Thiên Uy nhìn cô gái trước mắt giống như ‘người gỗ’, tính kiên nhẫn cũng nhanh chóng bay sạch sẽ. Anh không muốn tốn nước bọt nhiều hơn nữa, chỉ nói đơn giản: “Cô tự nói ra một cái tên đi, như thế về sau tôi mới gọi cô được! Hiểu không?” Anh vừa nghiêng đầu nghĩ vừa nhìn chăm chú miếng ngọc bội nàng đang nâng niu trong lòng bàn tay giống như bảo bối, điều này khiến anh nhớ lại những bức tranh mỹ nữ cổ đại của Trung Quốc. Nhưng mà anh không biết cô rốt cuộc ở chỗ nào, mong muốn tìm một cái tên Trung Quốc cũng đành phải chấm dứt.
Thiên Uy suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ được cái tên nào thích hợp, cứ tùy tiện gọi cô cho xong.
Đúng! Gọi cô là ‘nữ nô’, dù sao thì cô vốn là nữ nô của anh mà.
Anh nói bằng tiếng A-rập: “Nữ nô…..” lại kêu một lần nữa: “Nữ nô……” xem ra có vẻ không thuận miệng, không ngờ vừa mới gọi xong, Vũ Tiệp lại ngẩng đầu lên như có thần giao cách cảm, cái hiểu cái không nhìn anh.
Thiên Uy cảm thấy khó bề tưởng tượng. “Cô rốt cuộc cũng có phản ứng.” Anh có vẻ hài lòng. “Được! Vậy tôi gọi cô là ‘nữ nô’.” Anh quay đầu lại, phân phó với Lỗ Lạp và Harder: “Nói với mọi người, về sau cứ gọi cô ấy là ‘nữ nô’.”
Thần trí của Vũ Tiếp rốt cuộc cũng khôi phục như cũ, ánh mắt của cô bắt đầu có thần thái, tầm mắt rời khỏi ngọc bội, hướng về phía Thiên Uy. Có lẽ là để tỏ lòng cảm ơn ân cứu mạng của Thiên Uy, cô cúi đầu giống như đang hành lễ.
Không giờ một giây tiếp theo lại có một cái tát vung về phía cô, chỉ nghe Thiên Uy la ầm lên: “Không cho phép cô cúi chào, ở chỗ này chỉ có duy nhất thánh Allah mới được cúi đầu hành lễ, cô ngàn vạn lần không thể tùy tiện cúi đầu hành lễ, nếu không người khác sẽ cho rằng cô đang bất kính với thánh Allah.”
Vũ Tiệp bị đánh tới choáng váng lại phẫn nộ, tại sao anh ta lại đánh cô chứ? Cô đã làm sai điều gì sao? Vì sao người này cứ thay đổi thất thường thế? Cô tức giận nắm chặt hai quả đấm, tay phải vẫn còn nắm chặt ngọc bội, còn tay trái thì vung một quyền hướng về phía anh. Cô không thể nào nhịn được việc bị anh bắt nạt vô lý.
Cô đúng là rất cay cú!
Khi tay trái của cô đánh về phía Thiên Uy đang đứng ở bên phải thì Harder đã xông về phía Vũ Tiệp rồi vừa nhanh vừa chuẩn quăng cho cô hai cái tát, cũng kéo cô vào trong phòng ngủ, bắt đầu quyền đấm cước đá. Ông ta vừa đánh vừa mắng: “Không cho phép cô bất kính đối với chủ nhân!”
Thiên Uy cũng không ngăn cản hành động của Harder, mặc dù anh cũng không đành lòng, nhưung mà, vẫn nhắm mắt nhìn Vũ Tiệp bị đánh.
Bởi vì Vũ Tiệp lại vô thức làm ra một hành động nhạy cảm.
Ở Trung Đông, tay trái hiểu hiện sự bẩn thỉu.
Cho nên, khi ngươi dùng tay trái để tiếp xúc với đối phương hoặc là dùng tay trái để cầm thứ gì đó thì sẽ khiến cho người khác giận tím mặt, mà Thiên Uy lại là thủ lĩnh, hành động của Vũ Tiệp dĩ nhiên đã thành phạm thượng rồi, cho nên, cô có bị đánh thì cũng không phải điều lạ.
Thiên Uy cũng có cảm giác cân nào sâu sắc, dưới tình huống không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ thì anh ‘giáo dục’ cô bằng cách nào đây?
Vũ Tiệp không biết ‘thân phận’ tốt đến tột cùng là cái gì?
Cô được ăn ngon, được mặc đẹp, được ở tốt.
Mỗi ngày cô uống mật ong hảo hạng, ăn thịt Tatar, thịt dê, thịt bê, trứng cá muối, chim bồ câu nướng và vô số đồ ăn ngon khác, cho nên thân thể của cô hồi phục rất nhanh. Tất cả quần áo cô mặc đều là chất liệu thượng đẳng, rất nhiều loại màu sắc được chọn riêng cho cô, duy chỉ có điều là đều rất bại lộ, thật may là Lỗ Lạp sẽ giúp cô khoác thêm một chiếc áo choàng đen.
Lỗ Lạp thật giống nhiều hầu của cô, luôn ở bên cạnh phục vụ cô.
Ngay cả lúc đi tắm, Lỗ Lạp cũng sẽ dùng nước hoa hồng thượng đẳng để ngâm trong nước, giúp cho toàn thân cô trở nên thơm ngát.
Lỗ Lạp chuẩn bị tất cả cho cô, bao gồm cả chải tóc, mặc quần áo…… Thẳng cho đến những bước cuối cùng, mặc áo choàng vào thì mới thôi.
Vũ Tiệp xấu hổ nhưng cũng không biết làm thế nào, vì sao quần áo trong gian phòng lớn cô ngủ lại toàn là áo choàng, vừa cợt nhả lại lỗ liễu, khiến cho cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải mặc cái loại ‘quần áo tươi mát’ này. Cho nên cô thật sự rất cảm ơn bà đã giúp cô mặc một chiếc áo choàng đen bảo thủ để che giấu.
Thật ra thì, Lỗ Lạp chỉ phục tùng mệnh lệnh của thủ lĩnh mà thôi. Mặc kệ là lúc nào, ở đâu, Lỗ Lạp đều nơm nớp lo sợ, giống như đi trên lớp băng mỏng.
Lỗ Lạp không rõ khi nào thì thủ lĩnh sẽ yêu cầu vị nữ nô này hầu hạ, cho nên mỗi ngày bà đều tốn không ít tâm tư để ăn mặc cho Vũ Tiệp giống như ‘khải đinh nữ’, để Thiên Uy có thể tùy thời ‘muốn’ cô.
Gian phòng này chính là phòng ngủ chuyên dụng của ‘khải đinh nữ’, những vật trang sức bên trong, châu báu, kỳ trân dị phẩm, quần áo đếm không xuể. Thường thường, Đông Vương Thiên Uy sẽ để cho ‘khải đinh nữ’ tùy ý lựa chọn để làm phần thưởng cho một đêm phong lưu. Hiện giờ, vị được gọi là nữ nô của thủ lĩnh này lại ‘chiếm đoạt’ luôn nơi đây. Mà cố tình, khác hẳn với thường ngày, cho tới bây giờ thủ lĩnh vẫn không bước vào căn phòng này một bước.
Đông Vương Thiên Uy hình như là hờ hững đối với cô, còn Vũ Tiệp thì ngoại trừ việc cảm kích anh đã cứu cô khỏi số mạng bị thiêu sống trên cột gỗ thì cũng chẳng có chút cảm giác nào với anh, cô vẫn chỉ trân trọng ngọc bội của mình.
Cô đeo ngọc bội, bất luận là ở chỗ nào, chưa bao giờ rời khỏi người.
Ngoại trừ có chút không thoải mái ở bên ngoài, Vũ Tiệp cảm thấy giống như cô đang sống ở trong hoàng cung, ngày nào trôi qua cũng giống như một công chúa, không lo ăn không lo mặc, có người giúp việc, có người phục vụ, không buồn không lo, hết sức vừa lòng, tự tại. Nhưng mặt khác, cuộc sống như thế cũng chẳng khác gì là ‘tù nhân’.
Để ‘học tập’ được quy củ của nơi này, Vũ Tiệp đã ăn rất nhiều đau khổ.
Mỗi lần cô làm việc gì sai thì đổi lại chính là một trận đánh đập tàn nhẫn, dùng ‘cảnh cáo’ để cô biết rằng không thể làm như vậy. Mà sau một thời gian, cô cũng dần dần mưa dầm thấm đất, biết rằng nơi này có một chút ‘cấm kỵ’ rồi.
Cô ăn cơm không dám dùng tay trái, nhất định phải dùng tay phải, không được dùng tay trái để chạm vào người khác hay cầm thứ nọ thứ kia…… Cô cũng không được tùy tiện cúi đầu hành lễ. Ngoại trừ ở trong gian phòng này, cô đi ra ngoài nhất định phải dùng khăn che mặt bịt kín, để cho người ngoài không thể thấy được dáng dấp thật sự của nữ nô của thủ lĩnh là như thế nào. Nhưng mà, cô không hiểu tại sao cô chỉ có thể đợi ơe chỗ này, không thể rời khỏi cái thành bảo này, cô không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc có bộ dáng gì?
Cô cũng không biết được mình rốt cuộc đang ở nơi nào?
Sau trận hỏa hoạn, tất cả đều đã thay đổi.
Rõ ràng là cô không còn ở quê hương của mình nữa, nơi này không phải là mảnh đất hoang vắng trên thảo nguyên, cũng không phải là Ngọc Phật tự. Ở chỗ này, từ tòa thành nhìn ra nơi xa xăm, cô chỉ thấy mênh mông bát ngát sắc vàng của cát bụi và sa mạc.
Theo kiến thức của cô, cô đoán rằng chỗ này có lẽ là Tây Vực rồi!
Nếu không thì bốn phía sao có thể đều là sa mạc, hơn nữa ngôn ngữ còn khó hiểu như thế?
Cổ họng của cô nhanh chóng hồi phục, dây thanh quản cũng khỏi hẳn rồi. Chỉ là cô lại không có ý định muốn nói chuyện, bởi vì cô sợ rằng mình vừa nói ra, người ta sẽ nghĩ rằng cô là kẻ điên, bởi vì sẽ chẳng có ai hiểu được cô nói gì.
Cô cảm thấy tương lai của mình thật là mù mịt. Thứ duy nhất quen thuộc cũng chỉ có miếng ngọc bội trong tay.
Ngọc bội mà cô quý trọng như sinh mạng.
Một tháng sau, Vũ Tiệp dần dần quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, bắt đầu tìm được niềm vui thú của riêng mình.
Cô thích ở trong chuồng ngựa để làm bạn với những tuấn mã A-rập.
Cô và bọn chúng hết sức quen thuộc, đám ngựa rõ ràng không kháng cự lại cô! Ngay cả những con ngựa hoang chính gốc chưa hề được thuần phục cũng tự nhiên tới gần cô, thật là khiến cho người khác cảm thấy khó tin!
“Thủ lĩnh……” đám người hầu rối rít cao giọng la hét. “Cẩn thận” tất cả bọn họ đều chạy tới bên ngoài trại ngựa, nhìn một màn ‘biểu diễn’ kinh tâm động phách.
Chiều hôm nay, Đông Vương Thiên Uy mua được một đám ngựa hoang ở trong chợ, có ngựa A-rập, cũng có loài ngựa hoang cao lớn xuất xứ từ Mông Cổ. Vừa về tới thành bảo, anh đã vội vàng chọn ra một con tuấn mã có vẻ như cuồng bạo nhất trong đám ngựa để thuần phục.
Không ngờ tình huống xảy ra lại ngoài dự đoán của anh!
Con ngựa này chỉ có thể hình dung bằng mấy từ ‘cương quyết, bướng bỉnh’, nó tỏa ra ngạo khí, đằng đằng lửa giận ngất trời để chống đối với Thiên Uy, không ngừng chống cự, thề không nghe lệnh. Thiên Uy cũng vui lòng tiếp nhận sự khiêu chiến này, vì vậy, cuộc đọ sức giữa người và ngựa bắt đầu.
Nhiều lần, Thiên Uy cũng suýt chút nữa là ngã khỏi lưng ngựa, con ngựa hoang này không ngừng hí dài, ra sức xoay vòng, không phải là đá về phía sau thì cả thân thể lại chồm lên phía trước, nếu không thì cũng chạy tán loạn mặc kệ đông tây nam bắc….. Khiến cho Thiên Uy cũng sắp kiệt sức.
Con ngựa hoang thấy vậy nên đã quyết định….. không phải ngươi chết, thì là ta sống.
Cho nên nó quyết ý hất mạnh người đàn ông đang ngồi trên lưng nó xuống đất, rồi dùng vó đạp chết anh, để cho anh trở thành hồn ma dưới móng ngựa.
Dù sao thì Thiên Uy cũng là người có kinh nghiệm phong phú trong việc thuần phục ngựa, anh cũng biết ngựa hoang có tập tính cậy mạnh, cho nên anh phải chiến đấu lâu dài với nó, cho đến khi một bên chết hẳn hoặc là mệt nhọc quá độ mà chủ động đầu hàng thì mới thôi. Nếu như anh không có cách nào thuần phục được con ngựa hoang này, sợ ràng con ngựa này sẽ không hề dừng lại, vĩnh viễn sẽ không dừng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…… khi bên ngoài đều đã yên ắng thì trong trại ngựa vẫn còn tiếng người nói xôn xao, trận giằng co giữa người và ngựa vẫn chưa kết thúc, luôn luôn xuất hiện những hình ảnh khiến cho mọi người đều phải run sợ trong lòng, khiến người vây xem không khỏi thất kinh, liên tục thét chói tai. Rất nhiều người hầu thậm chí còn bắt đầu khấn bái. “Allah! Allah! Xin ngài hãy phù hộ cho thủ lĩnh Đông Vương được bình an……”
Rốt cuộc thì thể lực của con người cũng không thể địch lại được sức mạnh của động vật, theo thời gian trôi, tinh lực của Thiên Uy đã tiêu hao gần hết, mà con ngựa hoang lại vẫn như rồng như hổ.
Ai có thể tới cứu anh bây giờ?
Vào giờ phút này anh không khỏi cười khổ, có lẽ anh sắp trở thành ‘da ngựa bọc thây’ rồi.
Mặc dù biết rằng tính mạng của chủ nhân đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng không một người hầu nào dám tới gần con ngựa, bởi vì lúc này mà tới gần con ngựa hoang thì kết quả sẽ tuyệt đối không tránh khỏi việc bị nó đá loạn cho tới chết.
Vũ Tiệp đứng yên ở một góc nhỏ trong trại ngựa, trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Nhưng mà, cô không hề lo lắng cho sinh mạng của thủ lĩnh giống như những người khác, cô còn đang đau lòng vì con ngựa phải chịu khổ sở.
Con ngựa này nhất định đang rất khó chịu, bị người ngược đãi tới sắp không nhìn ra hình ngựa rồi. Vũ Tiệp thống hận nhất là việc loài người dùng động vật để tiêu khiển, không ngừng hành hạ động vật, hiện tại trong lòng cô chỉ có ý nghĩa làm thế nào để cứu được con ngựa, chứ chẳng quan tâm gì tới việc cứu người.
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, mọi người không thể tin được, cô đột nhiên chạy vào trong trại ngựa, khi bóng dáng nhỏ nhắn của cô đột nhiên xuất hiện, người hầu đứng bên ngoài trại ngựa và Thiên Uy đều giật mình. Còn kinh ngạc chưa kịp định hồn, mọi người lại liên tiếp thét chói tai: “Cẩn…… thận……”
Con ngựa hoang thiếu chút nữa là xông thẳng vào Vũ Tiệp, Vũ Tiệp lại không hề có ý định né tránh, cô đứng yên tại chỗ, sau đó giang hai cánh tay, trong lòng khẽ thì thầm. Vào lúc con ngựa cách cô chỉ trong gang tấc, mọi người “A” một tiếng, không ngừng thét chói tai, con ngựa đột nhiên phanh gấp, “Hí” một tiếng rồi dùng sức kìm vó lại. Nó trợn to hai con mắt, nhìn chằm chằm Vũ Tiệp.
Một mảnh cát bụi cuồn cuộn, mọi người còn đang khiếp sợ, không dám tin tưởng vào những gì họ tận mắt trông thấy….. cô ‘dễ dàng’ chinh phục được con ngựa hoang siêu cấp sắp khiến thủ lĩnh mệt chết.
Đây là kỳ tích sao?