Tần Phu Nhân

Chương 9: Nhan sắc quá rực rỡ




Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin


Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Ngọc Lâu được đánh thức bởi hai tỷ muội họ Phương, do trước nay không mấy khi nàng rời khỏi phủ, ngoài trừ những ngày lễ tết, còn những ngày thường thì chỉ nhàn nhã ở trong viện, nên chưa bao giờ phải thức dậy sớm như thế này.

Lúc này nàng được đỡ ngồi xuống bàn trang điểm, có nha hoàn hầu hạ lau tay lau mặt, mà thần sắc của nàng vẫn còn chút uể oải chưa tỉnh ngủ hẳn.

Tần Ngọc Lâu mặc bộ xiêm y màu trắng, mái tóc đen nhánh dài đến tận thắt lưng, nàng chỉ hơi nhắm mắt, cứ để cho nha hoàn tuỳ ý sửa soạn cho mình.

Trong viện có Phương Linh hành sự trầm ổn chu toàn, thay thế nàng chưởng quản cả Ngọc Lâu Đông này, còn Phương Phỉ tính tình lại lanh lợi hiếu động, ngày thường hay nói chuyện đùa giúp nàng không nhàm chán.

https://meimeibongbenh.wordpress.com

Tương Lăng lại rất giỏi về việc bếp núc, đối với những món Tần Ngọc Lâu thích đều biết rõ trong lòng bàn tay, nàng ấy thường xuyên đến phòng bếp làm một vài món ăn ngon cho nàng, thỉnh thoảng Tần Ngọc Lâu cảm thấy thân hình mình có chút đẫy đà, không thể không nói đến công của Tương Lăng.

( Sao chép bài của chị thì thật nhục nhã)

Còn nói tới nha đầu Quy Hân thì hiền lành nhút nhát, luôn hướng nội còn thường cố gắng giảm hết mức sự tồn tại của mình, hay thẹn thùng, không thích giao tiếp nữa, nhưng trời sinh lại có một đôi tay rất khéo léo, có thể búi rất nhiều kiểu tóc hoa lệ, xinh đẹp thoát tục, hay ngay thơ đáng yêu, nàng ấy đều biến hóa ra được cả.

Chỉ là xưa nay Tần Ngọc Lâu không quá yêu trang điểm, thực là lãng phí mất đôi bàn tay khéo léo.

Lúc này cô nàng cuối cùng cũng cảm thấy anh hùng đã có đất dụng võ, nên trên khuôn mặt hiền lành cũng lộ ra chút biểu tình nóng vội muốn thử.

Sau khi lăn lộn một phen, Tần Ngọc Lâu từ từ mở mắt, nhìn thấy mái tóc đen nhánh của mình đã được búi cao kiểu như ý, lộ ra vầng trán tròn đầy trắng mịn, trên đầu cài bộ kim thoa vàng ròng khảm chân châu hồng ngọc của Viên Thị hôm qua đưa cho, tai đeo đôi khuyên hồng ngọc, đồ trang sức không hề rườm rà, chỉ dùng duy nhất hai món trang sức này mà thôi.

Nhưng vốn dĩ làn da của Tần Ngọc Lâu trắng nõn như mỡ đặc, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài kia, mang sự đa tình diễm lệ, giờ phút này được phục sức quý giá tô điểm càng thêm lộng lẫy vô ngần, khuôn mặt nàng tựa như hoa, ánh mắt thì tràn đầy sắc xuân lung linh rực rỡ, thật mê đắm lòng người.

Lại thấy bộ xiêm y bản thân mặc lúc sáng sớm đã được thay bằng một bộ gấm đỏ son thêu chìm mây ngũ sắc, cùng hoa văn với váy xếp nếp bên dưới, trên thắt lưng lại được điểm xuyết bởi dây ngọc huyết kê thượng đẳng có tua màu ngũ sắc.

Kỳ thật Tần Ngọc Lâu không được tính là đẫy đà, nhưng phần ngực cùng phần mông hơi vểnh lên do vô cùng nở nang, mà vòng eo lại rất nhỏ nhắn, càng làm tôn lên dáng người quyến rũ, uyển chuyển thướt tha, quả là tuyệt sắc mỹ nhân.

Bước cuối cùng, Quy Hân tô lên đôi môi căng đầy của Tần Ngọc Lâu một lớp son đỏ tươi, lại thấy trong ánh mắt chủ tử có chút bất ngờ.

Tần Ngọc Lâu vội nhíu mày nói: “Không ổn lắm, nhan sắc rực rỡ quá sẽ dễ bị chú ý….”

Quy Hân nghe vậy khẽ cắn môi, một lát sau, lấy dũng khí khẽ giọng nói: “Tiểu thư, đây đã xem như là đơn giản lắm rồi, chỉ tô một ít son mà thôi, thậm chí em đã tô rất nhạt, tại là da tiểu thư quá trắng, nên rất dễ lên màu….”

Ngập ngừng một chút, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “ Trang điểm như vậy mới hợp với trang sức cài trên tóc của tiểu thư…”

Trước nay Quy Hân khá nhát gan, nên lúc này phải cố gắng lắm mới đủ can đảm để nói nhiều như thế.

Tần Ngọc Lâu nhìn vào gương, quả thực cũng đúng như lời Quy Hân nói. Nhưng dù sao vẫn cảm thấy nhan sắc thế này quá mức diễm lệ rồi.

Sợ rằng trên phố lại đồn đại không hay về chữ “Diễm” này.

Một lát sau, nàng lơ đãng hỏi Phương Phỉ đang đứng bên cạnh: “Vì sao hôm nay không mặc bộ xiêm y dệt thưa màu tím nhạt kia….”

Lời vừa nói ra, lại không thấy bất kì ai lên tiếng đáp lại, Tần Ngọc Lâu ngước mắt lên thấy Phương Phỉ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Tần Ngọc Lâu cảm thấy có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, Quy Hân khẽ đẩy nhẹ Phương Phỉ đứng bên cạnh một cái, nàng ấy mới kịp hồi thần lại, vẻ mặt đầy kích động trả lời: “ Tiểu thư mặc bộ xiêm y này quả thực rất xinh đẹp, hôm nay người hãy mặc như thế này đi, còn bộ xiêm y màu tím nhạt kia không hợp với trang sức trên người của tiểu thư chút nào…..”

Nói xong lại vội hướng ra ngoài gọi: “ Tỷ tỷ, tiểu thư sửa soạn xong rồi, tỷ còn không mau vào đây nhìn thử xem….”

Tần Ngọc Lâu trừng mắt nhìn Phương Phỉ một cái. Cô nàng nhìn Tần Ngọc Lâu, khẽ lè lưỡi rồi cười. Một lát sau, Phương Linh buông công việc trong tay bước vào, vừa đi vừa răn dạy Phương Phỉ không có phép tắc, nhưng khi nhìn thấy Tần Ngọc Lâu, lời trong miệng tức khắc ngừng lại, chỉ biết ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình, cũng may từ trước đến nay Phương Linh là một người trầm ổn, không bao lâu đã khôi phục lại thần sắc.

Ngoại miệng nhịn không được liền khen ngợi: “Xưa nay tiểu thư luôn ăn vận đơn giản, chả trách thái thái thường xuyên trách cứ mấy người chúng em không biết hầu hạ, tiểu thư xem chỉ cần người thay đổi y phục thì nhan sắc của người càng xinh đẹp bội phần, vừa nhìn đã thấy quý phái trang trọng, vô cùng thích hợp với tiểu thư ——“

Phương Phỉ đứng một bên không ngừng gật đầu. Quy Hân nghe thế, lại âm thầm giương mắt nhìn Tần Ngọc Lâu, bỗng nhiên lại nhỏ giọng oán thán: “Phương Linh tỷ tỷ, tiểu thư bảo trang điểm quá đậm….”

Phương Linh chưa kịp lên tiếng, Phương Phỉ đã kích động cướp lời: “Tiểu thư, màu này sao gọi là đậm được, mọi người đều biết, các vị tiểu thư trong thành Nguyên Lăng này ai mà lại không thích màu sắc sặc sỡ, càng đỏ càng đẹp, nhưng mà em thấy, chẳng có ai có thể so với sự kiều diễm của tiểu thư cả. Có lẽ vì người chưa bao giờ mặc qua những y phục sặc sỡ, với cả bộ xiêm y lần này là do đích thân thái thái đặt may tại Như Ý Trai đấy ạ, mà giờ cũng đã vào xuân, nhưng người chưa bao giờ mặc chúng dù chỉ một lần, nếu để thái thái biết được sẽ đau lòng lắm….”

Tần Ngọc Lâu nghe vậy liền đứng lên điểm nhẹ vào trán của Phương Phỉ, tức giận nói: “Em ấy chỉ được cái nói hay …”

Lại nhìn qua Quy Hân, thấy cô nàng không trầm lắng như mọi lần lại còn khẽ cười lén, Tần Ngọc Lâu trêu ghẹo nói: “Lại còn dám lên tiếng cáo trạng ta, em cũng tốt quá nhỉ——“

Quy Hân nghe vậy, mặt có chút phiếm hồng, vội cúi đầu xuống, hai bên tai cũng đỏ lựng.

Tần Ngọc Lâu cùng Phương Linh thấy thế không khỏi bất đắc dĩ nhìn nhau cười. Thời gian đã không còn sớm, Tần Ngọc Lâu sau khi đã sửa soạn hoàn tất, trực tiếp dẫn Phương Linh, Phương Phỉ cùng Quy Hân đi tới thỉnh an mẫu thân. Để tiểu viện để cho đám Tương Lăng trông coi, còn căn dặn nếu Tam tiểu thư có tới, hãy bảo đến viện của thái thái tìm nàng.

Trước khi rời khỏi tiểu viện, nàng còn cho người đến Chử Ngọc Trúc mời Nhị tiểu thư Tần Ngọc Khanh,  Bạch Lộ tới báo lại rằng Nhị tiểu thư sửa sọan xong sẽ liền đến thỉnh an thái thái.

Tần Ngọc Lâu thong thả đi đến đó. Suốt dọc đường, bọn hạ nhân đều dừng bước hành lễ, đợi đám người bọn họ rời đi liền thảo luận rôm rả, còn khẽ quay người lại nghến mắt nhìn về phía trước.

Phương Phỉ vô cùng đắc ý nói: “Tiểu thư, người xem, tròng mắt của bọn họ sắp rơi xuống đất đến nơi rồi….”

Tần Ngọc Lâu nghe vậy khẽ nhíu mày.

Phương Linh nghiêm túc răn dạy nói “Khi đến viện của thái thái, nhớ nói chuyện có chừng mực một chút…”

Tri Xuân biết hôm nay Tần Ngọc Lâu sẽ đến đây thỉnh an, nên đã đứng chờ ở ngoài cửa viện từ sớm, khi nhìn thấy Tần Ngọc Lâu, sắc mặt trước nay luôn trầm ổn của bà trong nháy mắt cũng liền trở nên vô cùng kinh ngạc, Tri Xuân là người rất nhạy bén nắm bắt tâm tư chủ tử, bà chỉ kéo Tần Ngọc Lâu lại trò chuyện một lúc, rồi cũng đi vào phòng, báo tin cho Viên Thị – người còn đang ngủ chưa thức dậy.

Tần Ngọc Lâu có chút lo lắng: “Mẫu thân của ta sinh bệnh sao, chẳng phải hôm qua còn khỏe lắm kia mà….”

Tri Xuân chỉ cười nói: “Đại tiểu thư xin đừng lo lắng, thân thể của thái thái không có gì đáng lo ngại cả, chỉ là thức dậy sớm có chút đau đầu, nằm nghỉ một lúc sẽ khỏi thôi….”

Dừng một chút, lại nói tiếp: “ Thái thái sai nô tỳ truyền lời với đại tiểu thư, hôm nay sợ là người không thể tới Nhan gia được, thái thái muốn đại tiểu thư nên đi cùng với Nhị thái thái, vừa rồi cũng đã sai người truyền lời với Nhị phòng, thái thái nói đại tiểu thư khá thân quen với Nhan gia nên lần này người không đến cũng không ảnh hưởng gì cả, mong đại tiểu đến đó chơi thật vui….”

Gần đây Viên Thị có chút bất mãn với Nhan phu nhân, nguyên nhân không cần nói cũng biết, trong lòng Tần Ngọc Lâu cũng tự hiểu rõ, chỉ có chút lo lắng về sức khỏe của mẫu thân, rõ ràng hôm qua vẫn còn cười nói khỏe mạnh.

Lại hỏi thăm kỹ tình hình sức khỏe của mẫu thân. Chỉ thấy trên mặt Tri Xuân có ý cười, hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng cả, làm Tần Ngọc Lâu cảm thấy có chút kỳ lạ, cụ thể là điểm nào khác thường thì không thể nói rõ, nên cũng chỉ biết dặn Tri Xuân nhớ chăm sóc tốt cho mẫu thân.

Không bao lâu, Nhị muội Tần Ngọc Khanh cũng đã tới.

Đáng lẽ mỗi ngày Tiêu di nương và Tần Ngọc Khanh phải tới đây thỉnh an thái thái, nhưng bởi vì Viên Thị không vui khi nhìn thấy bọn họ, còn cho rằng mắt không thấy tâm không phiền, nên liền miễn bỏ cái lễ nghĩa vấn an này, để cho hai mẫu thân bọn họ an nhàn tự do tại nơi ở của mình.

Nhưng mùng một hay mười lăm hàng tháng họ vẫn phải đến thỉnh an lão phu nhân, hoặc có chăng vào ngày lễ tết đôi bên mới có thể nhìn thấy nhau mà thôi.

Tần Ngọc Khanh dẫn theo Kiêm Gia và Bạch Lộ tiến vào phòng, hôm nay nàng ta mặc một bộ xiêm y hoa dây màu lam nhạt, tóc dài lả lướt đến thắt lưng, trên đầu búi kiểu tóc đơn giản và cũng chỉ cài duy nhất một cây trâm bạch ngọc, mà không hề dùng trâm mà hôm qua Tần Ngọc Lâu đưa đến.

Tần Ngọc Khanh có bờ vai như tước thành, eo như việt tố*, khuôn mặt dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, thái độ thì luôn lạnh nhạt, nhưng lại càng làm tôn lên vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, khí chất thanh thuần, cũng có vài phần tư thái tao nhã của Tần Ngọc Khanh.

*肩若削成,腰若越素|vai như tước thành, eo như việt tố: Ý chỉ bờ vai như được đẽo gọt thành, eo lại mềm mại lả lướt như tơ lụa. MeimeiBongbenh

Tần Ngọc Lâu cười nói: “ Nhị muội đến rồi sao?”

Tần Ngọc Khanh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tần Ngọc Lâu ngồi trên ghế, ánh mắt chợt ngưng lại, nhưng liền khôi phục lại như cũ, chỉ rũ mắt, nhàn nhạt gọi một tiếng: “ Đại tỷ…”

Tần Ngọc Lâu mỉm cười gật đầu, nhìn thấy ánh mắt Tần Ngọc Khanh âm thầm quan sát trong phòng, nàng liền thuận miệng nói: “Hôm nay thân thể của mẫu thân có chút không khỏe, không thể đi cùng chúng ta, cho nên một lúc nữa chúng ta sẽ đi với Nhị thẩm…”

Tần Ngọc Khanh nghe vậy sắc mặt vẫn đạm nhiên không tỏ ra thái độ gì.

Tần Ngọc Lâu khẽ nhấp môi, nhưng cuối cùng cũng vẫn không lên tiếng. Làm không khí trong phòng chợt trở nên yên tĩnh. Cũng may, không bao lâu sau Nhị phòng sai người đến báo, xe ngựa đã được chuẩn bị.