Tân Nương Khó Làm

Chương 47: Cao chạy xa bay




Trong phòng Văn phu nhân, Văn Chiêu Lăng cung kính thành khẩn quỳ hết nửa ngày trước mặt bà. Hai hàng mày của Văn phu nhân vẫn luôn nhíu chặt, rất lâu sau mới hỏi một câu: “Vì sao con muốn âm thầm kinh doanh? Có phải là đi theo thúc thúc con không?”

Văn Chiêu Lăng lắc đầu, “Mẫu thân đừng hiểu lầm thúc thúc, là con tự muốn làm.”

Văn phu nhân không dám tin nhìn chàng, “Sao con lại có suy nghĩ như thế cơ chứ?”

Văn Chiêu Lăng vái lạy bà, “Mẫu thân, xin người đừng hỏi nữa, chuyện đã như vậy, hiện con kể với người là mong người đừng vì con mà bị liên lụy.”

Trong lòng Văn phu nhân cả kinh, “Con……lẽ nào muốn giống như thúc thúc của con?”

Văn Chiêu Lăng cúi đầu, “Tình hình hiện tại thì cũng chỉ có cách này, chỉ có trục xuất con khỏi Văn gia thì mới có thể bảo vệ người Văn gia, đây là phương pháp an toàn nhất.”

Văn phu nhân từ trên ghế bật dậy, “Con đang nói hồ đồ gì đó? Con là trưởng tử đích tôn của Văn gia!”

“Chính vì là trưởng tử đích tôn Văn gia nên con mới càng phải chịu trách nhiệm.” Văn Chiêu Lăng ngẩng lên nhìn bà, “Mẫu thân, trước đây con đã sai lầm, không thể lại tiếp tục liên lụy Văn gia.” Chàng cung kính dập đầu với Văn phu nhân rồi đứng dậy, “Con đi nói rõ ràng với phụ thân.”

Văn phu nhân vội kéo chàng, “Tính tình của phụ thân con con không thể nào khống chế, nếu khiến ông ấy nổi nóng thì phiền toái.”

Văn Chiêu Lăng mím môi, “Vậy cũng đành chịu, tóm lại cần giải thích, con rất không yên tâm về Quý Lễ.”

Văn phu nhân ngẫm nghĩ rồi dứt khoát nói: “Con dẫn Ngọc Chi đi đi, tới Tô Châu.”

Văn Chiêu Lăng sững người, “Mẫu thân, người nói gì?”

“Ta bảo con dẫn Ngọc Chi đi, nhất định con bé đang mang thai, sao có thể cầm hưu thư mà ở bên ngoài? Con dẫn con bé đi đi, tránh về quê nhà, chỗ phụ thân con….có ta đối phó, không sao.”

Văn Chiêu Lăng thấy thái độ kiên quyết của bà thì trong lòng thập phần lo lắng, “Mẫu thân, người và phụ thân luôn không hòa thuận, nếu lại vì con mà càng trở nên bế tắc, ngày tháng sau này sẽ càng khó khăn.”

Văn phu nhân thở dài, “Như con nói, chuyện đã thành sự thật, nếu phải đối mặt thì con cứ yên tâm dẫn Ngọc Chi đi, ta sẽ xử lý ổn thỏa.”

Văn Chiêu Lăng vẫn như cũ không đồng ý, nhưng Văn phu nhân không cho chàng cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đẩy chàng ra ngoài, “Đi nhanh một chút, do dự lưỡng lự ngược lại làm lỡ chính sự, con phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng Ngọc Chi.”

Văn Chiêu Lăng đứng ngoài cửa, quỳ xuống dập đầu hai cái với bà, im lặng một lúc lâu mới xoay người rời đi.

Sau khi chàng đi rồi, Văn phu nhân phân phó Phúc Cầm chuẩn bị xe, bà nghe xa phu tiễn Ngọc Chi đi nói nàng tới Minh Nguyệt am nên định đích thân đến xem thử, cũng như trần thuật rõ với nàng.

Văn phu nhân lo lắng sau khi Văn Yển Chi hồi phủ sẽ biết tin, nên một đường đẩy nhanh tốc độ, nhưng cho dù là vậy, khi đến Minh Nguyệt am thì trời đã sắp tối rồi.

Trong Minh Nguyệt am, Ngọc Chi đã thu xếp ổn thỏa. Đối với sự xuất hiện của nàng thì Lý thị rất ngạc nhiên, nhưng Ngọc Chi không giải thích lý do, chỉ nói mình phải ở đây một khoảng thời gian ngắn, Lý thị quan sát thấy vẻ mặt Thước Nha Nhi và nhũ nương khác lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Văn phu nhân đến thì không cho Phúc Cầm theo hầu mà tự mình lặng lẽ đi tìm Ngọc Chi.

Ngọc Chi ăn xong cơm tối, trò chuyện một lúc với trụ trì sư thái, trở về phòng liền trông thấy một người ngồi trong phòng mình thì giật bắn, nhìn rõ lại hóa ra là Văn phu nhân. Biết bà có chuyện muốn nói với mình nên nàng liền cho nhũ nương và Thước Nha Nhi lui xuống, đóng cửa lại, tiến lên hành lễ với bà.

Văn phu nhân thở dài, “Con không cần hành lễ với ta, phải là ta bồi tội với con mới đúng, con đừng trách Bá Ngọc, nó cũng là bất đắc dĩ.”

Ngọc Chi ngồi xuống cạnh bà, cung kính đáp: “Con hiểu, trong hưu thư Bá Ngọc đã đem sự việc nói cho con biết.”

Văn phu nhân hơi bất ngờ nhìn nàng, bật cười: “Thế hóa ra ta tới đây cũng thừa rồi, nếu đã vậy, ta cũng an tâm. Con đã biết thì phải tin tưởng Bá Ngọc, nó tuyệt đối sẽ không phụ con.”

Ngọc Chi cúi đầu, giọng nặng trĩu: “Con tin chàng, nhưng vì sao chàng lại không tin con.”

Văn phu nhân ngồi cạnh nàng, vỗ vỗ tay nàng, “Nếu nó nói cho con biết, thì sao con có thể tức giận như vậy? Hiển nhiên sẽ khiến người khác phát hiện.”

Ngọc Chi nơm nớp nhìn bà, “Mẫu thân biết chuyện Bá Ngọc làm rồi?”

“Đương nhiên, đều đã tới nông nỗi này, nó sao có thể không nói với ta.” Văn phu nhân thở dài: “Hiện đã đến nước này, các con vẫn nên rời đi.”

Ngọc Chi giật mình, “Rời đi?”

“Không sai, hiện tại cũng chỉ có cách này.” Văn phu nhân nhìn Ngọc Chi, có chút xúc động, “Ngọc Chi, từ sau khi con vào cửa, ta đối với con không thân thiết, con đừng trách ta. Sau này rời nhà ra ngoài, phải lưu ý mọi chuyện, cùng Bá Ngọc nương tựa giúp đỡ lẫn nhau…” Bà ngừng lại, có chút nói không nên lời.

Trong lòng Ngọc Chi cũng không mấy dễ chịu, nàng đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Văn phu nhân, giọng nghẹn ngào: “Mẫu thân, ngàn vạn lần đừng nói vậy, trước đây là Ngọc Chi không hiểu chuyện….Chuyện cũ khoan nói, Ngọc Chi từ nhỏ không có mẹ, từ nay về sau, nhất định xem người như mẫu thân thân sinh.”

Văn phu nhân lau nước mắt, đỡ nàng đứng dậy, “Tốt, như con nói, chuyện cũ không nói, sau này con phải sống thật tốt, đừng để ta lo lắng.”

Ngọc Chi gật đầu.

Văn phu nhân siết tay nàng, “Ta về đây, Bá Ngọc hẳn là rất nhanh sẽ tới tìm con, con đừng gấp.”

Ngọc Chi thấy bà định đi, do dự hỏi: “Mẫu thân, phía phụ thân….”

Văn phu nhân mỉm cười trấn an nàng, “Đừng lo, con chỉ cần sống những ngày tháng thật tốt với Bá Ngọc là được.” Bà bước tới cửa, dừng chân thấp giọng nói: “Vốn toàn bộ mọi chuyện là chúng ta gây nên, cũng không nên để các con gánh chịu.”

Ngọc Chi nghe không hiểu, nhưng Văn phu nhân đã đẩy cửa bước ra.

Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Ngọc Chi đứng trước cửa nhìn bà rời đi, trong lòng hỗn loạn. Một loạt chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến độ nàng suýt nữa không cách nào tiếp nhận nổi, mãi tới bây giờ mới có thời gian nghiền ngẫm.

Nhũ nương thấy Văn phu nhân rời đi thì liền vội đến hỏi nàng xảy ra chuyện gì. Ngọc Chi lắc đầu, nàng thật sự không biết nên nói từ đâu, nguồn căn mọi sự đều là Quý Lễ, nhưng sự thay đổi của hắn là điều nàng không muốn nhắc đến nhất.

Nhũ nương thấy dáng vẻ tâm sự trùng trùng của nàng thì cũng không quấy rầy, lui xuống lấy nước cho nàng rửa mặt. Dọc đường trông thấy một người chậm rãi từ phía đối diện đi tới, bà chỉ nhìn thoáng qua, cho rằng là ni cô trong am nên cũng không để ý.

Người đó đi thẳng tới bên ngoài gian phòng của Ngọc Chi, cách một cánh cửa sổ nhìn vào bóng người phản chiếu theo ánh nến, lặng lẽ đứng một lúc lâu rồi bước tới dưới cửa, lên tiếng gọi nàng: “Ngọc Chi……….”

Bóng người trong phòng bỗng dừng lại, từ từ bước tới cửa sổ, nhưng không mở cửa, chỉ có chút do dự hỏi một câu: “Quý Lễ?”

Người ngoài cửa chính là Quý Lễ, hắn vốn sớm đã đến đây, nhưng thấy Văn phu nhân ở trong nên tạm thời không tới gặp nàng. Hiện giờ thấy Ngọc Chi về Minh Nguyệt am, trong lòng Quý Lễ không khỏi dâng lên cảm giác hưng phấn, hắn gần như muốn cho rằng Ngọc Chi không quên được quá khứ nên mới trở lại đây.

Ngọc Chi tựa vào cửa, nhưng cuối cùng không đẩy cửa ra nhìn hắn, “Quý Lễ, huynh tới đây làm gì?”

“Ngọc Chi, muội………….” Quý Lễ có chút hoảng hốt, không biết nên nói gì, trầm ngâm một lúc mới nói: “Ta muốn hỏi muội sau này có dự định gì.”

Ngữ khí Ngọc Chi thoáng trở nên kỳ lạ: “Sau này ta có dự định gì, hay là huynh có tính toán gì?”

“Ta…….” Quý Lễ nhất thời bị nàng làm á khẩu, ấp úng nói: “Ta có tính toán, nhưng không biết muội nghĩ thế nào?”

Ngọc Chi thở dài, “Quý Lễ, huynh và ta…….bất luận thế nào cũng không có khả năng…”

“Vì sao lại nói như vậy?” Quý Lễ tiến lên trước một bước, “Ngọc Chi, hiện muội đã không còn là người Văn gia rồi…”

“Nhưng huynh thì phải.” Ngọc Chi ngắt lời hắn, “Lẽ nào huynh muốn ta lần nữa gả vào Văn gia? Thân phận ta như vậy có thể làm phu nhân trạng nguyên sao?”

Quý Lễ không ngờ Ngọc Chi lại nói rõ ràng không chừa chút đường lui nào cho hắn như thế, cụp mắt nói: “Muội nói đúng, nhưng ta không cam tâm, ta từng bước từng bước đi đến hôm nay, nhưng vẫn không cách nào có được muội, tóm lại cảm thấy không công bằng.”

Ngọc Chi bị lời lẽ thẳng thắn của hắn khiến nàng ngây ra, rất lâu vẫn không lên tiếng.

Quý Lễ cũng trầm mặc, sau một hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Ngay cả như vậy muội cũng không quên được Văn Chiêu Lăng sao?”

Ngọc Chi quay đi không nhìn bóng dáng trên cửa sổ, “Nếu đã gả cho chàng thì đời này chỉ có thể là thê tử của một mình chàng, không cách nào thay đổi.” Ngập ngừng rồi nàng lại tiếp lời: “Quý Lễ, đừng ngại ta nói thẳng, nếu huynh khăng khăng muốn phá hủy Văn gia và Bá Ngọc, vậy….ta sẽ đi cùng họ.”

“Muội………” Quý Lễ bị lời nàng nói làm nghẹn lời, nội tâm dâng lên cảm giác chán nản.

Ngọc Chi rời khỏi cửa sổ, không lâu sau lại trở về cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra đưa một cuộn tranh cho hắn, “Cuộn tranh này huynh lấy lại đi, quá khứ ngày xưa, cớ gì nhớ mãi, huynh và ta từ nhỏ nghe nghiều kinh phật như vậy, lẽ nào một chút đạo lý này còn không hiểu sao?”

Quý Lễ nhìn gương mặt nàng, vì nàng quay lưng về phía ánh nến trong phòng nên ánh sáng chiếu rọi không quá rõ ràng, nhưng hắn vẫn như cũ có thể nhìn ra được biểu cảm rất bình thản của nàng, bình thản đến gần như xa lạ.

Hắn đưa tay nhận cuộn tranh, như thể không cam lòng quyết hỏi thêm một câu: “Có thể nói cho ta biết vì sao?”

Ngọc Chi đạm mạc nói: “Không có vì sao. Huynh còn nhớ từng hỏi ta bốn năm chúng ta ở cạnh nhau được tính là gì không? Ta nói cho huynh biết, bốn năm ở cùng huynh ta vĩnh viễn không quên, huynh đối với ta mà nói vừa là thầy vừa là bạn, nhưng Bá Ngọc mới là người cần cùng ta nắm tay cả đời, không có nguyên nhân, nhưng ta biết rõ không cách nào thay đổi.”

Quý Lễ mấp máy môi, từ góc nhìn của Ngọc Chi, sắc mặt hắn dưới ánh nến có chút trắng bệch.

“Quay lại đi.” Ngọc Chi đóng cửa sổ,  thở dài: “Huynh hãy còn tiền đồ rộng mở, đừng lãng phí. Ta chỉ hi vọng huynh mãi mãi là Quý Lễ của ngày trước, cho dù ở đâu cũng đều có thể giữ mãi lòng son.”

Quý Lễ cười khổ, “Thì ra ta trăm phương ngàn kế cũng chỉ đổi được kết quả này.” Hắn xoay người rời đi, bước chân trong đêm tối có phần hỗn loạn.

Ngọc Chi ngồi trong phòng, tâm tình phức tạp, nhớ tới lời Văn phu nhân thì cứ luôn cảm thấy thấp thỏm không yên. Nếu cùng Bá Ngọc rời khỏi kinh thành, trước khoan bàn phải ăn nói thế nào với phía Đổng gia, Quý Lễ liệu có thật sự buông tay hay không cũng là một vấn đề. Vẫn mãi suy nghĩ chuyện này nên nhũ nương và Thước Nha Nhi bưng nước tới cho nàng rửa mặt, Ngọc Chi cũng không tập trung.

Rửa mặt xong, nàng vừa chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi thì phát hiện cửa phòng bị đẩy ra. Ngọc Chi còn tưởng nhũ nương và Thước Nha Nhi lại đến, nào ngờ vừa ngước lên đã thấy Văn Chiêu Lăng.

“Ngọc Chi, “ Văn Chiêu Lăng bước đến trước mặt nàng, siết tay nàng thấp giọng nói: “Chúng ta cao chạy xa bay.”

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ có mình tôi cảm thấy Quý Lễ cũng không phải rất xấu ư? Gạt nước mắt ~~