*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tiểu Màn Thầu
Beta: MinMin
Người đến là một vị lão ma ma gần năm mươi mấy tuổi, các nha hoàn ngoài cửa hô lên là “ Khương ma ma”, Khương ma ma có thân hình đầy đặn phúc hậu, mặt mày hiền lành, vừa bước vào phòng liền cười đon đả đi tới trước mặt Thích Tu và Tần Ngọc Lâu.
Vừa nhìn thấy Tần Ngọc Lâu, bà nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh diễm, còn tiếp tục quan sát nàng một lúc, Tần Ngọc Lâu thấy vậy chỉ ngượng ngùng rũ mắt, sau đó vị ma ma này mới hồi thần, vội thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn lưu vẻ kinh sợ không thôi.
Khương ma ma hơi do dự, lúc này mới áp chế được sự kinh ngạc trong lòng, nhìn về phía Thích Tu cùng Tần Ngọc Lâu cung kính nói: “ Hôm qua Hầu gia do quá đỗi vui mừng, nên uống quá nhiều rượu, hiện giờ vẫn còn chưa tỉnh rượu, thái thái sợ đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân đợi lâu, nên phân phó ta đến đây dẫn hai vị đi đến Thọ Diên Đường thỉnh an lão phu nhân trước, sau đó thái thái sẽ đến ngay…”
Ngữ khí của Khương ma na đầy cung kính, phải mất một lúc lâu sau Tần Ngọc Lâu mới nghĩ ra vị hầu gia kia là ai.
Khi Thích Tu nghe xong lại hơi nhíu mày, dường như còn liếc mắt nhìn Tần Ngọc Lâu một cái, một lúc sau, mới nhìn về phía Khương ma ma, sắc mặt lạnh nhạt nói: “ Ừ….”
Tần Ngọc Lâu thấy giọng điệu của Thích Tu lãnh đạm liền có chút kinh ngạc, vội nhìn Khương ma ma khách khí nói: “ Làm phiền ma ma….”
Rồi vội nhìn về phía Phương Linh ở bên cạnh, Phương Linh liền lấy kẹo mừng và bao lì xì đã sớm chuẩn bị từ trước, đưa cho Khương ma ma, bà ấy cũng rất thức thời liền tiếp nhận, âm thầm ước lượng trong bao lì xì có bao nhiêu bạc, rồi bất chợt có chút kinh ngạc, vội cười tủm tỉm nói vài câu hoa mỹ chúc mừng, sau đó mới rời đi.
Thích Tu cùng Tần Ngọc Lâu sửa soạn xong, liền đi thẳng đến Thọ Diên Đường.
Tần Ngọc Lâu mang theo hai người chín chắn là Tri Thu cùng Phương Linh đi cùng, bước ra khỏi viện, liền nhìn thấy một gã sai vặt tầm mười bốn mười lăm tuổi đã đang đứng chờ ở đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thích Tu cùng Tần Ngọc Lâu rồi cất gọi một tiếng “ Thiếu gia”, “ Thiếu phu nhân”.
Hắn ta rũ mắt, không dám nhìn ngó lung tung, nói xong liền cung kính đi phía trước dẫn đường.
Lần này Tần Ngọc Lâu mới có cơ hội quan sát rõ toà phủ đệ này. Ngày hôm qua trên đầu che khăn hỉ đỏ, được người ta dẫn từ cửa lớn đến chính đường, rồi lại đến phòng tân hôn, cũng không cởi khăn xuống, cho nên không thể nhìn thấy gì, thậm chí còn trái rẽ phải, bảy tám vòng, thực sự toà phủ đệ này quá rộng lớn rồi.
Sau khi rời khỏi viện, vẫn chưa kịp quan sát hết thì đã đi qua một toà viện nhỏ, lại đến một dãy hành lang sao thủ*, tiếp tục đi thêm một đoạn, thật sự cảm thấy bản thân như lạc vào mê cung, chẳng còn biết lối ra nằm ở đâu nữa.
*Hành lang sao thủ: Là thiết kế hành lang truyền thống phổ biến trong phủ đệ Trung Quốc thời xưa. thường được thấy trong kiểu nhà tứ hợp viện, được kết nối trực tiếp với cổng hoa viên. Ảnh chú thích cuối trang.
Đây là phủ đệ của công thần khai quốc, hoàn toàn khác với kiến trúc của vùng Giang Nam, ngay cả nhà thuỷ tạ đến hòn non bộ cũng bất đồng, đều không phải dạng phô trương, lộng lẫy, mà chỉ cảm thấy từng ngóc ngách đều lộ ra sự nghiêm cẩn, trang trọng, ngẫu nhiên trên núi đá có vài bông hoa nở rộ, mới trông có chút sức sống.
Bình thường những nhà giàu sẽ xây một hòn non bộ cạnh vườn hoa, trồng vài loại hoa quý hiếm tô điểm cho phong cảnh, hoặc xây dựng theo kiểu văn nhã, hoặc kiểu phô trương khoe khoang thể diện.
Nhưng Thích gia lại không như vậy, ngoại trừ kiến trúc trang nghiêm trầm tĩnh, thì những khoảng trống lớn trong đình viện tạo ra cảm giác vô cùng uy nghiêm trang trọng, nếu ban đêm có người lén đi vào đây, e rằng sẽ phải khiếp sợ.
Suốt cả đường đi Thích Tu luôn nhìn thẳng.
Trên đường chưa từng bắt gặp bất kì một người nào, ngay cả nha hoàn hay gã sai vặt cũng không nhìn thấy, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy thanh âm từ phía xa xa truyền đến, hôm qua ở phía đó có một gánh hát, dường như lúc này đang có người chỉ huy bọn họ thu xếp đồ đạc.
Tần Ngọc Lâu đi phía sau Thích Tu nửa bước, nàng cố gắng bắt kịp theo chàng, bởi vì sau màn vô cùng mệt mỏi đêm qua, khiến toàn thân nàng không còn chút sức lực.
Mà phủ đệ này lại rộng lớn đến doạ người, dường như đi bảy tám vòng vẫn không đến nơi, mà thân thể Thích Tu lại cao ráo, bước đi vững vàng, sải bước rất nhanh, chỉ qua một lúc, Tần Ngọc Lâu cảm thấy mình đã cố hết sức, khẽ cắn môi cũng không theo kịp chàng.
Phương Linh nhìn thấy sắc mặt của nàng không ổn, vội tiến lên đỡ nàng, vẻ mặt lo lắng khẽ nói: “ Tiểu thư….”
Xưa nay thính giác của Thích Tu rất nhạy cảm, thị lực hơn người, nghe thấy thế, chỉ nhàn nhạt quay đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy Tần Ngọc Lâu được người khác dìu, tuy vẫn bước đi, nhưng tốc độ đã giảm dần.
Tần Ngọc Lâu chậm rãi đuổi đến, dường như có chút cảm kích nói: “ Đa tạ tướng công….”
Nào biết Thích Tu nghe xong khoé môi cong lên, chợt ho nhẹ một tiếng, rất lâu sau, Tần Ngọc Lâu nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt “ Ừ.”
Tần Ngọc Lâu nghe xong không nhịn được khẽ cong cong khoé môi, nàng bỗng nhiên cảm thấy người này tuy khó gần, nhưng vẫn là một người có tính nhẫn nại còn biết quan tâm người khác, có lẽ không khó gần như nàng đã tưởng tượng.
Nghĩ như vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn chàng một lúc, từ góc độ này, có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị, phần cằm tinh xảo của chàng.
Gương mặt như trạm trổ ra này thực sự rất tuấn tú, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác lạnh nhạt xa cách, với ánh mắt đầu tiên thấy khí thế bức người của chàng, chắc chẳng còn nhẫn nại quan sát đến tướng mạo của chàng nữa.
Dường như ý thức được nàng đang quan sát đánh giá mình, một lúc sau người nọ bỗng ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giọng điệu có chút cứng ngắt: “ Đến rồi….”
Tần Ngọc Lâu bất giác giương mắt lên nhìn, trước mắt xuất hiện một đại viện cổ xưa, có khoảng sân cực rộng lớn, có bốn năm gian phòng chính, cùng vô số gian phòng nhỏ, xung quanh là các sương phòng.
Bên ngoài sân không trang trí quá nhiều, trên đôi dãy hành lang sao thủ* có treo một cái lồng chim bằng vàng, bên trong có hai chú chim sơn ca hót ríu rít, ngoại trừ điểm này thì bầu không khí ở nơi đây rất yên tĩnh, một âm thanh nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Tần Ngọc Lâu thấy thế, không biết vì sao, hô hấp trở nên gấp gáp, khó tránh khỏi chút khẩn trương.
Có lẽ đoán được bọn họ sẽ đến, nên ở nơi cửa đại viện, đã sớm có một bà lão tóc bạc mắc y phục màu tím đứng bên cạnh nhà hoàn đang chờ họ.
Bà lão kia ước chừng đã hơn sáu mươi thân hình hơi cúi xuống, nhưng khí sắc rất tốt, vẻ mặt hoà ái hiền từ, nhìn thấy Thích Tu trong mắt chỉ có ý cười, giọng điệu thân thiết nói: “ Đại thiếu gia đến rồi sao? Lão phu nhân đã chờ người rất lâu…”
Dứt lời lập tức quay đầu nhìn Tần Ngọc Lâu đứng bên cạnh thì mỉm cười nói: “ Vị này là thiếu phu nhân rồi, tốt, tốt, tốt quá, thực sự rất tốt….”
Vẻ mặt bà lão đầy kích động nhưng lại vui mừng gật đầu nói.
Người này là Phương ma ma hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, nhìn thấy Tần Ngọc Lâu đẹp kiều diễm như thế, tuy trong mắt có sự kinh ngạc, nhưng vừa lòng thì vô cùng tán thưởng, không ngừng nói lời chúc phúc với hai người, có thể thấy được bà ta thực lòng vui mừng thay cho Thích Tu.
Còn Tần Ngọc Lâu có thể thấy được thái độ của Thích Tu đối với vị ma ma này khác với vị vừa rồi, mới khi nãy còn chủ động tiến lên hai bước chào hỏi, tuy giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng đã hoà hoãn không ít, thậm chí còn cất tiếng chào: “ Ma ma….”
Trong lòng Tần Ngọc Lâu có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, chỉ âm thầm ghi tạc vào lòng, thái độ cũng trở nên khách khí hơn đối với vị ma ma trước mắt này, nàng. làm theo Thích Tu gọi bà ta một tiếng ma ma.
Phương ma ma liên tục gật đầu. Vừa rồi nha hoàn đứng phía sau Phương ma ma đã chạy vào trong thông báo, không bao lâu sau, đã chạy ra bẩm lại, Phương ma ma cúi người mời phu thê bọn họ vào trong.
Tiến vào trong, đã thấy ở chính đường có rất người đang ngồi. Nơi chính đường rộng lớn, đối diện mặt có một cái giường gỗ cao, trên đó được đặt một cái gối dựa cùng một số đồ vật, một chiếc bàn bàn nhỏ cùng bộ tách trà và một vài đĩa điểm tâm, phía sau giường là một tấm bình phong cổ. Hai bên bày hai bộ ghế thái sư*, tuy bố trí đơn giản, nhưng quả thực tổng thể so với lối đặt bộ ghế sạp giao* ở thính phòng của phương nam thì tạo một cảm giác khí khái uy nghiêm hơn rất nhiều.
*Bộ ghế thái sư và ghế sạp giao: Ảnh chú thích cuối trang.
Xa xa là một vị lão phu nhân tầm sau mươi gần bảy mươi tuổi đang ngồi chính diện trên giường cao, chỉ thấy lão phu nhân với thân thể khô gầy, tóc bạc trắng, cả người mặc bộ bội tử* gấm màu nâu có văn hoa thêu chìm tinh xảo, trên đầu cũng buộc một đai buộc cùng màu hoa văn tinh tế, trên người không đeo bất kỳ một loại trang sức nào nữa, nhìn rất cần kiệm mộc mạc.
*Bội tử: Ảnh chú thích cuối trang.
Nhưng cũng có lẽ vì quá mức gầy yếu, mà hai bên má có chút hóp lại, nhưng bà có một đôi mắt sáng như đuốc, thời điểm híp mắt nhìn về phía này, trông rất nghiêm khắc, khiến người đứng đối diện không dám nhìn thẳng.
Lúc này hai hàng ghế thái sư mọi người ngồi đầy đủ cả, chủ tử thì ngồi đám hạ nhân sẽ đứng, hoặc bọn họ cùng nhau đứng, thoáng nhìn qua chỉ thấy người là người.
Sau khi được nha hoàn vén rèm tiến vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây.
Không ngoại lệ, tất cả đều đồng loạt quan sát Tần Ngọc Lâu.
Bởi vì trước khi nào đây, Tần Ngọc Lâu có chút khẩn trương kéo nhẹ tay áo của Thích Tu, nên lúc này chàng quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó quay nhìn thẳng về phía trước, bước chân cũng chậm lại.
Tần Ngọc Lâu hơi rũ mắt, đi chậm nửa bước, gắt gao theo phía sau Thích Tu.
Nhất thời trong phòng rơi vào im lặng.
Hai người tiến lên phía trước, Tần Ngọc Lâu chỉ biết phu xướng phụ tuỳ, làm theo Thích Tu quỳ xuống hướng về phía giường cao kia dập đầu với lão phu nhân.
Tần Ngọc Lâu cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt sắc bén chuẩn xác dừng trên người mình, ánh mắt kia sáng như đuốc, nhất thời làm người ta không thể trốn tránh.
Tần Ngọc Lâu rũ mắt, quy củ quỳ gối cúi đầu.
Một lúc sau, liền nghe thấy một giọng nói già nua đầy uy nghiêm từ đỉnh đầu truyền đến, “ Mau đứng lên đi….”
Tuy nói như vậy, Tần Ngọc Lâu vẫn luôn cảm thấy tầm mắt kia đặt trên người nàng chưa thu lại, từ đầu đến cuối không thay đổi.
Trong lòng Tần Ngọc Lâu có chút khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đạm nhiên, đôi tay giấu sau làn váy, nhẹ nhàng đứng dậy, cử chỉ đoan trang ưu nhã, lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đợi trưởng bối hỏi chuyện.
Lão phu nhân không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu với nha hoàn bên cạnh, sau đó, nha hoàn kia đem một cái khay gỗ hoa lê tiến đến, trong đó đặt một cặp xuyến ngọc màu xanh ngọc trong suốt, từ màu sắc đến chất liệu, đường vân thì đây nhất định là hàng thưởng phẩm.
Tác giả có lời muốn nói:
Những người con gái/ phụ nữ được ngự ban hoặc tiếng nói có trọng lượng chức cao vọng trọng trong thời phong kiến có thể được tôn xưng theo nguyên họ ( lấy theo họ trước khi lấy chồng)
Beta: Giờ thì mọi người đã có câu trả lời cho câu hỏi “Tại sao tên truyện lại là Tần Phu nhân mà không phải là Thích phu nhân” nha.
Hành lang sao thủ
Bộ ghế thái sư
Ghế sạp giao
Bội tử ( tìm được đúng màu nâu luôn)