Tần Phu Nhân

Chương 8: Ngọc Dao chưa già




Edior: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin


Viên thị chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng không ngờ lại vừa vặn bị nghe thấy.

Tần lão gia chắp tay sau lưng ung dung tiến vào phòng, vừa đi vừa đá lông nheo nhìn bà.

Trên mặt ông còn tỏ ra đứng đắn, nhưng giọng điệu thì rõ ý trêu đùa chọc ghẹo.

Viên thị lại nghĩ đến những lời vừa rồi của mình, sắc mặt chợt nóng bừng lên, không khỏi nhớ tới bộ dạng chẳng đứng đắn chút nào của người kia, khuôn mặt Viên Thị lại càng đỏ lựng, trong lòng thầm “Xí” một tiếng đầy khinh miệt, rồi trừng mắt với Tần lão gia nói: “Dù sao nữ nhi cũng sắp đến tuổi phải gả đi rồi, giờ còn ở chỗ này không đứng đắn….”

Tuy đã là phụ nhân gần ba mươi, nhưng Viên thị được sống trong nhung lụa từ nhỏ, nên làn da luôn mịn màng, nhan sắc còn được chăm sóc giữ gìn cẩn thận trông chẳng khác gì thiếu nữ, tính tình lại còn có chút thơ ngây kiêu ngạo.

Giờ phút này đôi mắt hạnh mở to, chớp chớp mơ màng, vô cùng câu dẫn. Làm Tần lão gia đang nhìn thẳng, cũng không nhịn được vòng lại tới trước mặt Viên thị, nắm lấy tay phu nhân của mình, hai người đứng dậy, bước dần về phía cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh nhau trên ghế nệm.

Tần lão gia giang tay ôm eo Viên thị, vuốt ve vòng eo tinh tế của bà, ngoài miệng cười nói: “Phu nhân đừng cố tình nói lời khác, vừa rồi rõ ràng đang nói câu già mà không đứng đắn, phu nhân đang lên án vi phu à, hôn một cái là không đứng đắn hả, thực sự là oan cho vi phu quá…..”

Dứt lời, bỗng nhiên lại ghé sát vào tai Viên Thị, nhỏ giọng cười nói: “Nếu hôm nay phu nhân không cho vi phu lời giải thích rõ ràng, vi phu quyết không chấp nhận….”

Tuy rằng Tần lão gia đã ba mươi sáu, nhưng vẻ ngoài chỉ như mới ba mươi mà thôi, trên người mặc một thân cẩm y ngọc sắc, phong độ hoạt bát, tư thái trác việt, mặt mày tuấn tú, nho nhã lễ độ, thanh cao như trúc, vững trãi như tùng, lại ẩn chứa phong lưu tiêu sái cũng có chút bất cần.

Đặc biệt là đôi mắt kia, khoé mắt dài hẹp, đa tình lại vẫn mang theo ý cười, như cảm thấy tình sâu như nước, dù chỉ một ánh nhìn cũng làm người ta bị trầm luân vây hãm.

Tần lão gia nhẹ nhàng vỗ về phu nhân, hơi thở ấm áp phả bên tai làm Viên thị thấy toàn thân tê dại, cơ thể không khỏi mềm nhũn.

Lại thấy động tác của vi phu càng lúc càng to gan, vội vàng nắm lấy tay ông, gương mặt ửng đỏ trừng mắt nói: “Ông… cái lão già không đứng đắn này, giữa ban ngày ban mặt, nha hoàn còn đứng ở bên ngoài phòng, còn không mau dừng tay….”

Tần lão gia lại ôm lấy Viên thị, thổi nhẹ vào tai bà, không nói gì, chỉ hơi nhắm mắt lại, đột nhiên chuyển đề tài nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài ta có gặp Lâu nhi, thấy dáng vẻ của nữ nhi khá vội vàng, vì chuyện gì mà nữ….”

Nào ngờ vừa nhắc tới việc này, làm Viên Thị nhớ đến những lời vừa rồi của mình với nữ nhi, trong lòng bà không khỏi ngượng ngùng, đây là chuyện giữa nữ nhi khuê phòng với nhau, làm sao có thể để vi phu biết, huống chi đó đều bởi vì sự không đứng đắn của ông.

Lúc này lại nhịn không được liếc mắt nhìn Tần lão gia một cái, vẻ mặt vẫn còn ngượng ngùng, ngoài miệng có chút chột dạ nói: “Nào có chuyện gì? Bởi vì ngày mai nữ nhi có chuyến xuất hành ra khỏi phủ, cho nên thiếp tặng cho Lâu Nhi hai bộ trang sức, có lẽ vì chuyện này mà vui vẻ trong lòng chăng…”

Viên thị không biết nói dối, nên giờ có chút ấp úng.

Tần lão gia cũng không để ý chuyện này lắm, chỉ tuỳ tiện ừ một tiếng, đưa tay xoa xoa vành tai mịm màng của Viên thị, lại có chút tâm viên ý mã, ngoài miệng hàm hồ đáp lời: “ Ừ…. cuối cùng Lâu Nhi cũng đã trưởng thành…” Dứt lời, liền cắn nhẹ lên vành tai của Viên thị.

Bởi vì vừa rồi Viên thị luôn cố gắng giải thích chuyện của nữ nhi, bỗng thấy vành tai mình có chút đau đớn, vội ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện không biết từ lúc nào thành trì đã bị thất thủ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Cắn răng tức giận nói: “Muốn chết hả, cái lão già hồ đồ này, còn không mau dừng tay, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của thiếp còn để đâu được nữa….”

Nào ngờ Tần lão gia nghe xong, liền mở choàng mắt, rồi lại híp mắt nhìn chằm chằm Viên thị, không nhanh không chậm đáp: “Lão già? Lão hồ đồ?”

Nói xong, chợt từ từ tiến sát vào người Viên thị, giọng điệu có chút nguy hiểm nói: “Vậy à, hôm nay vi phu sẽ để cho phu nhân nếm thử mùi vị của bảo đao chưa tàn …”

Viên thị vội che khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.

*

Lại nói, Tần Ngọc Lâu sau khi trở về Ngọc Lâu Đông, ngẫm lại một lúc những lời không đứng đắn của mẫu thân, sắc mặt bỗng có chút ửng đỏ.

Đưa bộ trang sức của mẫu thân tặng giao cho Phương Linh và Phương Phỉ cất giữ, tự mình đi đến bàn trang điểm ngồi xuống.

Khi thấy bộ trang sức Phương Linh và Phương Phỉ liền hết sức kinh ngạc, Phương Phỉ không nhịn được liền nói: “Tiểu thư, bộ trang sức này thực vô cùng quý giá, đây là đồ vật mà thái thái tặng sao, tiểu thư nếu ngày mai người đeo chúng, chắc chắn là lộng lẫy đến độ hoa ghen thua thắm mất….”

Tần Ngọc Lâu ừ một tiếng, đang cố gắng bình tĩnh lại tâm trí. Trong đầu vẫn có chút suy nghĩ lung tung, cái gì mà tương lai chắc chắc chịu không ít ấm ức.

Tuy rằng năm nay Tần Ngọc Lâu sắp bước qua tuổi mười sáu, nhưng cũng không khác những nữ tử bên ngoài là bao, đối với chuyện phu thê không hề hiểu biết, chỉ là sau khi nghe được những lời của mẫu thân chỉ dạy, hiện tại đã quay về viện rồi mà vẫn không cầm lòng được ngước mắt nhìn vào gương đồng, nhớ đến câu “chịu tội”, “ấm ức” mà mẫu thân nói, lại không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng đỏ bừng lên.

Một lúc sau, vội lắc đầu, không khỏi muốn bật cười. Mẫu thân của mình, thật đúng là……

Tần Ngọc Lâu bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau khi sửa sang đầu tóc xong, Tần Ngọc Lâu lại nghĩ đến một việc, liền sai người vào kho chọn vài món trang sức, rồi bảo đám người Phương Linh đem chúng tặng cho các vị muội muội, còn dặn phải nói do thái thái tặng.

Những món đồ này đều là trang sức trước kia Viên Thị tặng cho nàng, cũng khá tinh xảo và quý giá, nhưng xưa nay nàng không hay trang điểm, lại thường chỉ ăn vận đơn giản, nên chưa bao giờ dùng đến.

Vị mẫu thân này của nàng, cũng không phải là người nhỏ mọn, bất luận đối đãi với nhị phòng và chị em dâu, hay với những phu nhân cùng kết giao trong thành Nguyên Lăng này luôn lễ nghĩa chu toàn, đối xử với hạ nhân trong phủ, cũng được gọi là hào phóng. Nhưng duy chỉ với Tiêu di nương và Nhị muội lại vô cùng khắt khe chặt chẽ, cho dù chưa từng gây khó dễ, nhưng cũng không thể gọi là dễ dãi.

Đối với Tiêu di nương, đó là chuyện của các trưởng bối, nàng không tiện can thiệp, nhưng Tần Ngọc Khanh dẫu sao cũng là tỷ muội trong một phòng, quả thực không nên quá hà khắc.

Thấy người Nhị muội này cũng sắp đến tuổi thành gia lập thất, nữ nhi của Tần gia đâu có thể để người ngoài định đoạt thay được.

Cho nên, Tần Ngọc Lâu thường xuyên lấy danh nghĩa của mẫu thân Viên thị tiếp tế vật phẩm, phàm là những đồ vật thái thái âm thầm tặng cho Tần Ngọc Lâu, nàng cũng không bao giờ quên cấp một phần cho Tần Ngọc Khanh.

Ban đầu bị Viên thị biết được, còn không quên liếc mắt nhìn nàng mắng một câu “Nha đầu, đúng là ăn cây táo, rào cây sung”, sau rồi cũng chỉ lải nhải hai ba câu cũng không quan tâm đến nữa, xem như là ngầm đồng ý chuyện này.

Lại nói lần này đám người Phương Linh, Tương Lăng và Quy Hân nhận lệnh rời đi, vừa lúc ra khỏi cửa viện liền trông thấy tam tiểu thư Tần Ngọc Liên đang tiến lại.

Tần Ngọc Liên nhìn thấy những món trang sức trên khay toàn bộ là vàng ròng vô cùng tinh xảo quý giá, hoa văn bên trên còn được khảm những viên ngọc nhỏ, vừa nhìn đã biết là hàng thượng phẩm.

Trong lòng Tần Ngọc Liên thầm vui mừng, đang buồn phiền vì chuyện nên dùng trang sức gì cho ngày mai, thế mà chỉ trong nháy mắt sự phiền não ấy chợt biến mất, trong lòng nhẹ nhõm hẳn thầm nghĩ “Vẫn là đại tỷ ra tay rộng rãi, chả trách Tiêu di nương luôn tìm cách thân cận”, ngoài miệng lại vội nói: “ Tỷ tỷ thật có lòng, vẫn luôn nhớ đến những vị muội muội như chúng ta…”

Phương Linh cười cười, hành lễ với Tần Ngọc Liên, còn phải đi đến những nơi khác nên không thể nán lại lâu.

Vừa mới xoay người, lại nghe thấy tiếng gọi của Tần Ngọc Liên ở phía sau vang lên: “Phương Linh tỷ tỷ xin dừng bước một chút….”

Phương Linh xoay người lại, thấy Tần Ngọc Liên nhìn chằm chằm cái khay trang sức trên tay mình và Tương Lăng tò mò hỏi: “Các người muốn đem mấy đồ trang sức này tặng cho Nhị tỷ và Tứ muội à, có thể để ta nhìn một chút không…”

Thấy Phương Linh mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn mình, Tần Ngọc Liên vội cười nói: “Trước đó ta cùng Tứ muội có vài món trang sức giống nhau, nên vẫn luôn đắn đo không biết chọn cái nào, nhỡ lại như chọn trùng nhau, vậy sẽ không tốt lắm…”

Phương Linh nghe xong, suy nghĩ một lúc, sau đó mới gật đầu với Tương Lăng, hai người đồng thời cùng nhau mở hộp trang sức ra, Phương Linh nhìn Tần Ngọc Liên nói: “Hồi bẩm Tam tiểu thư, cây trâm bạch ngọc hoa ngọc lan này là đưa đến Chử Ngọc Trúc, còn đôi song ngư bát bảo thoa này là đưa đến viện của Tứ tiểu thư…”

Tần Ngọc Liên giương mắt nhìn, thấy cây trâm hoa ngọc lan bạch ngọc kia, được làm từ loại ngọc thượng hạng, đặc biệt trên phần đầu kim thoa còn khắc thêm tám đóa ngọc lan nhỏ thanh khiết đang nở rộ, mỗi đóa đều được dày công tỉ mỉ chạm trổ thành, không khỏi làm người khác nhớ đến câu thơ “Khi say nhìn trâm ngỡ tựa như hoa”, tinh tế không thua kém trâm của nàng ta cả.

Hơn hết đôi song ngư bát bảo thoa của Tứ muội, đầu kỳ nhông được dát bởi vàng ròng trông rất đáng yêu, ngay cả thân trâm cũng làm từ vàng, chỗ vàng bạc này đều vô cùng giá trị và xa xỉ, đặc biệt là cặp mắt của đôi song ngư còn được làm từ hồng ngọc, sáng long lanh đến chói đến cả mắt.

Thấy vậy, mắt Tần Ngọc Liên lại nóng bừng lên, cảm thấy trang sức trong tay mình không đẹp bằng.

Chỉ là, một thứ muội cùng phòng, người còn lại là đường muội do thê thiếp sinh ra, chẳng lẽ nàng lại không sánh bằng hai người này sao. Thoáng chốc sự vui sướng trong lòng Tần Ngọc Liên liền biến mất hoàn toàn.

Phương Linh thấy vậy cũng thầm hiểu ra, vội nói: “Tam tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ bảo, cây trâm hoa ngọc lan này màu sắc trang nhã, rất thích hợp với tính cách trầm lặng của Nhị tiểu thư, còn đôi song ngư bát bảo thoa trông khá đáng yêu nên phù hợp với độ tuổi của Tứ tiểu thư hơn, chỉ có chiếc bảo thoa vàng này, chưa nói đến độ thủ công tinh xảo, thì kiểu dáng còn vô cùng độc đáo, đặc biệt là phần thân trâm được làm từ ngọc thượng hạng, màu sắc tươi sáng, rất thích hợp với nhan sắc cùng làm tôn lên khí chất cao quý của Tam tiểu thư….”

Tần Ngọc Liên nghe Phương Linh nói như vậy, lại nhìn cây trâm hoa kia, cũng cảm thấy nó quá bình thường thật, còn đôi song ngư bát bảo trâm kia công nhận có vài phần trẻ con, quả nhiên giống như lời Phương Linh vừa nói cặp trâm thoa của mình càng nhìn càng cảm thấy ưng ý.

Lúc này, Tần Ngọc Liên mới cảm thấy thoả lòng, cảm khái nói: “Đại tỷ thật là có lòng, muội muội vô cùng cảm động….”

Sau đó mới nói lời cáo từ với Phương Linh, trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn tiến về phía Ngọc Lâu Đông.

Bởi vì trước đó Tần Ngọc Liên đã đến gặp mặt thái thái của nhị phòng lén cầu xin, vừa vặn biết được tin lần này Tần Ngọc Lâu cũng sẽ đi dự tiệc, cho nên muốn đến xin đại tỷ cho mình đi cùng xe ngựa đến đó.

Tất nhiên Tần Ngọc Lâu vui vẻ đồng ý.