Edit – beta: Điềm Điềm
**********************
Sư tử lớn nằm sấp ở cửa nhìn thấy Dung Hề tiến vào liền lui về phía sau nhường đường cho cậu, đôi mắt màu xanh biếc từ trên mặt Dung Hề dời xuống chén cháo trong tay cậu.
Hắn ngửi thấy mùi tôm.
Bữa sáng hôm nay có phải là cháo tôm không?
Sư tử lớn đi theo bên cạnh Dung Hề cùng cậu đi tới trước giường, sau khi Dung Hề ngồi xuống, lại dùng cái đầu to lông xù cọ cọ chân Dung Hề, sau đó nằm sấp bên cạnh cậu, vẻ mặt nghiêm túc, giống như sư tử lớn cọ chân cậu căn bản không phải là hắn!
Ngoại trừ cái đuôi vung tới vung lui, tất cả mọi thứ đều trông rất tự nhiên.
Cháo ngọt ngào trơn mịn trôi vào miệng, Tần Tinh Lan cảm thấy thân thể dần ấm lên.
Đút Tần Tinh Lan liên tiếp hai chén cháo, Dung Hề mới dừng lại, thay hắn lau vết cháo bên miệng rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Ngay sau khi cậu rời đi, người đàn ông nằm trên giường mở mắt ra. Vừa rồi trong cháo tôm còn mang theo một mùi mật đào ngọt ngào, lúc này còn lưu lại giữa môi và răng hắn.
Dung Hề rửa chén sạch sẽ cất đi, chuẩn bị bắt tay giúp 0520 tiến hành sửa chữa.
Cậu từng tìm được hướng dẫn sử dụng cấu trúc của người máy 0520 trên quang võng, đối với việc cải tạo 0520 cũng đã nghiên cứu một phen. Cậu cũng không phải không nghĩ tới đưa 0520 đến chỗ thợ sửa chữa cơ khí, chỉ là trước khi đưa đi kiểm tra để bảo vệ sự riêng tư, người máy phải định dạng lại, khôi phục cài đặt, nhưng định dạng lại 0520 sẽ không còn là 0520 bây giờ nữa.
Cho nên cậu không nghĩ đến việc cải tạo 0520, chỉ là muốn dùng linh kiện mới thay thế những bộ phận lão hóa kia, mặc dù chương trình 0520 đã rất cũ, hoàn toàn không theo kịp người máy phổ biến trên thị trường hiện nay, nhưng 0520 đối với cậu mà nói là người nhà.
Cậu không để ý chức năng của nó không đủ nhiều, đôi khi phản ứng chậm, thậm chí có thể tắt máy bất cứ lúc nào, miễn là nó có thể sạc điện và thức dậy một lần nữa, còn lại đều không quan trọng.
Dung Hề tìm ra hướng dẫn sử dụng, quá trình đổi mới bộ phận thay thế đã được miêu tả chi tiết.
Đầu tiên cậu cần giúp 0520 làm sạch bụi bặm trong cơ thể, tuy rằng trong cơ thể mỗi người máy đều có thiết bị loại bỏ bụi bẩn, nhưng sử dụng nhiều năm như vậy 0520 ít nhiều cũng tích tụ một ít bụi.
0520 ngoan ngoãn ngủ đông, mặc cho Dung Hề mở nắp máy của nó, dò xét tất cả mọi thứ bên trong nó.
Mở thân thể 0520 ra, nhìn thấy cảnh tượng so với cậu tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, vốn tưởng rằng bên trong 0520 là một máy tính đã sử dụng lâu đời, chỗ xả gió bên trong sẽ có một đống bụi bặm. Trên thực tế, dù có một lớp màn bụi nhưng rất ít, cậu chỉ cần thổi nhẹ là được.
Dung Hề nghiêm túc làm sạch cho 0520, đồng thời cũng quen thuộc với cấu tạo bên trong của nó.
“Chủ nhân, ngoài cửa có khách đến thăm, người đến thăm là Tần Sơn Nham.”
Đột nhiên nghe thấy hệ thống an ninh nhắc nhở, Dung Hề hơi sửng sốt, Tần Sơn Nham, họ Tần, là thân thích trong nhà Tần Tinh Lan?
Cậu nhớ rõ Tần Tinh Lan hình như cùng Tần gia không hợp nhau, lúc này lại đây… Dung Hề nghĩ đến… Dung Tân.
“Nói với hắn, Nguyên soái đang tịnh dưỡng, không tiện gặp khách.”
Dung Hề tuy rằng nói như vậy nhưng động tác trên tay vẫn dừng lại, nhẹ nhàng sờ sờ thân máy 0520, mặc dù biết lúc này nó không nghe thấy cậu nói gì vẫn nói một tiếng: “Chờ tôi một chút nhé, lập tức trở về ngay.”
Cậu cũng không cảm thấy đối phương lại đây sẽ dễ dàng bị cậu tiễn đi như vậy.
Quả nhiên, hệ thống an ninh lại truyền đến nhắc nhở: “Tần Sơn Nham lại thỉnh cầu thăm hỏi.”
Dung Hề mím môi: “Để cho hắn vào.”
Dung Hề đứng trên thềm gỗ, nhìn Alpha trẻ tuổi nam tính mặc đồng phục quân nhân màu đen đi về phía này.
Tuổi của đối phương thoạt nhìn tương tự Tần Tinh Lan, Dung Hề suy đoán không phải anh trai của Tần Tinh Lan thì chính là em trai.
Chỉ là Tần Tinh Lan hình như là con trai duy nhất, hơn nữa cha mẹ hắn…
“Điện hạ, nghe nói đại ca trở về, tôi cố ý đến thăm, không biết hiện tại có thuận tiện vào thăm hay không?”
Hóa ra là em trai.
“Xin lỗi, không tiện cho lắm, mấy ngày nay Tinh Lan phải tu luyện.”
Sư tử lớn ngồi xổm bên cạnh cửa, đột nhiên đứng lên, cái đuôi buông xuống phía sau nhẹ nhàng giơ lên lắc lắc trên không trung, lỗ tai lông xù trên đầu nhẹ nhàng run lên.
Tần Sơn Nham đột nhiên nghe thấy cậu gọi thẳng tên Tần Tinh Lan, trong mắt nổi lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, cười nói: “Không nghĩ tới điện hạ cùng anh cả tình cảm tốt như vậy, phải biết rằng chính tôi cũng không dám dễ dàng gọi tên anh cả, đã như vậy, tôi ở chỗ này chờ một lát, thật không giấu giếm, tôi lần này tới đây là yêu cầu trong nhà, nếu tôi không gặp được anh cả, trở về không dễ báo lại, cho nên phiền điện hạ khi anh cả tỉnh lại thông báo cho tôi một tiếng.”
Nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt đối phương, trong lòng Dung Hề lại từng trận căng thẳng, Tần Sơn Nham rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Trái tim Dung Hề đập thình thịch, cậu vốn tưởng rằng uy hiếp lớn nhất là đến từ vương thất, hiện tại xem ra, Tần gia cũng không thể bỏ qua.
“Nếu anh muốn chờ ở chỗ này, tôi cũng không tiện ngăn cản, mời tự nhiên, không tiếp đón được.” Dung Hề nhìn gã, ánh mắt cũng không bởi vì những lời của gã mà xuất hiện dao động cùng bối rối, dứt lời cậu xoay người thật sự muốn để Tần Sơn Nham ở lại chỗ này chờ.
Tần Sơn Nham không nghĩ tới sẽ bị đối xử như vậy, biểu tình có chút cứng ngắc, ai cũng nói Tứ điện hạ yếu đuối vô dụng, ở vương thất gần như không có cảm giác tồn tại, thậm chí ngay cả tùy thị trong cung cũng có thể khi dễ cậu.
Đây có thật là những gì họ nói, yếu đuối và dễ bị bắt nạt?
Sợ rằng bọn họ có hiểu lầm về từ này rồi.
Ngay khi Tần Sơn Nham hoài nghi nhân sinh, cửa sau lưng Dung Hề chậm rãi mở ra.
Dung Hề nghe thấy âm thanh theo bản năng quay đầu nhìn, con ngươi đen mang theo kinh ngạc, cũng may cậu đưa lưng về phía Tần Sơn Nham, mới không bại lộ tâm tình của cậu lúc này.
Bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm chặt, cậu nghĩ không ra, sao Tần Tinh Lan có thể đứng ở đây, rõ ràng chân anh…
Alpha trước mắt lấy tay vịn cửa, sắc mặt tái nhợt, thân hình cũng có chút gầy gò, nhưng vẫn kiên cường đứng ở nơi đó, giống như một gốc tùng bách trong rừng, cao ngất cứng cỏi.
Đôi con ngươi màu xanh biếc nhẹ nhàng đảo qua trên mặt cậu, cuối cùng lạnh lùng nhìn về phía Tần Sơn Nham đứng dưới thềm gỗ.
Lúc này Tần Sơn Nham đã không còn quan tâm đến suy đoán vì sao tính cách Dung Hề lại có sự tương phản lớn so với lời đồn, rốt cuộc người nào mới là thật.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong hơi thở Tần Sơn Nham tất cả đều là mùi tuyết mùa đông lạnh lẽo, là đặc trưng của Tần Tinh Lan.
Từ nhỏ bọn họ đã bị bao phủ dưới mùi vị này, bất luận bọn họ có bao nhiêu người, cuối cùng cũng sẽ bị Tần Tinh Lan – người đối với bản thân tàn nhẫn hơn với người khác chỉnh đốn, rõ ràng hắn mới là bên yếu thế nhất.
Cũng bởi vì gen của hắn mạnh hơn bọn họ, tin tức tố trời sinh đã nghiền ép những Alpha gen cấp thấp này.
Đè nén bất an cùng hận ý trong lòng, Tần Sơn Nham mở miệng: “Em cùng điện hạ nói chuyện đã quấy rầy anh cả nghỉ ngơi sao, bất quá nhìn thấy anh cả không có việc gì, em sẽ trở về báo lại với cha, chỉ là nhìn sắc mặt anh cả không tốt, nhưng mà…”
“Ồn ào!” Tần Tinh Lan thanh âm không cao, ngữ khí cũng không nghiêm khắc, hai chữ này càng giống như phát tiết cảm xúc khó chịu, lại trực tiếp khiến Tần Sơn Nham câm miệng, vẻ mặt cứng ngắc đứng ở nơi đó.
“Trở về nói cho Tần Chung biết, mấy ngày nay không nên đến làm phiền tôi.”
Tần Sơn Nham biết đây là thông báo, cho dù bọn họ khó chịu, hiện giờ cả Tần gia sống dưới sự khống chế của Tần Tinh Lan cũng không dám phản kháng.
“Em biết rồi, mời anh cả nghỉ ngơi thật tốt.”
Nhìn Tần Sơn Nham xoay người rời đi, Dung Hề nhẹ nhàng mím môi, cậu rất sợ Tần Tinh Lan sẽ không chịu nổi bị Tần Sơn Nham còn chưa hoàn toàn rời đi phát hiện sơ hở.
Cậu cũng không tưởng tượng nổi, đến tột cùng phải dựa vào nghị lực như thế nào, mới có thể dưới tình huống hai chân gãy xương mà đứng lên.
Không đau sao?
Khi Tần Sơn Nham rốt cục bước ra khỏi cửa chính, hệ thống an toàn một lần nữa đóng lại, Dung Hề không do dự trực tiếp tiến lên đỡ lấy cánh tay Tần Tinh Lan, dùng sức chống đỡ thân thể hắn.
Trong nháy mắt bị tiểu thư tính đột nhiên ôm lấy, mùi đào ngọt ngào nồng đậm hơn bất cứ lần nào tiến vào trong hơi thở hắn, Tần Tinh Lan theo bản năng nghiêng đầu nhìn cậu, vừa vặn Dung Hề nâng mắt đen lên, trong mắt hồ ly xinh đẹp lộ ra lo lắng cùng bối rối không kịp che dấu.
Không biết Tần Tinh Lan đau đớn đến mức nào, Dung Hề chống lại đôi mắt màu xanh biếc của Alpha, ngực khẽ run lên: “Anh nhịn một chút, tôi lập tức đỡ anh lên giường.”
Cảm giác được trong giọng nói của tiểu thư tính đang ôm hắn đầy quan tâm, Tần Tinh Lan lại thấy sung sướng, ngực giống như bị lông vũ cọ qua một chút nổi lên mềm mại tê dại, cảm giác có chút xa lạ, nhưng cũng không chán ghét: “Tôi… không sao đâu.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, hốc mắt Dung Hề có chút nóng lên, cậu cảm thấy Tần Tinh Lan không muốn lộ ra bộ dáng yếu ớt trước mặt cậu, mới cố ý nói như vậy, dù sao chân hắn cũng đã như vậy, làm sao có thể không có việc gì chứ?
Mất một phen sức lực mới giúp Tần Tinh Lan trở lại giường được, trên trán Dung Hề toát ra một tầng mồ hôi, càng làm cho đôi mắt đen sáng ngời lấp lánh, giống như là được lấp đầy bởi các vì sao.
Tần Tinh Lan ngồi trên giường, chú ý tới ánh mắt tiểu thư tính trước mặt dừng trên đùi hắn, ý thức được cậu đang suy nghĩ cái gì, trong lòng ấm áp: “Tôi không sao.”
Ngoại trừ tinh thần trì có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, vết thương trên thân thể của hắn đều đã khôi phục, hai chân gãy xương nhìn như nghiêm trọng, nhưng ngoại trừ hệ thống tự chữa bệnh cường đại của Alpha ra, ưu thế gen cấp SSS cũng khiến hắn có kháng thể mạnh hơn so với Alpha bình thường.
“Chân của anh có cần bác sĩ trị liệu đến xem không?”
Dung Hề ngước mắt nhìn về phía hắn, trong con ngươi đen mang theo sự quan tâm rõ ràng.
“Không cần, đã khôi phục rồi.”
“Thật sao?” Cậu biết Alpha hùng tính đều có năng lực tự chữa bệnh, chỉ là loại tự chữa này có thể mạnh mẽ đến mức ngay cả chỗ gãy xương cũng có thể chữa trị sao?
“Ừm.”
Thấy Tần Tinh Lan không giống đang nói dối, Dung Hề quyết định tin tưởng hắn, cậu luôn cảm thấy hắn sẽ không lấy thân thể mình ra đùa giỡn, chỉ là tâm tình thả lỏng mới ý thức được cậu đang ở một mình với Tần Tinh Lan đang tỉnh.
Má có chút nóng lên: “Ừm, tôi là… Dung Hề, đối tượng kết khế của anh…”
Cậu không biết giới thiệu mình như thế nào với hắn, nhưng không nói rõ ràng hình như cũng không tốt, Dung Hề nói xong có chút luống cuống nhìn hắn.
Trong mắt lộ ra hoảng loạn, giống như chú nai con lạc trong rừng sâu.
Yết hầu Tần Tinh Lan di chuyển, cảm thấy tiểu thư tính mềm nhũn như vậy làm cho hắn có một loại ảo giác chạm nhẹ vào cũng sẽ vỡ vụn.
Hắn biết đây đúng là ảo giác, tiểu thư tính nhìn mềm mại, nhưng tuyệt không yếu.
“Tôi biết rồi, mấy ngày nay tôi đều có cảm giác.”
Đột nhiên nghe thấy những lời này, hai má Dung Hề nhất thời đỏ lên: “Như…. vậy…sao…?”
Cho nên cậu cởi quần áo của hắn, cho hắn ăn cơm, lau thân thể cho hắn, hắn đều biết…?
**********************