(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Chương 4: Hoa rơi nhà ai




Nếu như là cuộc thi hoa khôi, vậy đương nhiên phải có tài có sắc, cho nên vòng thứ ba vô cùng rõ ràng là thi dung mạo, các vị lão bản thanh lâu cũng không e ngại, các cô nương tham dự cuộc thi đều rời khỏi thuyền hoa, lần lượt từng người lên đài cao, bước chân nhẹ nhàng, tươi cười dịu dàng, thuận tiện cho mọi người thưởng thức ở cự ly gần. Ngồi trên đài này đa phần là những người thường xuyên thích lui tới thanh lâu, tuy nói rằng ngày thường cũng đã nhìn thấy các nữ tử ở đây, nhưng đều cảm thấy ngày hôm nay nhìn ngắm các nàng đúng là đẹp mắt vui lòng, Lưu chân cũng nhịn không được liên tục trầm trồ: “Đẹp thật, đẹp thật…” Đến khi các cô nương quay về thuyền hoa đã lâu, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, bắt đầu bỏ phiếu vòng cuối cùng.

Không ngoài dự liệu, bốn vị nữ tử Lưu Chân ca ngợi cùng hai vị biểu hiện xuất sắc khác tiến vào vòng chung kết. Vòng chung kết kỳ thực chỉ có một tiết mục, do sáu người cùng biểu diễn. Mấy người thương lượng sơ qua, liền tự chọn được vị trí. Có người đánh đàn, có người thổi tiêu, có người ca hát, có người nhảy múa.

“Xuân giang triều thuỷ liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh…”

Một khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ” được thể hiện ngay dưới đêm trăng sáng, trên dòng sông nước chảy mênh mông.

Đây là so tài, cũng là kết thúc một trận thi đấu quan trọng giữa các mỹ nhân, lại chọn một phương thức hoà bình trung dung như vậy kết thúc, chính là để biểu hiện khí độ của thanh lâu, cũng là để thông cáo với các vị ân khách, bất kể là người nào đoạt giải nhất, cũng không nên thương tổn cảm tình, so tài qua rồi, còn thỉnh các vị đại gia chiếu cố nhiều hơn.

Một vòng trăng sáng trên cao, bờ sông ánh đèn lấp lánh, nhìn sáu vị giai nhân tuyệt sắc trước mắt khuynh tình biểu diễn, mọi người đều không ngớt gật đầu, trong lòng tán thưởng. Có mấy người nóng ruột, đã âm thầm tính toán tối nay nên cùng vị cô nương nào qua đêm đẹp rồi.

Một khúc vừa xong, mọi người bắt đầu thả bông hoa đào cuối cùng vào giỏ.

Thật ra trải qua mấy trận so tài các vòng trước, đối với cô nương ngưỡng mộ trong lòng ai cũng đã có một phen cân nhắc, mà trận chung kết không có đặc biệt phô bày sở trường, nên cũng không ảnh hưởng gì. Cho nên, rất nhanh đã định ra kết quả.

“Nhận được sự ủng hộ của các vị đại nhân, cuộc thi hoa khôi mỗi năm một lần năm nay xin công bố kết quả: đoạt giải nhất là Tử Hoạ cô nương của Phượng Thoa lâu, giải nhì là Lạc Yên cô nương của Thuỷ Nguyệt lâu, giải ba là Thanh Uyển cô nương của Thuỷ Nguyệt lâu, thiếp thân thay mặt các cô nương ven sông Tần Hoài cảm tạ các vị đại nhân, vì vậy đã đặc biệt chuẩn bị rượu Nữ Nhi Hồng lâu năm, hy vọng được các vị chiếu cố nhiều hơn.” Thuỷ Liên nói xong, dịu dàng thi lễ, liền thu xếp cho bọn hạ nhân dâng rượu.

Cuộc thi kết thúc, trò hay lại mở màn.

Nghe xong kết quả, Lưu Chân ảo não không thôi, vì sao gã lại không cược trúng chứ? Nhưng mà, ảo não thì ảo não, cược thua thì phải chịu phạt, quy định là không thể phá vỡ. Cũng may, trừng phạt này cũng không có gì nghiêm trọng.

Lưu Chân nhìn Phương Khinh Trần, thấy y thắng cuộc cũng chỉ là mỉm cười sâu xa khó hiểu, không khỏi bội phục hỏi: “Phương công tử, ngươi làm sao mà đoán trúng được vậy? Có bí quyết gì không? Còn có, lúc trước nói người thua phải thỉnh hoa khôi đến uống một chén rượu, hiện tại ta và Tần công tử đều thua, nên làm như thế nào đây?”

Phương Khinh Trần tâm trạng vui vẻ trả lời: “Cái này có là gì, ta thế nhưng đánh cược thắng khắp các đổ phường kinh thành, không có đối thủ, bình sinh chưa hề thất bại. Các đổ phường trong kinh thành này đều bị ta thắng gần hết rồi…”

“A! Thật lợi hại…”

Còn không đợi Lưu Chân cảm thán xong, Tần Húc Phi đã cười khổ nói: “Được rồi được rồi, còn dám nhắc lại mấy chuyện đó nữa.” Bởi vì Khinh Trần đi đổ phường thắng nhiều đến nỗi người ta kêu khổ thấu trời, tối hậu phái tay chân ra chặn đường, hắn bị Khinh Trần đá ra làm khổ sai, một thân tuyệt đỉnh cao thủ phải đi “Cậy mạnh hiếp yếu”, hắn cũng sắp sửa trở thành lão đại của hắc đạo toàn kinh thành rồi. Hình như lần trước, còn có một người tên Trương Khiếu Thiên gì đó muốn tặng hai đổ phường và một thanh lâu mong kết giao với lão đại hắn…

Phương Khinh Trần căm tức nhìn hắn: “Hừ! Ta vui vẻ, liên quan gì đến ngươi.” Bỗng nhiên cười rất quái dị: “Như vậy đi, các ngươi đều thua cuộc, họ Tần, ngươi phải đi thỉnh hoa khôi đến đây, Lưu Chân thì thỉnh hoa khôi uống rượu, mỗi người chỉ làm phân nửa, vậy là đã rất có lời rồi nha.”

“Như vậy rất tốt!” Lưu Chân gật đầu đồng ý: “Nếu như ta đi thỉnh, tối nay quan to quý nhân nhiều như vậy, sợ là thỉnh không được. Tần công tử đi, nhất định có thể làm chơi ăn thật, ha ha ha.” Nói xong còn nháy mắt với Tần Húc Phi.

Xem đi xem đi, Phương Khinh Trần quả nhiên là không thể đắc tội.

Tần Húc Phi đứng lên, đi ra ngoài. Nhưng mà, hắn cũng sẽ không tự mình đi thỉnh, chỉ đem ý tứ nói lại với hạ nhân đang vội vàng dâng rượu ở gian ngoài, liền xoay người trở lại.

Hoa khôi đến rất nhanh, cũng không phải là nghìn hô vạn hoán mới chịu đi ra. Kỳ thực cho dù Tần Húc Phi không thỉnh, cũng sẽ có người đến. Lúc hai người trên đường đến đây, các tú bà đều nhìn thấy, vốn đều đã có tính toán trong lòng, huống chi hai người họ lại chủ động yêu cầu.

Tử Hoạ nhẹ nhàng thuỳ mị đến gần. Trước đó tú bà đã căn dặn, người ngồi ở đây không phú cũng quý, muốn nàng phải hầu hạ chu đáo. Nhưng đến lúc thật sự giáp mặt, trái tim bình tĩnh đã lâu cũng nhịn không được kích động lên, quả nhiên là anh tuấn tiêu sái, khí vũ phi phàm!

Nơi này ngồi ba người, Lưu Chân nàng biết, tự động bỏ qua.

Đầu tiên mắt thấy, chính là vị công tử áo trắng đang nhẹ giọng nói cười. Nghe nàng tiếng vào, liền ngẩng đầu lên, tóc đen mắt sáng, tuấn mỹ vô cùng, Tử Hoạ trong lòng chấn động, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy, anh khí bức người như vậy.

Chấn động một lúc sau nàng miễn cưỡng dời đi ánh mắt, mới nhìn thấy vị công tử áo tím đồng dạng anh tuấn bất phàm bên cạnh.

Tử Hoạ ở trong lòng thở dài. Quả nhiên là nhân trung long phượng, nhưng những quan to quý nhân này giỏi nhất là dối trá, lại yêu thích nhất là những thứ mới mẻ, thường thường thích những kỹ nữ cao giá, nhất là những kỹ nữ đáng giá nghìn vàng, vì vậy kỹ nữ các nàng cũng tất yếu phải giành một danh hiệu. Lần này nàng có thể đoạt hoa khôi, hoàn toàn nhờ vào việc bỏ phiếu kín. Đã là như vậy, Tử Hoạ thu hồi thái độ gợi cảm đa tình, thẳng thắt lưng, hơi cúi người thi lễ: “Tử Hoạ bái kiến ba vị công tử.”

“Không cần đa lễ, cô nương mời ngồi.”

“Đa tạ công tử.”

“Tử Hoạ cô nương, tại hạ Lưu Chân, hôm nay mượn chén rượu chúc mừng cô nương thi tài đạt giải nhất, đẹp nhất trăm hoa.” Lưu Chân nâng lên chén rượu cười nhìn giai nhân.

“Lưu công tử quá khen, Tử Hoạ bất quá cũng chỉ may mắn mà thôi.” Tử Hoạ nâng chén đưa lên môi, lấy tay áo che miệng chậm rãi uống. Uống xong một chén rượu, thấy hai vị kia không hề có động tĩnh, đoán không ra hai người đang suy nghĩ gì, chỉ phải mỉm cười, tự châm đầy cho mình một chén. Bàn tay ngọc nhỏ dài nâng lên chén rượu màu lục bích, hướng phía Tần Húc Phi dịu dàng cười: “Còn chưa tạ ơn hai vị công tử đến đây ủng hộ. Tử Hoạ vụng về, cũng chỉ có thể mượn một chén Nữ Nhi Hồng cảm tạ công tử.” Nói xong lại nâng chén uống cạn.

Tần Húc Phi chỉ có thể nâng chén uống: “Cô nương không cần khách sáo.”

Tử Hoạ cười liếc hắn một cái: “Tần công tử mới là khách khí nha, gọi Tử Hoạ là được. Không biết công tử cho gọi đến, là muốn nghe cầm hay muốn xem múa? Không dám dối gạt Tần công tử, Tử Hoạ không có tài năng gì, chỉ có hai khả năng đó miễn cưỡng dâng lên để các vị chê cười.” Nói xong dịu dàng nhìn Tần Húc Phi, đợi hắn trả lời.

Bên tai, lại nghe công tử áo trắng kia cười nói: “Ta nghe nói hoa khôi có thể tự mình lựa chọn khách nhân. Ngươi là lựa chọn hắn, hay là sợ hắn là kẻ quyền quý, không dám đắc tội nên mới đến đây? Không cần lo lắng, ngươi nếu như ghét bỏ hắn, có thể nói ra.”

Phương công tử này có ý gì? Là y nhìn trúng mình, muốn mình phải chọn y? hay là Tần công tử này đắc tội y nên y muốn Tần công tử mất mặt? Hay chỉ là đùa giỡn với mình mà thôi? Thật sự là rất không hiểu rõ.

Thấy vẻ mặt Tử Hoạ có hơi nghi hoặc, Tần Húc Phi nhìn Phương Khinh Trần bật cười. Còn có thể là cái gì? Khinh Trần chẳng phải là thích sinh sự, thuận tiện gieo cho hắn chút phiền toái tăng thêm lạc thú sinh hoạt mà thôi. Không thấy mình thỉnh thoảng khó xử, là sẽ không tính quấy rối xong, không chịu trở về. Nghĩ như vậy, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.

Tử Hoạ nghĩ không ra, chỉ có thể mỉm cười nói: “Tần công tử khí vũ hiên ngang, nhân trung long phượng. Tử Hoạ may mắn được công tử gọi đến, các tỷ muội đều rất ước ao, nếu nói thì phải nói Tần công tử chướng mắt Tử Hoạ mới đúng, Phương công tử ngài thật biết nói đùa.”

Mặc kệ Tử Hoạ tìm lý do thoái thác mà e lệ nhìn Tần Húc Phi, cũng không thèm để ý tới tên họ Tần kia đang trừng mình, Phương Khinh Trần vẫn nghênh ngang nói: “Ta không phải nói đùa. Ngươi không chê hắn là tốt. Chúng ta đây yên tâm giao hắn cho ngươi, đừng quan tâm hắn từ chối như thế nào, đó là do hắn trời sinh da mặt mỏng, dễ xấu hổ, ngươi tốt nhất cứ tận tâm hầu hạ, hiểu chứ? Lưu Chân, chúng ta đi!” Nói xong liền đứng lên, lại bị người nào đó phẫn nộ kéo lại.

Lưu Chân ở bên cạnh tham gia náo nhiệt nói: “Tần công tử, ngươi ở lại đi, đừng rũ bỏ tấm lòng của cô nương người ta. Ngươi ngẫm lại, Tử Hoạ cô nương là hoa khôi nha, sau này sẽ tự mình lựa chọn khách nhân. Ngày hôm nay ngươi không nắm chắc, sau này sợ sẽ không có cơ hội nữa.

Nghe được mấy lời tâm huyết, lại nhìn đến gương mặt tươi cười sáng lạn của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi dở khóc dở cười, ngày hôm nay y lại có thêm một tên ở bên hỗ trợ.

“Tần công tử, Tử Hoạ tự biết không thể lọt vào mắt ngài, nhưng ngài chẳng lẽ lại chướng mắt thiếp thân đến như vậy?” Tử Hoạ vẻ mặt đau buồn đáng thương, ánh mắt ngập tràn u oán.

Tần Húc Phi hai đầu khó xử, lôi kéo Phương Khinh Trần không tha: “Không được, muốn đi cùng nhau đi, muốn ở cùng nhau ở.”

Phương Khinh Trần nhịn không được cười phá lên: “Được rồi, ngươi đừng kéo áo ta.” Gỡ ra Tần Húc Phi, lại trừng hắn một cái: “Ở đâu ra cái đạo lý cùng ở lại chứ, Tử Hoạ ngươi nói đi, ngươi chọn ai?”

Tử Hoạ ở trong lòng nói thầm, đã đến nước này, ta sao có thể nói ta chọn ngươi. Vì vậy, điều chỉnh lại tư thế ngồi, khiến cho mình càng thêm đáng thương, dùng ánh mắt nhìn Tần Húc Phi, mím chặt môi không nói lời nào.

Lúc này ngay cả Lưu Chân cũng thấy buồn cười, nhảy lại, kéo Phương Khinh Trần chạy đi, Tần Húc Phi đang định đuổi theo, lại nghe tiếng cười của Phương Khinh Trần truyền lại: “Ngươi chọn đúng người rồi đấy, trong ba chúng ta cũng chỉ có hắn mang theo bạc, hầu hạ cho chu đáo! Ha ha ha!” Còn chưa có trả tiền, Tần Húc Phi thật sự là chạy không được.