Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm thành Đá cùng thành Vũ trước sau rời đi, người trước hoàn toàn không có thu hoạch, lúc trở lại tinh hạm, nhất định phải định vị tọa độ một lần nữa, đến tinh cầu sát biên giới vực Lam thử vận may.

Sau mùa sinh sản, chim non sẽ phá xác trong vòng hai tháng mặt trời. Không có cua ánh trăng, hải sản của những tinh cầu khác cũng có thể cứu gấp, nhưng số lượng gấp đôi, hiệu quả lại không được một nửa.

Câu nói thua ở điểm bắt đầu này, cũng không phải chỉ địa cầu mới có.

Đứng trên boong thuyền tầng thứ ba trong tinh hạm, nhìn xuống tinh cầu nguyên thủy bị tầng khí quyển bao bọc, Ô Đàn nắm chặt hai tay, đốt ngón tay rắc rắc rung động.

“Một ngày nào đó…”

Hai chiếc tinh hạm thành Vũ, một thuyền mang cua ánh trăng trở về điểm xuất phát trước, một chiếc khác vẫn luôn quan sát đối thủ.

Thành Đá hình như không có ý dây dưa, rất nhanh, đuôi chiến hạm có vẽ hoa văn màu đỏ sáng lên, dùng tốc độ vượt ánh sáng biến mất, chỉ còn lại hai bóng sáng giống như đuôi lửa.

“Bạch chủ, mất đi tọa độ của đối phương.”

Trước đài khống chế, phi công tóc bạc hơi có chút ảo não.

“Không sao.”

Ngồi ở trên ghế chỉ huy rộng lớn, Bạch Hử chân dài vắt chéo, nắm tay chống cằm, tùy ý tóc dài bạch kim bay xuống.

“Mùa sinh sản của thành Đá sớm hơn, chim non đã bắt đầu phá xác. Ô Đàn gấp hơn chúng ta. Không cướp được cua ánh trăng, nhất định sẽ đi tinh cầu nguyên thủy sát biên giới.”

Nói đến đây, giống như nhớ ra cái gì, môi mỏng cong lên một góc.

“Thông báo trạm không gian gần nhất, theo dõi cẩn thận tinh cầu này. Nếu như Ô Đàn ở sát biên giới không có thu hoạch, rất có thể đi rồi lại quay lại.”

Sĩ quan truyền tin tóc nâu mắt xanh nhận lệnh, chần chờ một giây, hỏi: “Nếu đối phương quay lại, có tấn công hay không?”

“Không cần.” Bạch Hử lắc đầu, nói, “Để lại mười lăm con cua ánh trăng. Nếu như Ô Đàn thức thời, sẽ biết nên làm cái gì.”

Thành Vũ cùng thành Đá, cũng không phải là sinh ra đã đối địch.

Một nghìn năm trăm năm trước, vũ hoàng thoái vị.

Người kế nhiệm là một vị thư tính giác điêu, tính tình nóng nảy, mười vị lĩnh chủ của vực Lam, đa số sớm biểu thị phục tùng.

Dù sao, ai cũng không muốn bị nữ hoàng bệ hạ một cánh quạt bay.

Cố tình thành Đá không biết thức thời, nơi chốn bày ra kiệt ngạo, thậm chí làm ra chuyện triệt để chọc giận vũ hoàng, suýt nữa bị khu trục khỏi vực Lam.

Nghĩ đến ghi chép trong tài liệu lịch sử, vũ hoàng dẫn đội vệ binh xông vào thành Đá, đem lĩnh chủ thành Đá đạp bẹp dưới chân, l.ột sạch lông chim, treo ngược nửa tháng, Bạch Hử lại không nhịn được muốn cười.

Tuy rằng trong tài liệu lịch sử có chút mỹ hóa, nhưng trụi lông là trụi lông. Đối với tộc lông vũ mà nói, thật sự còn không thể chấp nhận hơn là bị mất mạng.

Nhục nhã như vậy, các đời hiếm thấy.

Xét đến cùng, là đối phương phạm phải sai lầm lớn.

Nhưng mà, một nghìn năm qua đi, tộc lông vũ biết được chuyện năm đó, trừ vũ hoàng cùng vài vị lĩnh chủ ra, đa số đã qua đời.

Mấy năm này thành Đá coi như thành thật, không có nhấc lên sóng gió quá lớn.

Nội tình năm đó, cũng ít có người lại nhắc đến. Rất nhiều tộc lông vũ mới ra đời, thậm chí không biết, dưới cơn tức giận, nữ hoàng bệ hạ thiếu chút nữa san bằng một tinh thành.

Lật xem tư liệu lịch sử, phần nhiều là không nói tỉ mỉ, rất có chút mơ hồ.

Duy nhất rõ ràng là, từ sau đó, tộc lông vũ đi dưới đất mất ghế trong nghị viện, lĩnh chủ thành Đá giữ được tính mạng, lại không được phép đặt chân lên vương đô. Ngay cả tộc đàn bồ câu ôn hòa nhất, cũng kính nhi viễn chi với thành Đá.

Ô Đàn là người thừa kế thành Đá, bề ngoài như không có não, nhưng lại không ngốc đến hết thuốc chữa. Từ sau khi trưởng thành, chủ động cống nạp quy phục vũ hoàng, cố gắng trở lại vương đô.

Nhưng mà, thái độ của nữ hoàng vẫn không buông lỏng.

Theo Bạch Hử thấy, thành Đá muốn xoay người, chỉ có thể chờ mong tân hoàng kế vị.

Nếu như Ô Đàn ở đây, chắc chắn tức sùi bọt mép, giơ nắm tay lên, liền đánh với Bạch Hử một trận.

Đời tiếp theo?

Nghĩ hắn không biết ngôi vị hoàng đế của tộc lông vũ không phải là cha truyền con nối, người có khả năng thừa kế nữ hoàng nhất là ai?

So với nữ hoàng bệ hạ, con chim trống động một chút lại khoe khoang lông chim này, mới là xấu đến chảy mỡ!

Đối với tất cả xảy ra ngoài đảo, Tần Ninh hồn nhiên chẳng biết.

Cậu đang bôn ba trong rừng, vội vàng tìm kiếm nguồn nước.

Nhờ thính giác nhạy bén, men theo tiếng nước lúc liền lúc đứt, Tần Ninh đi thẳng một đường, vô thức đã đi vào sâu trong rừng.

Thực vật không thấy rậm rạp, đường lại càng ngày càng khó đi.

Đứng ở trước một gốc cây cao to, Tần Ninh thở hổn hển hai cái, lau mồ hôi.

Địa thế càng ngày càng cao, một đường đi lên, thực sự như đang leo núi.

Linh quang lóe lên trong đầu, Tần Ninh chợt nhớ tới, hải đảo này rất có thể thật sự có núi, thậm chí có thể là núi lửa!

Nếu như là núi lửa chết hoặc núi lửa đang ngủ, tất cả dễ nói. Giả như núi lửa đang hoạt động, cậu rốt cuộc là tiếp tục đi về phía trước, hay là mạo hiểm bị người ngoài hành tinh đập chết, quay đầu trở lại?

“Sẽ không xui đến như vậy chứ?”

Không nói gì một lát, Tần Ninh quyết định, vẫn tiếp tục đi.

Mệt chết cũng tốt hơn bị đập thành thịt nát.

Thời gian không phụ người khổ tâm.

Đại khái hơn hai giờ sau, tiếng nước càng thêm rõ ràng. Đi qua một vùng hoa giống như mảnh rừng rậm, tiếng nổ vang đột nhiên lọt vào tai.

Khu rừng giống như bị chém gãy ngang, nơi mặt vỡ, lại bị đào đi một khối.

Trên tiết diện trơn bóng, một thác nước màu bạc lao nhanh xuống, rũ xuống mặt đất, đập ra đầm nước có đường kính đến mấy chục mét.

Dưới đáy đầm nước trải đầy đá cuội, ở bên bờ, cả khối đá huyền vũ bị đục xuyên, dòng nước trút xuống, hình thành tầng thác nước thứ hai.

Phía dưới thác nước, đường nước rộng chừng năm mét trong suốt thấy đáy.

Một số cá nhỏ trong suốt bơi lội trong nước, vây đuôi vây lưng xòe ra, giống như sa mỏng khâu thêm chỉ vàng.

Bên cạnh đường nước cỏ thấp mọc thành bụi, đóa hoa không biết tên nở rộ ở giữa, đủ mọi màu sắc, rất là khả quan.

Bất luận cỏ dại hay hoa dại, độ cao gần đến đầu gối Tần Ninh. Có thể, đây là thực vật “bình thường” duy nhất cậu thấy, từ khi cậu xuyên qua đến nay.

Tiếng nước nổ vang, hai đường cầu vồng đan xen vào nhau, gác ngang trên đỉnh thác nước.

Không để ý nhiều hơn, Tần Ninh hoàn toàn là nhào tới bờ sông, vốc nước sông lạnh lẽo lên vỗ vào trên mặt

Vết mồ hôi bị  nước trôi đi, cổ họng được ngọt ngào làm dịu.

Quệt ngang cằm, Tần Ninh thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng sống lại!

Thấy chưa qua nghiện, thẳng thắn bỏ bọc nhỏ, bước vào trong nước ngập thắt lưng, bắt đầu chà xát tắm rửa.

Ở trước đó, Tần Ninh từng tỉ mỉ quan sát đàn cá, xác định sẽ không tạo thành uy hiếp đến mình, mới yên tâm xuống nước. Không phải do cậu cẩn thận quá mức, thật sự là các loại trải qua nói cho cậu biết, càng là thứ tầm thường, thường thường càng là trí mạng.

Nấm màu sặc sỡ có độc, nhưng có bao nhiêu người biết, một số thuần trắng nâu xám, nhìn như chủng loại vô tội, mới càng thêm trí mạng.

Đàn cá tò mò quay quanh bên chân Tần Ninh, thỉnh thoảng dùng miệng đụng đụng một chút, hơi ngứa ngứa.

Tần Ninh múc nước sông, dùng lực hất lên người.

Một tay cào qua tóc, chợt lặn xuống chui vào trong nước, khô nóng trong nháy mắt bị xua tan, cảm giác mát lạnh xâm nhập tứ chi bách hải.

“Ào ——”

Vạch nước mà ra, tóc đen khẽ vẩy, bọt nước văng khắp nơi.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như ngọc trai lấp lánh.

Nổi trên mặt nước, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc, giống như bị bọc lại trong tơ lụa lạnh lẽo, choáng váng cùng mệt mỏi biến mất không còn tung tích, rất là thần thanh khí sảng.

Mở lòng bàn tay, một ý nghĩ kỳ quái hiện lên, Tần Ninh bỗng nhiên bắt đầu cười.

Không tắm không biết, xuống nước mới phát hiện, những ngày xuyên qua vừa rồi, vẫn luôn đầu bù tóc rối, không cạo râu không rửa mặt, gần như sắp thành một dã nhân.

Nghĩ tới đây, Tần Ninh vuốt cằm, nhìn ảnh ngược trong nước.

Tóc đã qua vai, cần buộc lên mới không cản trở tầm nhìn. Cằm cũng sạch sẽ trơn trượt, đừng nói râu mép, vụn râu cũng không có.

Vô thức kéo kéo lưng quần, xác nhận mấy lần, mới yên tâm thở phào.

Tám phần mười là chưa đến tuổi.

Nếu như tuổi không giải thích được, chính là vấn đề thể chất.

Nói chung, tính nam, không sai.

Khi ngón tay xẹt qua xương quai xanh, đường nhìn chợt dừng lại.

“Đây là cái gì?”

Ảnh ngược trong nước có chút không rõ, mơ hồ có thể phân biệt ra được, là một mảnh hình lông vũ. Muốn nhìn rõ hơn chút, vết tích lại đột nhiên biến mất.

“Là bùn quệt lên à?”

Tần Ninh nhíu mày, dùng sức chà xát, ngoại trừ có chút đỏ lên, đích xác không có gì cả.

“Hi vọng là hoa mắt.”

Đồ đằng trên người Bạch Hử cùng Ô Đàn, Tần Ninh đúng là nhìn thấy, lại không để ý nhiều, chỉ không biết có liên quan gì với mình không.

Thống thống khoái khoái tắm một trận, Tần Ninh trở lại bờ, một bên đập hạt thông, một bên chờ tóc được gió thổi khô.

Hạt thông mặc dù có thể chắc bụng, ăn nhiều, thật là có chút vô vị.

Hơn nữa, Tần Ninh phát hiện, mình có thể chấp nhận thức ăn chay, nhưng càng khuynh hướng loại thịt. Giống như bây giờ vậy, trong miệng ngậm hạt thông, mắt lại dán trên mặt nước, theo cá nhỏ bơi bơi, nhìn chằm chằm.

“Bắt hai con?”

Nước sông trong suốt, thân cá trong suốt, nội tạng đều thấy rõ ràng.

Cá như vậy, ăn sống cũng không có vấn đề.

Càng nghĩ càng thấy trong lòng mọc cỏ.

Liếm môi một cái, Tần Ninh bỏ hạt thông ăn được một nửa xuống, xoay người đi tìm hai cành cây khô, cọ cọ mài mài trên tảng đá, lần thứ hai bước vào đường nước.

Nhận thấy được nguy hiểm, đàn cá chợt bơi nhanh hơn, có thể so với từng mũi tên nước. Bị đàn cá vây quanh, Tần Ninh có chút hoa mắt, thử đâm trường mâu, đều không thu hoạch.

Bọt nước vẩy ra, đàn cá bị chọc giận, bắt đầu phát động tấn công.

Không có răng không thể cắn, có thể đâm.

Một con sức lực không lớn, mười mấy thậm chí mấy chục con tụ tập, như thường đâm cho bắp chân Tần Ninh tụ máu, đau ngao ngao kêu, chật vật bò lên bờ.

Cá chưa bắt được, bị thu thập một trận.

Nhìn mặt nước, trong lòng Tần Ninh không cam.

Tức giận bốc lên, con ngươi càng thêm thâm đen, xương quai xanh đến đầu vai hiện lên hoa văn bay múa.

Đàn cá sinh sống ở trong rừng, lâu không gặp phải thiên địch. Nhất thời đắc ý, liên tiếp nhảy ra khỏi mặt nước, vây lưng lấp lánh ánh vàng, giống như đang cười nhạo kẻ săn mồi vụng về.

Tình hình trước mắt này, quả thật là ngày hôm qua tái hiện.

Đáng tiếc, lúc này không có cá heo giúp đỡ, Tần Ninh không nhặt không được tiện nghi.

Qua thật lâu, bên bờ vẫn không có động tĩnh, đàn cá cho rằng nguy hiểm đã mất, không còn nhảy khỏi mặt nước, tốc độ bơi cũng giảm đi.

Không biết, kẻ săn mồi giảo hoạt chờ đợi, chính là giờ phút này.

Tần Ninh nắm chặt trường mâu, hai mắt chăm chú nhìn mặt nước, nhân lúc đuôi cá bơi qua, nhanh chóng đâm một cái!

Con mồi lần thứ hai chạy trốn.

Vì dùng sức quá mạnh, cành cây kẹt vào khe đá trong nước, nhất thời không rút ra được.

Đàn cá đong đưa vây đuôi, chậm rì rì bơi, cười nhạo thăng cấp.

Tần Ninh tức nóng ruột, thẳng thắn vứt bỏ cành cây, trực tiếp tay không đi túm.

Không cần thành công, chỉ vì phát tiết tức giận.

Không nghĩ đến, tay vừa đưa vào trong nước, năm ngón hợp lại, lập tức truyền đến cảm giác vững chắc.

Ngạc nhiên, Tần Ninh cùng con mồi mắt to trừng mắt nhỏ. Hai giây sau, ném cá lên bờ, khom lưng lại bắt một cái.

Trúng!

Lại vứt, lại bắt!

Trúng lần hai!

Tiếp tục ném, tiếp tục bắt.

Trúng lần ba!

Nhìn con mồi vẫy vẫy đuôi, giãy giụa không ngừng, Tần Ninh không nín được tươi cười rạng rỡ.

“Cười đi, nhảy đi, có giỏi thì tiếp tục nhảy đi!”

Cười xong lại mở lòng bàn tay, ngón tay cong lên, vừa rồi khi bắt cá, móng tay hình như dài ra chút.

Bây giờ nhìn lại, lại không khác gì bình thường.

Chẳng lẽ lại là ảo giác?

Giác điêu: