(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Chương 11: Ta không phải hồ Ly




Bởi vì kỳ thi mùa xuân, Tần Húc Phi dạo gần đây rất bề bộn sự vụ, khó có được một ngày như hôm nay vừa qua giữa trưa liền không có việc gì làm, hắn phải tranh thủ thời gian mà thả lỏng một chút. Rất lâu không được uống một trận thống khoái, hắn vốn định tìm Phương Khinh Trần đến uống cùng, nhưng lại không biết người kia đã chạy đi đâu rồi, dành phải ôm vài vò rượu ngồi xuống cỏ tự uống, thuận tiện đợi Phương Khinh Trần trở về.

Hắn ở bên này nheo mắt phơi nắng, uống cạn vài ba vò, mới nhìn thấy người kia thong thả hồi cung.

Phương Khinh Trần thấy Tần Húc Phi một mình một người ngồi dưới bóng hoa hải đường uống rượu, dáng vẻ nhàn nhã, nghĩ cũng không nghĩ liền sải bước đi qua, giật lấy vò rượu trên tay Tần Húc Phi ngửa đầu uống cạn. Uống xong một vò, y mới ngồi xuống. Tần Húc Phi cười nhìn người bên cạnh đang cùng hắn sóng vai ngồi trên cỏ, tâm tình rất tốt, liền lấy một vò mở ra niêm phong, chậm rãi uống vài ngụm. Phương Khinh Trần nghĩ cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, nhưng tổng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, suy nghĩ một hồi rốt cuộc phát hiện, lần này mình đến lâu như vậy vẫn không thấy con hồ ly trắng nhỏ kia đâu.

“Tần Húc Phi, hồ ly của ngươi đâu rồi? Mau mang ra đây để ta chơi đùa một chút.”

“Ngươi từ giờ về sau có muốn chơi cũng không được, con hồ ly đó đã chạy rồi.”

“Chạy rồi?” Phương Khinh Trần không có ý tốt hỏi: “Sao hả? Ngươi dám ngược đãi động vật?”

Tần Húc Phi tỏ ra buồn bực nghiêng đầu nhìn y, nhưng trong ánh mắt tràn đầy ý cười: “Khinh Trần, ngươi cứ thích nói ta như là một kẻ quá đáng lắm vậy, con hồ ly đó đã cùng với một con khác trở về rừng rồi.”

“Còn một con khác nữa?” Giọng nói của Phương Khinh Trần nghe ra có vẻ lười biếng, thật ra y ở Đào Nhiên cư đã uống rất nhiều, lúc này ngồi đây có gió hiu hiu thổi qua, dần dần hơi men xông lên, cũng lười nói chuyện, vừa tiếp tục uống rượu vừa nghe Tần Húc Phi nói.

Tần Húc Phi nói tiếp: “Lần trước sau khi ngươi đi, có một đoàn thương nhân từ Ngô quốc đến, xin được phép buôn bán tại Tần quốc, còn kính hiến ba con kỳ thú, trong đó có một con bạch hồ. Nếu đã cùng là bạch hồ ta tự nhiên để cho cung nhân nuôi chung với con bạch hồ kia, hai con hồ ly tình cảm rất tốt, chỉ không ngờ rằng mấy tháng sau chúng nó lợi dụng lúc được thả ra, hai con nhanh như chớp chạy khỏi hoàng cung, cung nhân đuổi theo báo lại, cuối cùng nhìn thấy hai con hồ ly chạy vào trong rừng. Nếu như chúng nó đã không muốn ở trong hoàng cung, ra ngoài cũng tốt, ta cũng thả nốt hai con kỳ thú còn lại.”

Không biết bởi vì ánh mặt trời quá ấm áp, hay là vì gió quá dịu dàng, thấy Tần Húc Phi nhàn nhã ngồi dưới bóng hải đường, bên dòng nước biếc mặc sức uống rượu, y liền nhịn không được ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm một vò rượu tự đổ vào miệng mình. Lúc này người nọ giống như đang kể chuyện xưa, giọng nói ôn hoà, ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe ở bên tai rốt cuộc có chút mông lung thư thái. Mà cũng có thể là y đã hơi say rồi…

Phương Khinh Trần lười biếng lấy tay che mắt, nghiêng đầu nhìn Tần Húc Phi, giọng nói mang theo ý cười: “Chẳng phải có lời đồn ngươi mê hồ ly đến phát cuồng sao? Hồ ly của ngươi bỏ ngươi chạy mất, chẳng lẽ ngươi không đau lòng? Không buồn khổ?”

Mê hồ đến phát cuồng?

Mê hồ đến phát cuồng…!

Tần Húc Phi thấy dưới ánh dương quang, Phương Khinh Trần khẽ nghiêng đầu, bởi vì men rượu, gương mặt nhàn nhạt ửng hồng, còn có ánh mắt xinh đẹp đang cười kia, nhìn như thế nào, như thế nào cũng thấy vừa lòng đẹp mắt, lòng tràn ngập yêu thương.

Mình… thật sự đúng là mê hồ ly đến phát cuồng rồi!

Hắn cười ghé sát vào bên tai Phương Khinh Trần, trầm giọng nói: “Khinh Trần, ngươi chẳng phải cũng là hồ ly sao?”

Phương Khinh Trần tức giận xô hắn ra, vì sao cái tên này ghé sát vào tai mình nói, mình liền thấy khô nóng khó chịu? Vì sao hiểu rõ ý trong lời nói của Tần Húc Phi, mặt mình lại có chút nóng rần lên? Nhất định là mình uống nhiều lắm, ở bên ngoài đã uống một trận, hiện tại lại uống, cho dù là Phương Khinh Trần mình cũng chịu không nổi nha.

Nhưng mà… Hừ hừ, y mới không phải là hồ ly thật, cái tên này lại cứ lấy hồ ly tưởng tượng thành y pha trò. Lúc trước ở Tiểu lâu y đã nhìn thấy, hắn với Liễu Hằng xem con hồ ly kia như thế thân của y trêu đùa. Còn có bao nhiêu lần ở sau lưng y mà y không nhìn thấy nữa? Nghĩ nghĩ liền thấy nhịn không được lửa giận bốc cao ba thước! Y mà không cải biến việc này là không xong!

Mang theo chút men say, y buột miệng nói: “Tần Húc Phi, ta ngày hôm nay nói thật cho ngươi biết, ta vốn không phải là hồ ly biến hình, đây thật là chân thân của ta, ngươi không tin cứ sờ thử.” Nói xong y liền dang rộng hai tay.

Tần Húc Phi quả là mừng đến mở cờ trong bụng, nhìn vẻ mặt lười biếng của Phương Khinh Trần, hai gò má đỏ ửng, còn dang rộng hai tay cho hắn tuỳ ý sờ, hắn đương nhiên sẽ không do dự, lập tức nhào tới sờ sờ.

Sờ sờ tay Phương Khinh Trần, bóp bóp vai Phương Khinh Trần, vỗ vỗ lưng Phương Khinh Trần…

Miệng còn ra khuông ra dạng nói: “Ừ, là thật, là thật.”

Sau đó, hắn còn dùng một loại phương thức không để cho người kia phát hiện, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Khinh Trần.

Khinh Trần thật là thơm! Giống như mùi hương thanh đạm của trúc hoà với hương lan u nhã…

Nhìn người trước mắt chỉ cách mình có một tấc, Phương Khinh Trần đột nhiên nhớ tới một việc, y thẳng tắp nhìn vào mắt Tần Húc Phi, giống như muốn từ bên trong đó tìm tòi cái gì, thế nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có thể thấy được ảnh ngược của chính mình, ngoài ra không có gì khác.

Y mở to mắt nhìn Tần Húc Phi như vậy, thiếu chút nữa khiến Tần Húc Phi kích động đến độ khống chế không được mà hôn y.

Một lúc lâu sau, y lại lắc lắc đầu, hỏi Tần Húc Phi: “Ngươi biết ngày hôm nay ta gặp được ai không?”

Tần Húc Phi trong lòng đang trổ hoa, nên cũng nhẹ giọng phối hợp: “Ai vậy?”

“Bạch Song Ngọc, ngươi đoán xem hắn đã nói gì?”

Bạch Song Ngọc? Khẳng định là hỏi mình nghĩ gì về gã, có thể ảnh hưởng gì đến việc trúng bảng hay không, có điều, nếu như chỉ có như vậy, Khinh Trần sẽ không quay về hỏi mình. Hắn lắc đầu, khẽ nói: “Đoán không ra.”

“Sớm biết ngươi cũng đoán không ra, hắn nói ánh mắt ngươi nhìn ta tràn đầy nuông chiều dung túng, ngươi nhất định là thích ta.” Phương Khinh Trần nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

Tần Húc Phi âm thầm giật mình, Bạch Song Ngọc này ánh mắt thật chuẩn. Hắn khẽ cười nhìn Phương Khinh Trần, khó có được ngày hôm nay Khinh Trần say mơ mơ hồ hồ, cơ hội tốt như vậy, đề tài tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, dịu dàng hỏi: “Khinh Trần, vậy ngươi có thích ta không?”

Phương Khinh Trần cười ha ha, nheo mắt nhìn lại, vẻ mặt lúc này của Tần Húc Phi, giả bộ giống như thật sự không có việc gì, y cảm thấy rất vui vẻ, cũng trở nên phối hợp: “Ừ, thích, nếu những ngươi là nữ tử ta sẽ lập tức cưới ngươi.”

Tần Húc Phi hắc tuyến đầy mặt, nhưng mà ta là nam nhân, hơn nữa còn là một nam tử hán đại trượng phu hàng thật giá thật. Bất quá Khinh Trần đã nói thích hắn, ha ha, Khinh Trần quả nhiên có thích hắn. Bởi vì sợ Phương Khinh Trần sẽ nói ra những lời có khả năng đả kích thần kinh, nghe được chữ “thích” hắn lập tức chuyển chủ đề: “Khinh Trần, ngươi thật sự không phải hồ ly sao?”

Nghe được lời hắn nói, Phương Khinh Trần liền trừng mắt: “Sao rồi, ngươi tiếc nuối à? Ngươi thích hồ ly tinh đến như vậy sao?”

“Khụ! Không phải, ta chỉ là muốn nhìn đuôi của ngươi một chút thôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Phương Khinh Trần hai mắt mờ mịt men say, chậm rãi nghiến răng, rồi mới từng chữ từng chữ thốt ra: “Tần Húc Phi, ngươi lại ngứa da rồi phải không!”

Tần Húc Phi lập tức giữ lấy cánh tay định đánh tới của y, cười khẽ dỗ dành: “Khinh Trần, ngươi muốn đánh nhau với ta lúc nào mà không được? Hiện tại nắng đẹp như vậy, ngươi lại uống rất nhiều rượu, đừng náo loạn nữa, ngủ một giấc đi, được không?” Nói xong, hắn nhẹ nhàng đỡ Phương Khinh Trần chậm rãi nằm xuống, gối đầu lên chân mình.

Y đã uống rất nhiều rượu sao? Nhưng mà y đâu có say. Chẳng qua nhìn bộ dạng Tần Húc Phi ân cần như vậy, y cũng cảm thấy vui vẻ. Đệm thịt gối đầu? Ừ, tên này vậy mà cũng rất biết lấy công chuộc tội. Nghĩ nghĩ Phương Khinh Trần liền nghênh ngang nằm gối lên chân Tần Húc Phi, nhắm mắt lại ung dung ngủ thẳng.

Tần Húc Phi tự điều chỉnh tư thế khiến cho y ngủ càng thêm thoải mái. Bởi vì ánh mặt trời quá gay gắt, hắn liền dùng ống tay áo rất rộng của mình nhẹ nhàng che lên mắt Phương Khinh Trần, để y có thể ngủ càng thêm yên ổn thư thích. Sau đó cứ như vậy dựa vào gốc hải đường vui vẻ khoan khoái.

Nắng chiếu ấm áp, hương hoa say lòng, gió nhẹ thổi qua, sóng gợn lăn tăn. Thời gian cứ như ngừng trôi, dừng lại bên thân hai người dưới bóng hải đường nọ. Bóng cây lay động, mà ngay cả chim chóc trên ngọn cây giống như cũng sợ kinh nhiễu đến quang cảnh tựa như bức tranh ấm áp kia, tiếng kêu lắng nhẹ.