Tân Nương Nóng Bỏng

Chương 7-1




Bên trong phòng không mở đèn.

Ánh trăng mông lung từ bên ngoài cửa sổ rọi xiên vào, đây chính là nguồn sáng duy nhất.

Bên trong nhà hoàn toàn lạnh lẽo, cô đơn hiu quạnh, chỉ có tiếng động duy nhất đó là tiếng khóc của Vũ Tiệp.

Cô khóc đến nỗi cặp mắt đều đã sưng đỏ lên, nhưng đáng tiếc sẽ không bao giờ có người đau lòng nữa. Nghĩ đến Thiên Uy đang ôm ba ‘Khải đinh nữ’(*) trong ngực vui vẻ, lòng của Vũ Tiệp đã vỡ thành ngàn mảnh vạn mảnh.

(*): Chỗ này mình đã cố gắng tìm hiểu mà không ra, thứ cho tại hạ bất tài. Nhưng theo nội dung thì nó tương tự như gái gọi á!:))

Trong lúc lặng yên không một tiếng động —— một trận tiếng động nhẹ chiếm lấy thính giác của cô.

Có lẽ là mùi tanh của thịt gà đặt bên giường không có ai đụng vào, dẫn đến chú ý của cô! Hoặc có thể là mùi máu tươi do vết thương của cô tỏa ra?

Chỉ là, bất kể như thế nào, nó vẫn đang chăm chú nhìn vào cô.

Vũ Tiệp khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ phát ra tiếng động, thấy rõ sự thật ——ánh mắt nó đang lạnh lùng nhìn Vũ Tiệp.

Đầu của nó lớn như một quả táo, chiều dài khoảng chừng 180cm, vảy màu nâu, màu đen và màu trắng đan xen vào nhau lóe lên màu sắc làm cho người ta buồn nôn, cái đuôi không ngừng dao động, ở cuối đuôi có nhiều vòng, có lẽ khoảng từ 12 đến 18 vòng!

Rắn Đuôi Chuông!

Vũ Tiệp lại nghe thấy tiếng động ở bên khác, cô nhìn qua bên phải, bỗng chốc thở hốc vì kinh ngạc.

Một con Rắn Đuôi Chuông khác giống y như đúc không ngừng ngoắt ngoắt cái đuôi.

Hai con Rắn Đuôi Chuông này Vũ Tiệp rất quen thuộc, bọn chúng chính là "Rắn Thần", một trong những thần tượng được cư dân bộ lạc sùng bái. Bọn chúng đã từng chạy ra khỏi lồng tre, cắn bị thương không biết bao nhiêu người và súc vật, ngay cả Thiên Uy cũng thiếu chút nữa trở thành u hồn dưới miệng của bọn chúng, nhưng rất may là có Vũ Tiệp cứu giúp, mới may mắn tránh được một kiếp, mà nay, không biết tại sao bọn chúng lại chạy ra khỏi lồng tre, hơn nữa hai con rắn không hẹn mà cùng "Nhìn trúng" cô. Vũ Tiệp không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Không phải cô có năng lực thuần phục sao? Không phải cô có tâm linh tương thông, có thể nói chuyện với bọn chúng à?

Nhưng khi cô phát hiện bọn chúng nhìn cô với vẻ thờ ơ thì cô đột nhiên hiểu rõ: năng lực thần kỳ của cô đã biến mất rồi.

Làm sao có thể? Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Cô và hai con rắn này đã từng là bạn bè! Cô còn từng ôm chúng vào trong lòng bàn tay! Nhưng...... Hôm nay?

Vũ Tiệp không chịu chấp nhận, cô quyết định đưa hai tay ra ôm chúng vào. Thử một chút xem sao! Có lẽ bọn chúng sẽ được cô thuần phục.

Sự thật lại không ngờ, khi cô giùng giằng bò dậy từ trên giường, đưa tay phải ra thì đồng thời hành động tốt như vậy trái lại bị coi là "Công kích". Hai con rắn lập tức phản kích về phía Vũ Tiệp để tự vệ, một con hung hăng cắn lên cổ tay của Vũ Tiệp, con còn lại thì leo lên cổ của cô, gặm một cái lên xương quai xanh của cô.

Tất cả đều làm Vũ Tiệp trở tay không kịp, trong nháy mắt ngã xuống giường, cô phát ra tiếng kêu thê lương: "Thiên Uy, cứu em ——"

"Thiên Uy......" Tên của anh giống như đang làm bạn trong lúc cô nghênh đón cái chết.

Tiếng khóc trong phòng ngủ vẫn không ngừng, Thiên Uy dừng chân ở ngoài cửa, hai tròng mắt không chỉ hiện đầy tia máu hồng hồng, còn có vẻ bất đắc dĩ và khổ sở sau khi mất khống chế. Dù sao, sự thật chính là sự thật, sau khi xử phạt và phát tiết rồi thì có thể khiến cho sự thật thay đổi sao?

Đáp án dĩ nhiên là không thể nào.

Anh điên cuồng quất Vũ Tiệp, quất "Abraham"...... Sau khi phát tiết mọi thứ, chỉ càng làm cho anh đau đến không muốn sống, lúc anh ngược đãi người khác, chẳng phải cũng đang làm nhục bản thân mình đó sao? Tim của anh đang chảy máu, người của anh còn hơn cả khi ở trong nước sôi lửa bỏng.

Anh không dám nhìn Vũ Tiệp, có lẽ là sợ nhìn thấy vết thương của cô mà đau lòng! Trong lúc hối hận đang xen, anh chỉ có thể ngây ngốc đứng ngoài cửa, lắng nghe tiếng khóc đứt quãng, nát vụn tan tành của cô.

Tại sao cô lại khóc?

Là do vết thương đau khiến cho cô không chịu nổi, cho nên nước mắt mới chảy ròng à! Hay là —— Thiên Uy cười khổ, cô không thể nào ghen, anh bớt ở đây hy vọng hão huyền đi.

Anh gọi ba "Khải đinh nữ", vốn là để phát tiết tâm tình của mình, muốn quên đi cảm giác khổ sở sâu trong tâm linh mà không người nào có thể hiểu rõ. Nhưng khi anh nhìn thấy bọn họ thì không còn ham muốn nữa, từ sau khi có Vũ Tiệp, kiểu kiểu phụ nữ gì anh cũng đều không muốn, anh —— chỉ cần cô. Cho nên, anh lưỡng lự ở cửa phòng, chỉ là không dám đối mặt với Vũ Tiệp, anh thật sự rất hận, tại sao trong lòng của cô lại bênh vực kẻ khác hết lần này đến lần khác? Cô nhất định rất thích vòng ngọc kẻ đó tặng cho cô, nếu không sao cô lại tình nguyện mạo hiểm phơi thây sa mạc, chết oan chết uổng mà chạy chứ?

Lòng của Thiên Uy giống như bị chó hoang gặm sạch không còn sót lại gì.

Tuy rằng đoạt lấy người của cô, nhưng vĩnh viễn cũng có không cách nào lấy được lòng của cô.

Để cho cô đi? Suy nghĩ đường giải quyết. Không! Anh không cách nào chịu được một ngày không có cô, anh muốn cả đời trói cô ở lại bên cạnh mình.

Trói?

Có tác dụng không? Không phải mấy ngày nay cô đều bị trói hai tay không thể động đậy, dưới tình huồng không thể lựa chọn mà cùng anh sung sướng đó sao?

Nhưng quan hệ thân thể há có thể giữ nổi cô sao? Hành động phản bội ngày hôm nay của cô từ lâu đã chứng minh cô không quan tâm anh là người đàn ông đầu tiên của cô, vẫn kiên trì muốn rời khỏi.

Vũ Tiệp khàn cả giọng hô to: "Thiên Uy, cứu em!"

Một tiếng gào thét này, khiến trái tim Thiên Uy quất chặt một cái. Ngay sau đó, anh đã phá cửa xông vào. Không có thời gian suy tính, cảnh tượng trước mắt đã khiến anh hồn bay phách tán.

Hai con rắn đuôi chuông đang quấn chặt trên côt và tay phải Vũ Tiệp, nhìn trên chăn và áo gối đầy máu tươi, Vũ Tiệp thì nằm yên trên giường không nhúc nhích, Thiên Uy điên rồi!

Anh nhìn chằm chằm hai con rắn kia. "Tụi bay —— lại dám cắn Vũ Tiệp của tao?" Tình cảnh này khiến cho anh hoàn toàn đánh mất lý trí, anh cấp tốc rút dao găm trên người, và thanh đao lớn treo trên tường, mỗi tay một đao, không để ý đến an nguy của bản thân mà giơ tay chém xuống Rắn Đuôi Chuông không chút lưu tình, tuyệt không sợ hãi. Không quan tâm đến bọn chúng là “Rắn thần” gì đó, chỉ cần dám tổn hại người anh yêu, anh sẽ khiến bọn chúng trả giá cao bằng cái chết.

Có lẽ là trong phút chốc nguy hiểm nhất mới có thể phát huy tiềm năng! Hai con Rắn Đuôi Chuông khổng lồ thật sự bị Thiên Uy chém trúng chỗ hiểm, thoáng chốc, máu rắn phun ra, hòa lẫn với máu trên chăn mền của Vũ Tiệp, đầm đìa máu tươi.

"Vũ Tiệp......" Anh bi thương la lên thảm thiết, ôm lấy cô, ném rắn độc đang quấn trên người cô đi thật xa.

Anh quay đầu điên cuồng gào thét: "Lỗ Lạp, Cáp Đức, mau gọi bác sĩ!"

Thiên Uy lật thân thể của cô lại, nhìn chăm chú vào hai vết thương của cô, anh không kịp chần chừ nhanh chóng cúi đầu hút máu độc trên vết thương của cô ra, phun lên mặt đất, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế, nhưng Vũ Tiệp vẫn không hề khá hớn, mà càng ngày càng tệ, Thiên Uy cảm thấy nhịp tim của cô từ từ suy kiệt, hô hấp của cô cũng càng lúc càng yếu ớt.

Trong lòng Thiên Uy cuồng loạn không dứt. "Không! Vũ Tiệp! Em không thể chết, em không thể chết ——" Anh làm hô hấp nhân tạo cấp cứu cho Vũ Tiệp, trong lòng anh như có lửa đốt, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa, mồ hôi trộn lẫn nước mắt của anh, từng giọt từng giọt rơi xuống gò má của Vũ Tiệp.

"Vũ Tiệp ——" Anh tan nát cõi lòng mà khóc lên.

Cuối cùng bác sĩ cũng chạy tới, liên tục cấp cứu, chữa trị liền một mạch...... Thiên Uy cảm thấy bản thân anh giống như đang vùi lấp trong một không gian hư vô, tâm trạng sợ hãi bị vứt bỏ khi còn bé lại đang quanh quẩn trong lòng anh không thôi.

Rắn Đuôi Chuông là loài rắn có chứa kịch độc, nước miếng của nó có độc, khi nó cắn người, nước miếng này sẽ xâm nhập vào hệ thần kinh, hệ tuần hoàn của người đó, chảy vào tim, dẫn đến trái tim suy kiệt mà chết.

Mà Vũ Tiệp may mắn được Thiên Uy cấp cứu kịp thời, coi như là nhặt về một cái mạng. Nhưng mà cô liên tục hôn mê chừng mấy ngày, ngoại trừ vẫn còn hít thở ra thì không có phản ứng nào khác.

Trên tay cô ghim truyền dịch, truyền huyết thanh giải độc vào bằng đường tĩnh mạch, vì vậy sinh ra tình trạng kháng thể nghiêm trọng, cô sốt cao không ngừng, vết thương lại nhiễm trùng nghiêm trọng, càng đừng nói đến những tổn thương do Thiên Uy đáng gây nên, phần lưng ứ máu sưng tấy lên, lần đầu tiên Thiên Uy không ngừng hối tiếc vì hành vi thô bạo của mình.

Dù cho ban đầu thật sự muốn Vũ Tiệp chịu dạy dỗ, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, lại cảm thấy vừa hoang đường vừa ngu xuẩn.

Nếu như lúc ấy anh bằng lòng bình tĩnh một chút, chờ hết giận rồi hãy xử phạt cô, như vậy, ít nhất cô sẽ không bị anh đánh gần chết mà nằm ở trên giường không thể động đậy. Có lẽ Vũ Tiệp có thể tránh được số mạng bị rắn độc cắn. Đây tất cả đều là lỗi của anh!

Vũ Tiệp mau tỉnh dậy đi!

Xin em! Xin Thánh Allah! Xin đừng để cho cô ấy rời khỏi con.

Trong lòng Thiên Uy âm thầm thề: Vũ Tiệp của anh, chỉ cần em mạnh khỏe, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em nữa, tuyệt đối sẽ không tức giận nữa, khiến cho em hận anh, sợ anh, anh sẽ cho em thời gian, để cho em từ từ đón nhận anh, quên hết những việc anh đã làm với em, để cho chúng ta làm lại từ đầu!

Anh không ngững lặp lại những lời "Bảo đảm" này bên tai cô, không che giấu tâm ý của mình chút nào, anh chờ đợi Vũ Tiệp hôn mê có thể bởi vì những lời "Hi vọng" này mà tỉnh táo.

Những ngày qua, Thiên Uy đều không ngủ không nghỉ chăm sóc Vũ Tiệp, anh chăm sóc cô, tự đổi thuốc, tự băng bó cho cô, mớm cô uống thuốc, anh trắng đêm không ngủ lặp lại những động tác này, với tấm lòng tràn đầy áy náy và nhu tình.

Anh không chịu rời khỏi Vũ Tiệp nửa bước, khuôn mặt vốn dĩ rất anh tuấn nhưng hôm nay lại hiện đầy lo âu, thấp thỏm, tổn thương và khổ sở, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, mắt cũng không nháy chăm chú nhìn vào người phụ nữ anh yêu thương nhất.

Vũ Tiệp! Vũ Tiệp......!

Anh không biết mình đã gọi cô tên mấy ngàn, mấy vạn lần rồi, cho đến khi thân thể chống đỡ không nổi, anh mới nằm xuống một góc bên giường mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng trong giấc mộng tất cả đều là tiếng gào thét thê lương của Vũ Tiệp: "Thiên Uy! Cứu em!” cùng với giống như lời nói sau cùng cô quăng tới.

Lỗ Lạp yên tĩnh đi vào, không dám quấy rầy thủ lĩnh, cô không nhịn được im lặng thở dài. Chẳng lẽ thủ lĩnh vẫn chưa nhìn ra được lực ảnh hưởng của Vũ Tiệp đối với mình sao? Giữa bọn họ rõ ràng tồn tại chân tình, thủ lĩnh cần gì phải hung hăng thô bạo với cô ấy, thiếu chút nữa hại Vũ Tiệp mất mạng! Thiệt là, sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy? Cô yên lặng đưa bữa ăn tới, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Đêm khuya rét lạnh, Thiên Uy đột nhiên thức tỉnh, anh nhìn chăm chú vào Vũ Tiệp đang ngủ mê man, khát vọng trong mắt lại khẩn thiết như thế.

Có lẽ là Thiên chúa Allah từ bi! Cuối cùng cũng bị anh cảm động!

Đột nhiên, Thiên Uy cảm giác Vũ Tiệp nhúc nhích, Thiên Uy nhanh chóng mừng như điên, "Vũ Tiệp, Vũ Tiệp......" Anh thật lòng kêu gọi chưa từng dừng lại.

Có lẽ thâm tình la lên thật sự có hiệu quả, Vũ Tiệp từ từ mở mắt ra.

Mà đập vào tầm mắt cô, là vẻ mặt cô đơn không dứt của anh.