca nhìn thấy tờ báo trong tay cô, liền cười nói: "Lâm Dao bảo em mua à?"

Hứa Kha hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Không phải, em mua cho anh, nhìn bức ảnh này đi." Cô lật giở tờ báo, đưa cho Lâm Ca.

Lâm Ca tò mò đưa tay ra nhận tờ báo, nhìn thoáng qua bức ảnh, khuôn mặt liền biến sắc.

Hứa Kha cắn môi, lẳng lặng nhìn anh, muốn đem toàn bộ biểu tình trên khuôn mặt anh thu vào trong mắt. Tim cô đập cực nhanh, rơi vào một trạng thái mâu thuẫn đến cực hạn, vô cùng căng thẳng, nhưng lại bình tĩnh đến lạ lùng. Cô chờ đợi phản ứng của anh. Hai người từ lúc quen biết nhau, hiểu nhau cho đến lúc yêu nhau, đều bình yên như mặt nước, chưa hề trải qua bất cứ một chướng ngại vật nào. Bức ảnh này, không nghi ngờ gì nữa, nó chính là một thử thách cho tình yêu hai năm nay của hai người.

Cô không biết, anh sẽ đối xử với cô thế nào sau chuyện này. Tuy rằng trong lòng cô không hề hổ thẹn, thế nhưng nhìn bức ảnh này, bất luận là ai không hiểu nội tình cũng sẽ phán rằng cô không phải là người vô tội.

Cô không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ quan tâm suy nghĩ của anh và Thiệu Nhất Bình.

Ánh mắt Lâm Ca dừng lại trên tấm ảnh rất lâu, sau đó lại rời sang dòng chữ bên cạnh, thần sắc nghiêm túc mà trấn định. Anh dường như đọc từng chữ từng chữ một cho đến hết mẩu tin, sau đó, ngẩng lên nhìn cô.

Thần sắc anh bình tĩnh, nhưng nụ cười ở khóe môi rất gượng gạo.

"Tiểu Kha, em đã dám đưa cho anh xem, chứng tỏ trong lòng em đã rất thẳng thắn. Nếu em đồng ý nói rõ với anh, anh sẽ nghe. Còn nếu em không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép."

Giọng nói của anh trầm thấp, mang vẻ chua xót.

Hứa Kha cảm thấy mình lại một lần nữa rơi vào trạng thái mâu thuẫn cực độ, vừa nhẹ nhõm lại vừa nặng nề. Lâm Ca rộng lượng như vậy khiến cô cảm thấy áy náy, tuy rằng cô không hề mảy may làm chuyện gì có lỗi với anh. Nhưng sự thấu tình đạt lý của anh, đạm nhiên bình tĩnh đến như vậy, lại khiến trong lòng cô có chút bất an.

Cứ suy bụng ta ra bụng người mà nói, nếu như cô nhìn thấy anh và một người con gái khác trong bức ảnh như vậy, cô cũng sẽ ghen, sẽ hỏi rõ sự việc, tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy được. Cô đồng ý để anh tức giận, đồng ý để anh chất vấn, còn hơn là phải thấy thái độ bình tĩnh này của anh.

Cô thích những người bộc trực thẳng thắn với cô, bất luận là ưu điểm hay nhược điểm, hỉ nộ ái ố gì cũng sẽ biểu hiện chân thực ra trước mặt đối phương. Bởi vì, năm tháng dài đằng đẵng, che giấu và giả vờ sẽ không thể khiến hôn nhân bền vững được. Thế nhưng, tính cách Lâm Ca lại hướng nội, kín đáo, thích giấu mọi chuyện trong lòng. Anh thực sự một chút cũng không bận tâm ư?

Hứa Kha ngồi trên ghế dài trong phòng khách, nhìn Lâm Ca, đơn giản nói rõ mọi chuyện, sau đó lẳng lặng quan sát đôi mắt anh, nhẹ giọng hỏi: "Lâm Ca, anh có đồng ý kết hôn với em sớm một chút không?"

Lâm Ca muốn nói lại thôi, có chút do dự, một lát mới nói: "Tiểu Kha, anh rất muốn kết hôn cùng em, thế nhưng, em chắc chắn không phải em vì anh ta chứ?"

Lòng Hứa Kha nổ to một tiếng. Câu hỏi này, cô từ lâu đã tự hỏi bản thân mình, cũng lo lắng bao nhiêu ngày đêm. Không thể phủ nhận, sự xuất hiện của Thẩm Mộ chính là chất xúc tác, nhưng anh lại không phải là nguyên nhân chính.

Hứa Kha trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: "Lâm Ca, em là một người truyền thống, muốn hướng tới hôn nhân. Em từ nhỏ đã ước ao có một gia đình nhỏ hạnh phúc, bởi vì mẹ con em đã quá lạnh lẽo buồn tẻ. Từ ngày đầu tiên chúng ta ở chung, em đã ôm trong lòng ý nghĩ sẽ kết hôn với anh. Chứ không phải bởi vì sự xuất hiện của anh ấy cho nên em mới muốn kết hôn với anh. Em rất muốn mọi chuyện nhanh chóng yên ổn, để đón mẹ lên ở cùng."

Lâm Ca nhẹ nhàng cầm tay cô, nở nụ cười: "Anh cũng vậy."

Giờ khắc này, nụ cười của Lâm Ca chân thành thân thiết, tâm trạng của Hứa Kha tốt hẳn lên, chút bất an dưới đáy lòng dường như tiêu tan hết rồi..

Hai người dắt tay đi ra khỏi công ty, lên xe về nhà.

Đến Hổ Tây, Hứa Kha đưa túi và chìa khóa cho Lâm Ca.

"Anh về trước đi, em đi chợ mua thức ăn."

"Anh đi cùng em."

Hứa Kha ngăn anh lại, "Thôi. Anh mệt rồi, về nghỉ ngơi một chút trước đi, em tự đi được ."

Lâm Ca săn sóc nói : "Đừng mua quá nhiều, xách đi sẽ rất nặng."

Hứa Kha cười gật đầu, nhanh chóng đi ra chợ mua thức ăn. Cô mua rất nhiều đồ ăn mà Lâm Ca thích, sau đó xách túi lớn túi nhỏ leo lên tầng năm.

Cô đứng ở cửa thở dốc, chợt nghe thấy giọng nói của Lâm Dao phát ra từ trong nhà. Phòng ở bình dân cho nên hiệu quả cách âm không tốt lắm. Đoạn đối thoại trong phòng rất rõ ràng truyền tới tai Hứa Kha, cô chỉ biết cắn môi, đứng im ngoài cửa.

"Anh à, chị ấy rất lăng loàn. Căn nhà ở Lục Đảo lần trước tại sao lại rẻ như vậy? Chính là bởi vì người chủ nhà vừa có tình lại vừa có ý với chị ấycòn tặng cả nội y cho chị ấy nữa! Là nội y đó, anh có hiểu không? Không có gian tình thì sẽ tặng nội y sao?"

Âm lượng của Lâm Ca rất nhỏ, "Dao Dao, em đừng nói như vậy."

Âm lượng của Lâm Dao rất lớn, tất nhiên là vô cùng tức giận."Anh à, ngay cả ảnh chụp cũng bị đăng báo rồi, anh còn muốn che chở cho chị ấy sao! Anh ngốc quá đi mất, sau này nhất định anh sẽ rất khổ sở!"

"Chuyện bức ảnh cô ấy đã giải thích cho anh rồi, không phải như em nghĩ vậy đâu."

"Được, mặc kệ anh. Sau này nếu chị ta đá anh, hoặc cắm sừng lên đầu anh, anh đừng có tìm em đấy!"

Lâm Ca ngừng một lúc mới nói tiếp: "Bây giờ anh đang ở Vũ Hán, sau này chuyển công tác đến đây rồi sẽ giám sát chặt chẽ một chút, không sao đâu ."

Hứa Kha trong lòng khó chịu cực kì, thức ăn trong tay trở nên vô cùng nặng nề. Cô buông mấy túi thức ăn xuống, khẽ gõ cửa.

Lâm Ca mở cửa đón lấy túi thức ăn, "Sao em lại mua nhiều như vậy chứ, xách lên tầng chắc mệt lắm."

Hứa Kha giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười: "Không sao."

Cô đi vào nhà bếp, đeo tạp dề.

Đứng trước cửa sổ, những đám mây ở phía tây vẫn rất đậm màu, không có một chút dấu hiệu báo mặt trời sắp lặn. Cô thở dài sườn sượt, nhớ Thiệu Nhất Bình đến kì lạ.

Trên thế giới này, người yêu thương cô nhiều nhất chính là bà.

Ăn cơm tối xong, Hứa Kha đem một vài tin tức bất động sản trong khoảng thời gian gần đây lấy tới trước mặt Lâm Ca, hai người trong phòng ngủ chăm chú xem xét từng chút một, tính toán giá cả, Lâm Dao ở bên cạnh im lặng nửa ngày rồi đột nhiên nói: "Anh, nếu anh thực sự muốn mua nhà, cũng phải chờ mẹ tới để cùng xem."

Hứa Kha nhìn lướt qua Lâm Dao, vẻ bất mãn tất cả đều hiện lên trên mặt nó. Có vẻ như việc mua nhà này nó không muốn để Hứa Kha làm chủ.

Lâm Ca nghĩ ngợi một chút, nói: "Nếu mẹ tới đây cũng không thể ở chỗ này được."

"Mẹ ở phòng em, có gì mà không ở được. Dù sao 1 tháng 5 mẹ cũng được nghỉ, ở nhà cũng chẳng có việc gì làm."

Lâm Ca nhìn Hứa Kha một chút. Hứa Kha thấp giọng nói: "Chúng ta cứ tính thử giá tiền đi đã, xong rồi thì gọi mẹ anh tới đây ở, nếu chúng ta không đủ tiền, mẹ đi tới đây chẳng phải phí công sao?"

"Ừm."

Đêm hôm đó, Hứa Kha trằn trọc rất lâu cũng không thể ngủ nổi. Lâm Dao ngủ ở bên kia, dường như cũng trằn trọc lắm mới đi vào giấc ngủ được.

Hôm sau là ngày làm việc cuối cùng trước dịp nghỉ lễ 1 tháng 5. Công ty bộn rộn khác thường. 5 giờ chiều, Hứa Kha đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Ca.

"Tiểu Kha, mẹ anh tới đây rồi." Anh dường như cũng có chút bất ngờ.

Hứa Kha ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là nhất định Lâm Dao đã gọi điện thoại cho bà .

"Vâng, được rồi ạ, tối nay chúng ta đưa mẹ đến Hoàn Vũ ăn cơm được không?"

Lâm Ca cười nói: "Mẹ anh chưa bao giờ tới những khách sạn sang trọng như vậy đâu."

"Ừm, vậy bây giờ em đi đặt phòng đi."

"Ừm, em đừng để mình mệt mỏi quá , đứng ở cửa công ty chờ anh, 6 rưỡi, bọn anh sẽ đi xe tới đón em."

Hứa Kha vừa mới gọi điện thoại đến khách sạn hoàn vũ đặt phòng xong thì Hoắc Bằng đi đến.

"Tiểu Hứa, Tiểu Triệu, tối nay đi cùng tôi ra ngoài, có một bữa tiệc xã giao."

Triệu Lăng ở bên kia lập tức nói câu "Vâng". Người mà Hoắc Bằng kết giao, không phải phú thì cũng quý, cô bé này vẫn còn độc thân hơn nữa rất muốn câu được một con rùa vàng, cho nên mỗi lần có tiệc xã giao cô ta đều rất nhiệt tình và tích cực.

Hứa Kha vội hỏi: "Hoắc tổng, mẹ chồng tôi đến đây, tối nay tôi không thể đi được, hay là để chị Lý đi vậy."

"Lý Khiết bị dị ứng cồn, mỗi lần trong bữa cơm đều chỉ uống nước lọc, tôi cảm thấy như vậy thất lễ quá." Hoắc Bằng nhếch miệng, mở cửa đi ra ngoài.

Chị Lý cũng bĩu môi, thấp giọng nói thầm: "Có mà Hoắc tổng anh ghét tôi thì có, tôi cũng không thèm đi đâu."

Mấy người trong phòng nghe thấy đều nhịn không được mà khẽ cười lên.

Sau khi tan ca, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Hứa Kha.

Cô đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn xuống con đường tấp nập bên dưới, trong lòng cũng có cút buồn bã.

Khi cô quen biết Lâm Ca cô cũng không hiểu biết nhiều về người nhà của anh. Cho đến khi cô quen biết người thân của anh, thực sự cô rất ngoài ý muốn, nhưng cô đã cố gắng khoan dung nhường nhịn hết mức, muốn đối xử với họ như đối với người nhà của mình. Nhưng tình cảm là thứ không thể có được nếu chỉ có sự cố gắng từ một phía, tất nhiên họ cũng chẳng muốn coi cô như người thân mà đối xử, những lời hôm qua của Lâm Dao giống như rất nhiều chiếc kim nhọn châm vào lòng cô.

Một bên Lâm Ca rất tốt, một bên em gái anh lại khiến cô thấy không thoải mái, cô chỉ có thể khuyên nhủ chính mình nghĩ thoáng ra một chút, Lâm Dao rồi cũng sẽ lập gia đình, người nắm tay cô đi tới cuối đời là Lâm Ca.

Đột nhiên, di động trong túi đổ chuông.

Cô cứ tưởng là Lâm Ca, mãi đến khi lấy ra lại phát hiện thì ra là Thẩm Mộ.

Cô nhìn thấy ba chữ kia liền ấn phím từ chối. Điện thoại lại đổ chuôgn lần nữa, Hứa Kha ấn nút tắt máy.

Cô im lặng ngồi trong văn phòng, một vài chuyện xưa chậm rãi chuyển động dưới đáy lòng , thời gian đã xa lắm rồi, cô đã không còn nhớ nó mang tư vị gì nữa.

Không biết đã bao lâu sau, cô mới mở di động, máy báo có một tin nhắn.

"Anh chờ em ngoài cửa."

Tim Hứa Kha đập mạnh, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài cửa công ty, nếu anh nói thật, như vậy chút nữa mấy người nhà Lâm Ca đi tới sẽ chạm mặt anh mất.

Quả nhiên, xe anh dừng ở ngoài cửa công ty.

Hứa Kha tiến lên rất nhanh, không chút do dự.

Thẩm Mộ ngồi trong xe, im lặng nhìn cô tới gần, đôi mắt đen thâm thúy vẫn khóa chặt trên người cô.

Hứa Kha đứng trước xe anh, rất bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, "Tôi và Lâm Ca sắp kết hôn rồi."

Cô dừng một chút rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình."