Tân Sinh Thập Niên 90

Chương 6: Thành viên mới




Tuệ Mai thấy Tuệ Tâm không có vẻ sợ hãi nữa nên cô đi đến gần bên cửa nhìn vào trong phòng, nhìn mẹ cô nằm trên giường đau đớn, trái tim cô muốn nghẹn lại. Kiếp trước cô cũng biết mẹ cô cũng bình yên sinh hạ em trai, nhưng lúc đó cô còn nhỏ lại bị hình ảnh mẹ quằn quại trên giường kêu đau nên bị dọa sợ, nhưng vì đã trải qua sinh nở nên kiếp này cô muốn đứng ở ngoài nhìn mẹ và em bình an, đồng thời sẽ để Tuệ Tâm cùng chứng kiến em trai nhỏ chào đời.

Ở thời đại này, các mẹ sinh con vẫn ở nhà, rất ít người đi bệnh viện, còn đẻ ở bệnh xá cũng phải hai năm sau mọi người mới quen đến, nếu cô nhớ không nhầm thì năm sau người dân mới được tuyên truyền sức khỏe sinh sản. Càng về sau xã hội phát triển thì người dân mới có cơ hội tiếp cận bệnh viện trung ương với đầy đủ khoa học kỹ thuật hiện đại, đương nhiên cũng kèm theo chi phí khám chữa cao giá, lúc đó đất nước hội nhập, cơ hội kiếm tiền càng nhiều.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Khoảng hai giờ sau mẹ Tuệ Mai cũng thuận lợi sinh em út ra, là bé trai được ba cân, mọi người bận rộn bên trong dọn dẹp, hai chị em Tuệ Mai ngồi cạnh cửa nghe tiếng em oa oa khóc thì tò mò nhìn vào nhưng không nhìn thấy gì, người lớn đứng vây quanh giường, thấy thế Tuệ Mai lại dắt Tuệ Tâm quay lại ngồi trên ghế trông kẹo lạc tự chế.

Đúng lúc này, Tuệ Mai nhìn thấy người ba hờ vác cái chài đánh cá và thùng cá chạy vào sân thở hổn hển hỏi?

- Tiểu Mai, mẹ con sinh em phải không con?

- Vâng, thưa ba, mẹ sinh em trai, bà đỡ Tân bảo em được ba cân, con muốn vào nhưng con và em Tâm không nhìn thấy mẹ và em, con ngồi đây đợi.

- Con ngoan.

Vừa nói ông vừa mang chài đặt xuống, xách thùng cá về phía bể nước mưa để đấy, rồi ông đi thay quần áo vào nhà xem vợ con, trong nhà truyền đến tiếng nói rôm rả. Một lúc sau thấy bà ngoại cô và hai dì tiễn bà đỡ Tân về, vừa đi vừa cảm ơn. Khi bà đỡ Tân về, mọi người bắt đầu phân công nhau ra làm cơm, dọn dẹp nhà cửa. Lúc này Tuệ Mai thấy Tuệ Minh đầu đầy mồ hôi đi vào sân, chắc cậu nhóc chạy đi tìm Hàn Vượng về, bởi vì nước sông về, Hàn Vượng mang chài đi quăng hi vọng bắt được cá to. Ra tới đập gần làng thì lại thấy có mấy người đều quăng chài ở đó nên ông quyết định đi bộ khoảng nửa giờ về phía đập nước xa hơn, Tuệ Minh chạy ra tìm thì không thấy Hàn Vượng đâu nên cậu nhóc đoán ba mình đã đi bên đập xa hơn, với chân ngắn cậu nhóc mất gần một tiếng đồng hồ mới tìm được Hàn Vượng.

Hàn Vượng vừa nhấc mẻ chài lên gỡ thấy có mấy con cá chép hơn một cân thì vui vẻ cho vào thùng thì thấy bóng dáng Tuệ Minh vội vàng chạy về phía ông. Từ xa, Tuệ Minh nhìn thấy ba mình bèn hét to lên:

- Ba, mẹ đau bụng, mẹ sắp sinh em rồi.

- Tiểu Minh, ba biết rồi con đừng qua đây, chúng ta về nhà.

Vừa nói ông nhanh chóng thu chài, xách thùng nhanh chân rảo bước về nhà, tới gần Tuệ Minh ông dặn dò cậu bé đi từ từ về cho đỡ mệt, còn ông một tay xách thùng cá nặng khoảng gần chục cân, trên vai khoác chài đánh cá chạy về nhà. Vì vậy, Hàn Vượng về nhà khoảng ba mươi phút sau thì Tuệ Minh mới về tới nhà.

Tuệ Mai đứng lên bưng lấy thau nhôm đựng nước về phía Tuệ Minh để cậu nhóc rửa mặt, quay qua thấy ba Hàn Vượng đã làm xong con gà đưa cho dì ba nấu cơm. Dì út thì đi làm cá.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Tuệ Tâm hưng trí bừng bừng khoe với Tuệ Minh về em trai béo bụ vừa sinh ra, cả ba anh em chạy vào phòng trong nhìn em. Vừa vào phòng trong, ba anh em lễ phép chào bà ngoại rồi đi về phía giường Tiêu Nguyệt, bà ngoại đã nhắc nhở ba anh em nhẹ nhàng thôi để mẹ và em út còn ngủ, cả ba đều mở trừng to mắt nhìn cậu em út. Nhìn trong bọc nhỏ, cậu nhóc được bọc kín kẽ chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, làn da đen thật không dám khen tặng là đẹp, mắt hai mí rõ ràng đang nhắm chặt, cái môi mím lại thỉnh thoảng chép chép miệng. Tuệ Tâm nhìn không được buột miệng:

- Thật xấu

Tuy Tuệ Minh không nói gì nhưng nhìn cậu nhóc nhíu lại mày thì biết cậu cũng không hài lòng lắm, nhất là nghe xong Tuệ Tâm nói thì cậu cũng gật nhẹ đầu. Tuệ Mai vì sau này cũng biết dáng vẻ của cậu út rồi nên khi nghe thấy Tuệ Tâm chê xấu thì chỉ bật cười thôi. Ai, sau này lớn lên cậu út không phải là gái theo từng đàn đó sao?

- Bây giờ em mới sinh ra nên nhìn vậy thôi, một hai ngày nữa các con sẽ thấy em trắng trẻo bụ bẫm, sẽ là em bé xinh đẹp nhất đấy.

Sợ ba anh em có ấn tượng không tốt với em út, bà ngoại Tuệ Mai đành phải lên tiếng giải thích, bà không hi vọng vì lần gặp đầu tiên này mà để bóng ma cho ba anh em, sợ sau này ba anh em này đối xử không tốt với em út.

Tuệ Mai thấy bà ngoại vội vàng giải thích thì cũng biết ý nghĩ của bà, vì thế cô làm luôn bảo đảm:

- Bà ngoại, dù xấu hay đẹp thì em ấy là em út của chúng con, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.

- Được, được, Tiểu Mai thật ngoan, các con là những đứa bé ngoan sẽ chăm sóc em trai thật tốt, bà ngoại thay mặt em trai con cảm ơn các anh chị tốt trước nha.

Cả bốn người đều vui vẻ trong phòng nhìn tiểu sinh mệnh mới đến khi dì ba gọi mọi người ra nhà ngoài ăn cơm. Bà ngoại đánh thức Tiêu Nguyệt dậy để ăn cơm để nhanh có sữa về, Tuệ Mai nhìn thấy trong khay cơm của mẹ cô có bốn hai quả trứng và bốn miếng thịt gà đã bỏ da cùng một bát canh rau ngót. Cô thầm gật đầu, bữa ăn ở cữ của mẹ cũng tương đối có dinh dưỡng.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Khi cả nhà ăn cơm xong, Hàn Vượng vội vàng đạp xe đi về phía thôn ông bà nội của Tuệ Mai, nhìn dáng vẻ có lẽ đi thông báo cho ông bà nội Tuệ Mai việc Tiêu Nguyệt đã sinh con. Ba anh em Tuệ Mai được bà ngoại dẫn vào gian buồng ngoài cho ngủ, hai dì của Tuệ Mai sau khi nấu cơm xong cũng đi về luôn vì còn phải nấu cơm trong nhà. Hàn Vượng đem mấy con cá bắt được chọn hai con to nhất cho hai dì của Tuệ Mai, cả hai người đều không khách khí cầm về, dù sao cũng là chị em, không có gì phải khách khí.

Lúc ba anh em Tuệ Mai tỉnh dậy nhìn thấy ông bà nội đã tới, cả ba đều ra chào hỏi ông bà rồi đi rửa mặt. Tuệ Mai nhìn về phía ông bà nội của mình. Kiếp trước trong lúc cả gia đình cô khó khăn thì ông bà luôn giúp đỡ nhà cô, cả ông bà nội cô lúc này đều hơn sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm đã có một nửa là sợi bạc trắng. Tuy nhiên, nhìn làn da của hai người đều khỏe mạnh, cả hai còn rất nhanh nhẹn, ánh mắt vẫn sáng quắc, Tuệ Mai nhìn vào mắt của bà nội cô, cô thấy bây giờ bà vẫn còn nhìn rõ, cô ngẫm nghĩ hình như phải năm năm sau bà của cô mới bị hỏng một bên mắt khác. Ông nội cô vẫn hiền lành, hòa ái như ngày nào, ông là người cô kính trọng và luôn được các cháu thân cận, khác với bà nội cô luôn không được các cháu yêu quý cho lắm nhưng nếu xét về sự quan tâm thì bà nội cô cũng quan tâm các cháu không kém gì ông cô, chẳng qua bà cô nói nhiều và có vẻ chanh chua khiến cho các cháu không thích nói chuyện với bà lắm.

Ba anh em Tuệ Mai vào nhà nhìn qua em út một lúc, thấy em út vẫn đang ngủ thì ba anh em ra gian buồng ngoài tự chơi với nhau, Tuệ Minh dạy Tuệ Mai viết chữ, Tuệ Tâm ngồi bên cạnh chơi đồ chơi. Ngoài nhà bà ngoại và bà nội đang nói chuyện với nhau, ông nội cô đã cầm dao ra ngoài bụi mây nhà cô chặt mây và lóc mây, Tuệ Mai nhớ tới kiếp trước ông nội cô sau khi nghỉ hưu đã luôn cầm dao đi tìm những bụi mây để lóc bán lấy tiền. Vì làng của ông nội cô là đan thúng, đan nia nổi tiếng trong huyện nên việc bán các sản phẩm thủ công về tre rất phát triển, khi cần cạp lại rổ, ra, thúng, nong, nia thì dùng dây mây dẻo dai cột lại cho chắc. Nhiều khi đi học trên trường trung học cơ sở cô gặp ông bà nội đi chợ bán những bó mây trở về, thường những lúc như thế, ông nội cô sẽ mua cho anh em cô những món quà vặt. Cũng nhiều khi trong nhà có giỗ ai đó, cô cũng sẽ trông thấy ông dắt xe đứng đợi anh em cô ỏ gần cổng trường, nhìn thấy anh em cô sẽ dặn dò buổi trưa trở về nhà ông bà ăn cơm. Cả một tuổi thơ thiếu thốn tình thương mẹ được lấp đầy tình cảm thương yêu của ông bà nội, ngoại.

Để Tuệ Mai nói thì trong thâm tâm cô, cô sẽ tôn trọng ông bà nội nhiều hơn bà ngoại, bởi vì không biết có phải do mẹ cô mất, ba cô cưới mẹ kế hay không mà cô thấy tình cảm của bên bà ngoại dành cho các cô luôn có sự ngăn cách, đến cuối cùng dường như là tuyệt giao với bố cô luôn. Thật ra tình cảm rạn nứt xảy ra giữa hai nhà ngẫm nghĩ lại đều do các anh em cô mà ra.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Đầu tiên, khi mẹ cô mất, bà ngoại cô muốn ba cô cưới một người phụ nữ mạnh mẽ, khỏe mạnh nhưng ba cô đều không đồng ý, ông lại cưới phụ nữ gầy gần nhà làm mẹ kế cho các cô. Vẫn biết cuộc sống không thể tránh khỏi va chạm, bát đũa còn có lúc xô lệch nhưng khách quan mà nói mẹ kế cô cũng là người có tâm cơ. Bà ấy không chỉ luôn châm ngòi thổi gió quan hệ giữa ba cô và nhà mẹ vợ trước, mà còn châm ngòi thổi gió quan hệ giữa anh em cô và ba cô khiến cho mối quan hệ của mấy cha con luôn lạnh nhạt, nhạt nhẽo vô cùng. Mãi đến sau này khi các cô lập gia đình hết thì mới hòa hoãn được, nhưng vẫn không tài nào thân thiết được nữa. Mà người vợ kế ấy luôn có danh tiếng tốt trong gia đình cũng như làng xóm