Vẻ mặt đám người ở đây đều hiện lên hai chữ ‘phục tùng’, nét mặt cũng trở nên hòa hoãn. Bỗng chốc, Thiên Uy chìm vào trong nước, vươn hai tay, bế ngang Vũ Tiệp đang toàn thân ướt nhẹp lên. Vũ Tiệp biết mình giãy dụa chắc chắn là không hiệu quả, dứt khoát ôm con rắn cẩn thận, sau đó nhắm chặt mắt làm như không thấy. Nhưng cảm giác thẹn thùng, nóng bức toàn thân thì không thể nào vứt bỏ được.
Thiên Uy nhìn bộ dạng ‘Anh dũng hy sinh’ của cô thì không khỏi lại cười lớn, tiếng cười của anh làm rung động thính giác của mỗi người đứng đây. Một thủ lĩnh luôn luôn cao ngạo, độc lai độc vãng (đi đâu cũng chỉ một mình) vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, vì sao lại vui vẻ như thế? Mà nguyên nhân làm cho ngài ấy vui sướng, xem ra chính là vị yêu nữ này rồi.
Không! Sợ rằng cô ấy không phải loại ‘yêu nữ’ hại người, hai lần đều tận mắt nhìn thấy cô dùng một loại ‘pháp lực’ khó hiểu, mọi người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đã có người bắt đầu suy đoán cô là con gái của Xà Thần……… ‘Xà nữ’.
Nhất định là cô được Xà Thần phái tới để bảo vệ an toàn cho thủ lĩnh, và che chở cho nơi này bình an.
“Xà nữ”, trong lòng mọi người lại đặt cho Vũ Tiệp một cái tên mới, cái tên này biểu lộ sự thành kính.
Đáng ghét! Mình cứu anh ta! Mà anh ta lại dám cười nhạo mình!
Cô tức giận chu miệng, vểnh lên hồi lâu. Thiên Uy cúi đầu nhìn chăm chú vẻ mặt có chút không phục của cô, biết rằng cô đang hờn dỗi, anh không khỏi mỉm cười. Ôm “tiểu bảo bối” trong tay……. Mấy chữ này bỗng nhiên hiện ra trong đầu anh.
Tiểu bảo bối?
Ánh mắt Thiên Uy lóe lên một cái, không khỏi cảm thấy buồn cười. Đúng, cô chính là tiểu bảo bối của anh! Ôm cô, anh lại có thể sinh ra sự thương tiếc và yêu thương trước nay chưa từng có, trong lòng cũng mất đi sự bình tĩnh năm xưa mà chấn động không thôi.
Ba mươi mốt năm qua, quyết định vùi thân trong sa mạc để trở thành ‘báo sa mạc’, hôm nay, ánh mắt anh lại có thể dịu dàng đặt trên người một cô gái nhỏ.
Quả thật là không thể tưởng tượng nổi! Cô chỉ là một tiểu yêu nữ được anh cứu từ trên cọc gỗ xuống! Không phải sao?
Anh ngưng cười, uy phong lẫm liệt đứng trên một tảng đá, để mặc cho Harder hầu hạ anh mặc áo bào trắng.
Sau đó, Thiên Uy tự mình bọc chiếc áo khoác ra ngoài Vũ Tiệp, anh sợ cô bị lạnh.
“Abraham”…… Anh gọi.
‘Abraham’ nghe tiếng lập tức hí vang, chạy như bay tới bên cạnh anh. Thiên Uy ôm Vũ Tiệp rồi nhảy lên lưng ngựa, để cô ở trước ngực, anh kéo dây cương, hạ lệnh: “Đi! Trở về thành bảo…….”
Con tuấn mã chạy băng băng mang theo gió cát cuồn cuộn, cát vàng đầy trời khiến cho mắt của Vũ Tiệp hầu như không thể mở ra, mặc dù cô không tình nguyện, nhưng thân thể cô lại không thể không nhích về phía sau, sợ té xuống nên cô dựa thật sát vào người Thiên Uy, anh thật giống như một bến cảng an toàn để cô tránh mưa tránh gió.
Mọi người đều thấy thủ lĩnh rời đi, nhìn một màn này, không biết là nên vui mừng hay là lo lắng……
Thiên Uy bắt đầu thích len lén quan sát Vũ Tiệp từ xa, mà Vũ Tiệp bị rình coi lại rất tự nhiên chẳng hề hay biết.
Anh phát hiện ra, nhìn càng nhiều, thì càng bị thu hút bởi sự thần bí và khí chất sâu xa tế nhị của cô, càng gần càng khiến anh không thể chống cự……… (mà rơi vào tay giặc =]])
Rất nhiều thời điểm, cô chỉ nắm vòng ngọc trên tay rồi lâm vào trầm tư, ánh mắt của cô ngắm nhìn phương xa, giữa đôi lông mày là nồng đậm ưu sầu và ôn nhu, thương mến, khiến cho Thiên Uy không thể không hoài nghi rằng cô đang nhớ nhung tới người yêu phương xa?
Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, trong lòng anh không khỏi dâng lên một cỗ ghen tuông.
Anh còn phát hiện, cô rất thích cùng với động vật, thậm chí là cả côn trùng chơi chung một chỗ.
Ngoại trừ ngựa ra, còn có kiến! Cô lại có thể nằm lăn trên đất cát, nhìn về phía đàn kiến rồi tự lẩm bẩm. Những con khác như là bọ cánh cứng, các loại nhện, côn trùng, cô cũng đều nâng niu bọn chúng trong lòng bàn tay rồi cẩn thận che chở, trong thung lũng có không biết bao nhiêu là bướm và chuồn chuồn đều là bạn chơi của cô.
Thiên Uy thường thấy cô nhẹ nhàng giơ tay phải lên, chỉ trong chớp mắt, bươm bướm và chuồn chuồn sẽ chủ động bay về phía tay cô, cô thì mặt mày hớn hở chào hỏi bọn chúng! Giống như bạn tốt nhiều năm. Thậm chí, thường xuyên có một đám chuồn chuồn và bươm bướm sẽ nhẹ nhàng bay múa xung quanh cô, cảnh tượng này khiến cho người khác khó lòng quên được. Mà Vũ Tiệp cũng không thương tổn bọn chúng, chỉ đơn thuần cùng nhau chơi đùa.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ ‘nói chuyện’ cùng với chim. Có một lần khiến cho Thiên Uy bị dọa tới hồn phi phách tán, bởi vì anh tận mắt chứng kiến cô đang ‘tán dóc’ với một con chim ưng chỉ biết ăn thịt người, thoáng chốc anh đã khẩn trương lôi được súng tự động ra định bắn chết con chim kia. (=]])
Nhưng cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy Vũ Tiệp đang bình thản ung dung, không hề có vẻ sợ hãi, anh mới bật cười chính mình đang chuyện bé xé ra to. Xem ra chuyện Vũ Tiệp và động vật chung sống tương thân tương ái là rất hiển nhiên!
Trải qua một khoảng thời gian quan sát, anh phát hiện ra cô chẳng những không phải là yêu nữ, càng không phải là xà nữ mà gọi người vẫn gọi ở sau lưng, cô phải là ‘tiên nữ’ trên trời đi lạc xuống trần gian mới phải, bởi vì cô bẩm sinh đã từ bi và lương thiện khiến cho ai ai cũng đều muốn gần gũi. Còn đối với năng lực thần kỳ về động vật, hẳn là trời cao đã ban ơn cho một mình cô.
Cô, ‘nữ nô’, rốt cuộc cô tới từ đâu, muốn làm gì?
Thiên Uy không ngừng tự hỏi……
Bên trong tòa thành thật ra là một thung lũng tự nhiên nho nhỏ, chung quanh có núi đá bao phủ, một dòng suối nhỏ chảy giữa vùng đất thấp mà tạo thành.
Trong hồ nước tương đối sạch sẽ trong mát, hơn nữa trải qua việc Thiên Uy hao tâm ‘cải tạo’, chỗ này trở thành một vườn hoa nhân tạo, chung quanh có trồng rất nhiều cây rừng, một góc hồ nước còn có thác chảy, tiếng nước róc rách, tiếng thác thanh thúy, nghe thấy cũng đủ khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái, xóa đi những buồn phiền trong lòng.
Đối với Vũ Tiệp mà nói, kể từ lần ngoài ý muốn cứu được Thiên Uy trong hồ nước đó, mặc dù cuối cùng cô bị ngã vào trong hồ, thành ra chật vật không chịu nổi, nhưng cô cũng không thể xem thường cảnh đẹp ở nơi này.
Dù sao từ trước tới nay trong tòa thành, cô đâu có cơ hội để tiếp xúc với nước suối trong lành tự nhiên. Cho tới bây giờ, mỗi lần cô tắm đều là do Lỗ Lạp mang tới một cái bồn tắm lớn, chuẩn bị đầy đủ nước nóng, khiêng vào phòng ngủ, mặc dù được hầu hạ rất tốt, nhưng lại mất đi cảm giác tự do tự tại. (2T: ý cưng là phải tắm tiên mới tự tại =]])
Thật ra thì lúc cô ở cố hương rất hay vụng trộm trốn sư phụ để chạy ra dòng suối nhỏ vào đêm khuya, lặng lẽ cởi hết quần áo, nhảy vào trong suối vừa tắm vừa đùa nghịch, đúng là những ngày không buồn không lo!
Cô thật sự rất nhớ nhung cảm giác đó.
Mà cái hồ nước kia thật giống như thế ngoại đào nguyên, phát ra một lực hấp dẫn cực lớn, không ngừng dụ hoặc cô……
Chương 4.1:
Đêm khuya yên tĩnh, không một tiếng động, ánh sao chói mắt, trăng sáng soi đường, trong màn đêm tối đen như mực, bên trong tòa thành cũng lặng yên không một tiếng động, ngoại trừ cảnh vệ tuần tra thường xuyên đi qua đi lại bên ngoài, tất cả mọi người đều chìm vào mộng đẹp.
Thời cơ này, chính là thời cơ mà người ta ‘muốn làm gì thì làm’.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có cô mới có thể to gan lớn mật định chạy ra ngoài lúc thần không biết quỷ không hay.
Cô len lút cưỡi ‘Abraham’, xuyên qua con đường mòn trong bóng tối, đi tới nơi ‘thế ngoại đào nguyên’, thật may là không bị ai phát hiện, dù sao thì nơi này cũng rất vắng vẻ, bình thường rất ít khi có người tới đây.
Cô cẩn thận nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ cổ ‘Abraham’, nhỏ giọng nói với nó: “Cầu xin ngươi một chuyện nữa, thay ta ‘giữ cửa’ có được không? Nếu như có người ‘rình coi’, nhất định phải báo cho ta đấy!”
‘Abraham’ gật đầu một cái, tỏ ý đã biết, nó đúng là một con ngựa có linh tính, nó còn chẳng cần phải hí ấy chứ!
Vũ Tiệp nhìn quanh bốn phía, ánh trăng chiếu le lói, chung quanh là một mảnh đen như mực, ngay cả bóng ma cũng chẳng có, chứ đừng nói là bóng người!
Chỉ là cô vẫn rất cẩn thận, tinh thần có chút thấp thỏm, từ từ cởi áo bào ở trên người xuống, gấp gọn rồi đặt trên một tảng đá, sau đó mới mò mẫn bước vào trong hồ.
Nước suối mát lạnh khiến cho tinh thần của cô run lên một cái, tâm tình lo sợ nhất thời bay biến không còn bóng dáng, cô bắt đầu nghịch nước chơi đùa, quên luôn rằng mình còn phải ‘cảnh giác’.
Cô chìm vào đáy hồ, khua khoắng loạn xạ, từ trong vách đá bên cạnh bắt được một con rắn nước nhỏ, Vũ Tiệp nhìn con rắn nước rồi cười khanh khách, tuyệt không sợ hãi, sau đó, cô bắt đầu nói chuyện với động vật và côn trùng ở xung quanh.
Lần ‘nói chuyện’ này cũng không giống như trước đó. Lúc trước cô đều dùng khẩu hình để ‘biến âm thanh thành vô thanh’, chỉ cùng với động vật ‘tâm linh tương thông’. Mà bây giờ, có thể đắc ý quên hình rồi! Cô quên luôn ‘cấm lệnh’ do mình đặt ra, dùng giọng nói ngọt ngào để nói ra ngôn ngữ của chính mình.
“Ngươi đó…… quá không nên rồi, tại sao lại có thể bắt nạt người anh em này?” Cô nói với một con cá. “Cái gì, các bạn muốn bay về phương Bắc? Bay tới một đất nước khác? Tại sao?” Cô hỏi một con chim khác.
“Các bạn rất thích chỗ này? Bởi vì chỗ này có đồ ăn thức uống, thật sao?” Ngay cả sóc cũng chạy tới tham gia náo nhiệt! (2T: bọn này cũng cú đêm như chị sao???)
Trầm mê trong niềm vui sướng được ‘nói trời nói đất’ với đám động vật, khiến cho Vũ Tiệp quên luôn cả ‘cảnh xuân’ nguy hiểm của chính mình…….
Không phải là ‘Abraham’ không muốn cảnh báo, chỉ là, khi nó lồi cả con mắt ra để phát hiện người tới chính là cái vị cao lớn tuấn tú mà nó không thể quen thuộc hơn nữa, tư thế oai hùng tỏa sáng của chủ nhân khi đó khiến nó tự nhiên rất thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu, hơi có chút ý vị ‘hối hận’.
Thiên Uy cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho nó. “Tốt nhỉ, ngươi lại dám lén lút sau lưng ta để đưa người khác tới chỗ này, hừ! Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi? Ngươi có biết không, đây chính là phản bội ta!” Thiên Uy nói tương đối hung hăng.
‘Abraham’ vẫn chỉ cúi đầu, không dám nhìn Thiên Uy.
Thiên Uy uy hiếp. “Ngươi nên biết kết quả của việc phản bội chủ nhân là gì, cẩn thận ta cho ngươi một phát súng chết tươi bây giờ, sau đó sẽ băm ngươi thành thịt rồi mang ra chợ bán…….” (@@)
Hình như ‘Abraham’ đã hiểu sự uy hiếp của Thiên Uy, bắt đầu lo lắng.
Hiển nhiên Thiên Uy cũng thấy đã đạt được hiệu quả đe dọa. Anh lại tiếp tục dùng giọng điệu nghiêm nghị: “Không cho phép lại bán đứng ta, đợi lát nữa bất luận có xảy ra tình huống gì, nhớ, ta mới là chủ nhân của ngươi, ‘nữ nô’ kia thì không phải, hiểu chưa?” (=]] trải đá lót đường)
Anh dùng lực vỗ vỗ lưng ngựa, ân cần dạy bảo ‘Abraham’ một trận.
Giáo huấn xong xuôi, Thiên Uy quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mỹ nhân đang nô đùa trong ao. Giữa đêm khuya, vầng trăng trên trời chính là nguồn sáng duy nhất, anh núp ở phía sau một tảng đá lớn, thâm tình quan sát chăm chú nhất cử nhất động của cô.
Không thể nói ra được kích động và khiếp sợ từ trong đáy lòng anh.
Cô có thể dễ dàng ‘thuần phục ngựa’ còn chưa tính, không ngờ cô rõ ràng có thể cưỡi ngựa? Hơn nữa tư thế cưỡi ngựa còn tương đối khí suất, rất có phong thái ‘đại tướng’!
Vậy mà, lợi hại hơn nữa, cô có thể tránh được tai mắt của người khác, mặt không đổi sắc, thúc ngựa chạy băng băng trong thành mà cũng không làm cho người ta phát hiện, nhất là binh lính tuần tra, điều này cũng vô cùng không đơn giản rồi.
Nếu không phải anh đột nhiên tâm huyết dâng trào, nửa đêm mò dậy muốn cưỡi ngựa đi dạo, mà vừa tới chuồng ngựa, lại phát hiện ra ‘Abraham’ đã biến mất, thì anh vẫn còn không hề hay biết!
Người đầu tiên anh nghĩ tới chính là cô, chỉ có cô mới có thể khiến cho ‘Abraham’ nghe lời, cũng chỉ có cô, mới có thể làm ra cái việc không biết trời cao nhất rộng như thế này. Anh chú ý quan sát những vết chân trên nền đất cát, hiển nhiên là bọn họ vừa mới rời đi, dấu chân còn rất rõ ràng, cho nên anh có thể bình tĩnh, ung dung đuổi tới nơi này.
Cũng để cho anh được chứng kiến một màn đặc sắc như thế.
Giờ phút này, cô tựa như hoa sen mới nở, trong bóng đêm, vẻ thần bí và quyến rũ càng được tôn lên.
Mơ hồ, ánh trăng mờ ảo tràn vào trong hồ nước, chiếu rọi trên người cô giống như khoác lên một tầng màu vàng kim mỏng manh, đẹp tới nỗi anh phải nín thở. Chẳng bao lâu sau, trong lòng đã leng keng nổi lên vạn sợi nhu tình!
Khóe môi Thiên Uy khẽ nhếch, âm thầm nghĩ ngợi: đời này, anh luôn tự phụ ngất trời là người tình cả đời anh cũng chỉ có thể là sa mạc, không một ai hơn, mà nay, cô nàng đang được ánh trăng chiếu rọi trong hồ nước kia, mặc dù không khí phách ngàn dặm giống như sa mạc, nhưng lại tản mát ra sự mềm mại vô cùng đáng yêu, khiến cho lòng anh cuồng loạn không dứt.
Đó là một loại tình cảm chưa bao giờ có.
Anh lặng lẽ nhảy lên một bờ đá khuất bên cạnh hồ nước, không một tiếng động mà nhìn ngắm vị tiên nữ đang khuấy động hồ nước ở đằng xa, cũng có chút ý xấu, anh ‘mượn gió bẻ măng’ lấy đi áo bào trắng được đặt trên tảng đá.
Sau đó lại ôm nhu tình mật ý để rình mò trong bóng tối, cho đến khi………. Ân thanh nhu thuận ngọt ngào truyền đến. Là cô đang nói chuyện sao?
Hơn nữa còn đang nói tiếng Trung!?
Lần này, Thiên Uy kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa đã lăn đùng từ trên tảng đá xuống!
Trời ạ! Chẳng những cô nói được, hơn nữa còn nói thứ tiếng Trung mà anh không thể quen thuộc hơn được nữa.