Nếu cô là “Nữ nô” đầu tiên của anh, điều này chứng tỏ anh thật sự quan tâm đến cô. Vậy tại sao trải qua mấy ngày nay, anh lại càng ngày càng lạnh nhạt, cô thật sự giống như đầy tớ "Chân chính", mà anh là chủ nhân cao cao tại thượng, không còn nồng tình mật ý như trước kia nữa.
Lỗ Lạp lặng lẽ vào cửa, chú ý tới cảnh tượng Vũ Tiệp len lén nằm bò trên bệ cửa sổ, nhìn thủ lĩnh ngồi trên xe Cáp Đức lái đi. Liên tục nhiều ngày, "Abraham" vẫn còn đang chữa thương, Thiên Uy lại tương đối cố chấp không muốn cưỡi những con ngựa khác, dứt khoát quá giang xe đi làm, kiểu chủ nhân này thật là —— rõ ràng không phải là "Abraham" chở anh thì không thể, rồi lại phát điên lên quất con ngựa yêu mình yêu thích.
"Vũ Tiệp, đang nhìn cái gì?" Lỗ Lạp thức tỉnh cô.
Cô chợt quay đầu, ngượng ngùng cười cười. "Không có, đang phơi nắng ——"
"Phơi nắng?" Lỗ Lạp cười khanh khách. "Mặt trời trong sa mạc, cô chỉ cần phơi ba phút bảo đảm sẽ bị cảm nắng ngay, hiện giờ nhiệt độ bên ngoài đang là bốn mươi độ đấy! Tới đây! Tôi giúp cô thay quần áo!"
"Thay quần áo?" Vũ Tiệp phờ phạc rã rượi nói. "Đừng! Dù có ăn mặc thế nào đi nữa, bây giờ anh ấy ——" Bây giờ ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn cô nữa mà! Đáy lòng cô nổi giận nói.
"Vậy tại sao cô không chủ động “làm lành” với anh ấy trước?" Lỗ Lạp cười chỉ cô. "Thủ lĩnh là thân phận gì chứ!
Tôi nhìn ra được, anh ấy rất cần cô, chẳng qua là nghiêm mặt không hạ xuống được. Tôi nói thẳng nhé, bắt đầu kể từ ngày cô chạy trốn đó, anh ấy chưa từng đụng vào người phụ nữ nào cả!" Nhìn Vũ Tiệp kinh ngạc trợn to cặp mắt, Lỗ Lạp lắc lắc đầu nói: "Đêm đó, thủ lĩnh hoàn toàn không đụng vào ba ‘Khải đinh nữ’ đó! Bọn họ ở trong phòng ngủ trước kia của cô đợi suốt đêm, kết quả thủ lĩnh lại không xuất hiện, anh ấy lại đứng ngoài cửa lớn của phòng ngủ này, lắng nghe tiếng khóc của cô—— anh ấy dùng cách này để trừng phạt cô đấy! Như thế nào, khó mà tin được chứ hả?"
Vũ Tiệp bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách Thiên Uy lại nhanh chóng phát hiện cô bị rắn cắn còn cấp cứu cho cô kịp thời như vậy, nếu không kết quả thật là không dám tưởng tượng. Sau khi biết thực hư chuyện này, Vũ Tiệp vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Thiên Uy vẫn không thay lòng nha!
"Cho nên …" Lỗ Lạp lấy ra một bộ quần áo đặc biệt từ trong chiếc túi tinh xảo. "Đây bộ quần áo do tôi trăm nghìn cay đắng sai người nhà mang về từ nước Mỹ đấy! SIZE của phụ nữ nước Mỹ tương đối lớn, chẳng qua tôi đã giúp cô sửa lại rồi. Cô nhất định có thể mặc được. Bây giờ tôi giúp cô ăn mặc theo kiểu mỹ nữ gợi cảm, nếu tối nay thủ lĩnh đến chỗ cô, cô cũng không nên núp trong chăn như bình thường, mà phải đứng bên bệ cửa sổ, để bóng vàng của ánh trăng chiếu lên người cô, khiến cô biến thành một nữ thần màu vàng......" Lỗ Lạp nói ra kế hoạch hoàn mỹ trong lòng mình, cô thật sự hy vọng người có tình có thể sẽ thành thân thuộc.
Vũ Tiệp đương nhiên không biết nước Mĩ ở nơi nào, nhưng lực chú ý của cô đều bị bộ trang phục trong suốt, có đường viền hoa, hiện lên hình dáng nửa khỏa thân hấp dẫn. "Đây là cái gì hả!" Cô không chút ngượng ngập nói. "Không phải mặc cái này vào giống như không mặc sao."
"Như vậy mới có thể khơi lên lửa dục nha!" Lỗ Lạp cười như tên trộm.
"Nhưng mà ——" Cô ngu ngốc hỏi. "Đứng bên cạnh bệ sửa sổ rồi sau đó thì sao?"
Lỗ Lạp phát hiện Vũ Tiệp thật sự quá thuần khiết Vô Tà rồi, hoàn toàn không hiểu kiểu dối trá và lõi đời của ‘Khải đinh nữ’. Lỗ Lạp chỉ đành phải thật kỹ xảo nói: "Cô suy nghĩ một chút, bình thường thủ lính đối xử với cô như thế nào, cô cứ đáp lại anh ấy bằng cách ngang hàng là được."
"Vậy ——" Vũ Tiệp nhớ tới những cảnh "Lửa nóng" đó, mặt của cô lập tức đỏ hơn táo đỏ.
Lỗ Lạp dứt khoát nói rõ ràng hơn: "Nếu thủ lĩnh đứng tại chỗ không chịu động đậy, cô sẽ không chạy về phía anh ấy chủ động ôm anh ấy sao? Sau đó, lên giường lớn, nhớ làm giống như những gì anh ấy đã làm với cô ấy......
Nhìn cô nói xong đạo lý rõ ràng, Vũ Tiệp thật là muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Trong lúc chờ đợi, đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng tới.
Hiện giờ ngoại trừ ăn ra cơm tối, Vũ Tiệp tuyệt đối không đợi trong phòng, Lỗ Lạp lau sạch người cho cô, trấn an cô lên giường, thời gian vừa đến, thủ lĩnh sẽ đến nói ngủ ngon với cô. Thời gian này đều là như vậy, dĩ nhiên cũng chỉ có thể như vậy!
Chỉ là, tối nay Lỗ Lạp rời đi trước thời gian. Vũ Tiệp cũng không giống như trước kia, cô mặc áo ngủ hấp dẫn, đứng nghiêm ở cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu nghiêng lên thân thể mềm mại của cô, nói đẹp bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cô thẹn thùng dịu dàng, quyến rũ ngàn vạn, một lòng chờ đợi Thiên Uy tới chơi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vũ Tiệp nhìn ra xa ngoài cửa sổ theo thói quen, cái gì cô cũng không thấy được. Bỗng dưng, Vũ Tiệp nhớ lại sư phụ đã từng nói với cô: "Vũ Tiệp, khi ‘pháp lực’ của con biến mất thì điều này chứng con đã tìm được người đàn ông trong định mệnh của con rồi, người đó sẽ quan tâm con, chăm sóc cho con, cho nên con không cần loại thần lực này nữa. Cậu ta sẽ bảo vệ con cả đời."
Người đàn ông trong định mệnh? Là Thiên Uy sao? Là anh khiến cho pháp lực của cô biến mất.
Trong đầu Vũ Tiệp không khỏi hiện lên những hình ảnh tiêu hồn thực cốt mà Thiên Uy đã mang đến cho cô, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, trong hai mắt cũng xuất hiện nhu tình trước nay chưa từng có.
Thiên Uy lặng lẽ mở cửa đi vào. Vũ Tiệp đang rơi vào trầm tư nên cũng không bị giật mình. Thiên Uy lập tức nín thở đưa mắt nhìn cô, anh cảm thấy hồn phách của mình đã bị cô đoạt đi mất rồi.
Tóc dài đen mượt nhẹ bay, gò má trơn nhẵn như mỡ đông, hai mắt đen như ánh sao, có lồi có lõm, thân thể mềm mại không tỳ vết, nhất là vẻ thú vị này, phong cách đặc biệt không ai bằng —— trời sinh cảm giác thần bí mơ hồ, hơn nữa phơi bày ra bộ áo ngủ hấp dẫn tân thời. Thiên Uy vừa nhìn thấy máu nóng đã sục sôi rồi. Vũ Tiệp à Vũ Tiệp, em nhất định là yêu nữ, nếu không sao có thể dễ dàng mê hoặc một Quốc Vương dầu hỏa là anh chứ?
Đột nhiên, anh phát hiện trong ánh mắt của cô toát ra nồng đậm tình ý, đây là vì người nào mà nở rộ? Hai mắt Thiên Uy phun ra ngọn lửa tức giận ghen ghét, anh mạnh mẽ khắc chế, dùng hết sức nắm chặt hai quả đấm, lạnh lùng thốt: "Em đang nhớ người nào vậy?"
Anh tự cho là đúng nhận định cô đang suy nghĩ đến người đàn ông đã tặng vòng ngọc cho cô.
Trong bóng tối, giọng nói này có thể nghe rõ ràng như vậy, Vũ Tiệp không khỏi mừng như điên, trái tim nhảy thình thịch không ngừng, cô chợt quay đầu, hai người bốn mắt quấn quít, trong nhu tình mang theo quyến rũ, cô nói: "Nhớ anh!"
Hai chữ này lại làm cho Thiên Uy không biết làm sao, tất cả lửa ghen cũng không khỏi tan thành mây khói, anh chỉ cảm thấy mình bỗng chốc từ địa ngục lên tới Thiên đường, cũng chỉ có Vũ Tiệp mới có thể chi phối tâm tình của anh, khiến cho anh trong một giây có thể xoay chuyển 180 độ. Mặc kệ Vũ Tiệp nói thật hay giả, quên đi! Chuyện này không còn quan trọng nữa.
Thiên Uy vui mừng nhướng mày, âm thầm mở cờ trong bụng. Mà càng làm anh phấn khởi là —— Lần đầu tiên, Vũ Tiệp chủ động chạy về phía anh.
Vũ Tiệp tỉnh lại trong ngực Thiên Uy.
Cô quan sát trên mặt Thiên Uy mang nụ cười thỏa mãn. Nhớ lại đêm qua, cho dù trong lúc ngủ, anh vẫn còn lẩm bẩm mê sảng: "Vũ Tiệp, Vũ Tiệp......" Không ngừng gọi tên của cô giống như một đứa bé thất lạc đang tìm mẹ vậy.
Khóe miệng cô nâng nhẹ, khẽ chạm xuống môi mỏng của anh, lặng lẽ xuống giường, phủ thêm áo khoác đen của anh, ngôi bên bệ cửa dổ. Cô thích hưởng thụ ánh nắng ấm áp lúc sáng sớm này, nhưng tròng mắt của cô lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt anh tuấn của Thiên Uy.
Có lẽ là do ánh mặt trời phản xạ, vòng ngọc trên tay trái lóe sáng lên, quấy nhiễu tầm mắt của Vũ Tiệp.
Vòng ngọc?
Đã bao lâu rồi cô không còn nhớ đến người đó?
Cho đến giờ phút này.
Cô đưa tay phải ra cầm vòng ngọc theo thói quen, đây chẳng qua là động tác tự giác và lơ đãng. Vẻ mặt cô nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần tự hỏi "Tương lai" của mình.
Mình đã không về được thời đại của mình, tại sao không buông tha vòng ngọc, hòa thuận vui vẻ ở cùng Thiên Uy? Mình không nên lưu luyến quá khứ nữa.
Huống chi, đêm qua bọn họ đã tâm đầu ý hợp cam kết: Đời này cô là “Nữ nô” chuyên dụng của anh!
Thần thái cô sáng láng, lại dịu dàng như nước nhớ lại lưu luyến đêm qua. Đúng, mặc kệ thân phận là gì, cô đều dự định toàn tâm toàn ý hầu hạ Thiên Uy rồi, cô không nên hai lòng.
Cho nên, lấy vòng ngọc xuống là điều chứng tỏ tốt nhất cô không hai lòng, khi Thiên Uy tỉnh lại, nhìn thấy tay trái của cô trống không, chắc hẳn anh ấy sẽ vui vẻ ôm ngang cô lên giường, đối với cô vừa hôn vừa gặm...... Nghĩ đến chỗ này, cô không khỏi cười duyên liên tục.
Cầm vòng ngọc này một lần cuối cùng! Cô nói với mình như vậy. Sau đó ném vòng ngọc này đi —— vứt bỏ đi quá khứ, cô chỉ muốn nắm chặt hiện tại!
Không đành lòng xua đi cảm xúc này, Vũ Tiệp đau lòng một hồi, lòng chua xót khiến hốc mắt cô có chút ướt át. Cô cầm vòng ngọc một thời gian thật dài, không biết qua bao lâu, rốt cuộc lúc cô quyết định phải nhanh chóng giải quyết —— đáng tiếc, cô vẫn chậm một bước.