*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần như chỉ trong một đêm, tinh hạm của tộc trùng ở biên giới vực Lam đột nhiên tăng nhiều, từ vài chiếc lẻ tẻ tăng thành mấy nghìn, thậm chí mấy vạn tàu. Hơn nữa, trong thông tin hành tinh quan trắc gửi về, con số này còn đang tăng nhanh.
Thành Vũ, thành Nhai, thành Hồ cùng thành Rừng lần lượt nhận được thông tin, lập tức phái tinh hạm đi bố trí canh phòng.
Con đường tộc trùng lựa chọn, cách biên giới vực Lam thật sự rất gần.
Dọc đường phải trải qua một trăm ba mươi tám hành tinh quan trắc, hai mươi sáu thành vệ tinh, năm trong số đó do thành Vũ quản lý.
Bạch Hử nhận được tin tức, lập tức dẫn kỳ hạm chạy tới. Vừa để đe dọa tộc trùng, cảnh cáo đối phương cách xa vực Lam, cũng là cho vài người nào đó đang mai phục trong bóng tối một cảnh cáo.
Thực lực của tộc đàn thiên nga, đúng là không thể so sánh với vạn năm trước.
Nhưng mà, dám duỗi móng vuốt đến thành Vũ, gây nguy hiểm cho chim non trong thành, liền phải có giác ngộ bị chặt.
“Phệ nhân sa xuất hiện tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”
Lật Nhan bị cha mẹ trừng trị một thời gian, tròn ba ngày không dám bước chân ra ngoài. Nhận được mệnh lệnh theo Bạch Hử lên hạm rời thành, đến biên giới tinh vực bố phòng, thiếu chút nữa vui quá mà khóc.
“Theo Hồng Liên báo cáo, hai rạn san hô gần vùng biển nông, dưới đáy một dãy đá ngầm, đều còn sót lại thuốc dụ cá mập.”
Tên như ý nghĩa, tung loại thuốc này ra, vốn là để bắt giữ cá mập. Chẳng qua, trừ số ít vài tộc đàn kền kền, đa số tộc lông vũ đều không có hứng thú với thịt cá mập.
Bởi đặc tính này, hải vực thành Vũ chưa từng có cá mập xuất hiện.
Mùa sinh sản vừa qua khỏi, ai cũng không ngờ được, trong biển lại xuất hiện thứ này.
Trừ khi lập tức quét sạch. Nếu không, cho dù còn sót lại chỉ vài gam, đều có thể hấp dẫn phệ nhân sa đến, gây nguy hiểm cho chim non xuống biển.
“Phụ cận rạn san hô đã thanh lý, đá ngầm tương đối phiền toái. Hồng Liên xin chỉ thị, có thể di rời toàn bộ đá ngầm hay không.”
Theo báo cáo của hồng chuẩn, phần đi sâu vào mặt biển của đá ngầm bị khoét rỗng nửa mét, đổ đầy lượng lớn thuốc dụ cá mập. Lỗ hổng bị che đi tương đối kín, chôn vào cát biển, chỉ để lại hai khe hở nhỏ.
Bố trí như vậy, có thể kéo dài thời gian sử dụng thuốc lâu nhất.
Đừng nói chim non, cho dù là chim biển trẻ tuổi một chút, không chú ý quan sát, hoàn toàn sẽ không phát hiện đá ngầm khác thường.
Mưu đồ hiểm ác, làm người giận sôi.
Nếu nói không phải người làm, Lật Nhan dám nhổ sạch lông cứng trên hai cánh!
Chẳng qua, người tính chung quy không bằng trời tính.
Nhóm xui xẻo bị hấp dẫn đến đầu tiên, chưa ăn được tiệc lớn trong mơ, ngược lại gặp phải Tần Ninh phát cáu, càng bị hắc nhạn tuyết nhạn che chở con non đánh hội đồng.
Gần năm mươi con phệ nhân sa, chạy thoát không đến một phần ba, hơn nữa đều bị thương.
Bài học quá mức sâu sắc, đàn cá mập lòng còn sợ hãi.
Dưới loại tình huống này, cho dù có thuốc dụ cá mập tồn tại, cũng sẽ không đến gần vùng biển nông lần thứ hai.
Đáng tiếc tuổi thọ cá mập không đủ dài, cũng không thể chết rồi sống lại.
Nếu không, trưởng bối trải qua thời kỳ tộc đàn phượng hoàng phồn thịnh, nhất định sẽ giơ vây cá lên, hung hăng cho con cháu đời sau mấy cái tát.
Muốn ăn nhạc trạc, đầu bị sò biển kẹp?!
May là chỉ có một con.
Thêm mấy con đến, có tin từ đó về sau phệ nhân sa ít đi một chi không!
“Đã khoanh vùng cơ bản nghi phạm.” Lật Nhan nói, “Hai con hắc ưng rời đi trước, một tinh hạm mậu dịch của thành Đá, đều có hiềm nghi không nhỏ.”
“Trong thành thì sao?”
Không có giúp đỡ, có thể lừa gạt được hồng chuẩn, thần không biết quỷ không hay đi đào đá ngầm?
“Tạm thời chưa tra được.”
Trước khi rời thành, Lật Nhan đã sắp xếp lại manh mối, trải qua cân nhắc cẩn thận, nhanh chóng rút ra kết luận, nếu không phải người trong nghị viện giở trò, vậy chính là đám khủng điểu thành Đá âm thầm ra tay.
Vấn đề trong thành bị ẩn giấu quá sâu, trong thời gian ngắn rất khó nắm giữ chứng cứ xác thực.
“Ta biết.”
Nghe xong Lật Nhan phân tích, Bạch Hử chỉ gật gật đầu.
“Bạch chủ, không phát ra cảnh cáo với đối phương?”
“Tạm thời không cần.”
“Vậy còn phải tiếp tục điều tra?”
“Đương nhiên.”
“Sau khi tra được?”
Bạch Hử nâng mi, mỉm cười liếc Lật Nhan.
Con cuồng điêu nào đó lập tức tóc gáy dựng ngược, cả người run lên. Trong lòng thầm nghĩ: Mấy kẻ không sợ chết kia, chọc vào Bạch chủ, đúng là chán sống mà.
Bạch Hử thu hồi ánh mắt, mười ngón tay từ từ tụm lại.
Trùng triều sắp tới, không thích hợp trực tiếp ra tay.
Nhưng không có nghĩa là cứ như vậy bỏ qua.
Kỳ hạm thiên nga tái hiện ở vực Lam, chỉ coi như món khai vị. Đợi trùng triều qua đi, mới bưng món ăn chính lên.
Bất luận là ai, sau lưng có tinh thành nào, món nợ cần tính đều phải tính rõ ràng.
Chim dữ thành Vũ thù dai, thiên nga đặc biệt như vậy.
Không đủ chứng cứ?
Vậy không cần chứng cứ nữa, quang minh chính đại báo thù riêng!
Tóm lại, muốn đánh nhau, luôn có thể tìm được lý do.
Bất kể đánh một mình hay cả đám xông vào đánh, nhất định nhổ sạch một thân lông của ngươi.
Thân là tộc trưởng thiên nga, một khi Bạch Hử hạ quyết tâm, hắc ưng khủng điểu cộng lại cũng không chống được.
“Lên hạm.” Bạch Hử đi vào bến tàu, giọng nói lạnh như băng, “Chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ có lời giải thích.”
Thiên nga, cuồng điêu cùng với mấy trăm con tuyết hào yến tước, xếp thành hàng đi vào bến tàu, bước lên tinh hạm.
Đèn chỉ thị bốn phía trạm hàng không sáng lên.
Ngọn lửa trắng ngưng tụ thành cột sáng, chói mắt, đâm thẳng trời xanh.
Tháp chỉ huy phát ra mệnh lệnh, cầu thang lên xuống ngừng chuyển động, toàn bộ con đường hình vành khuyên đi thông bến tàu đóng chặt lại.
Ngoài tầng khí quyển, tinh hạm sắp vào bến nhận được thông tin, trì hoãn thời gian hạ cánh.
Trong bến tàu, bên ngoài kỳ hạm màu trắng bạc, tất cả tinh hạm đều tắt động cơ.
Ầm –
Mái vòm hình cung tách sang hai bên, tiếng động cơ trở nên rõ ràng, giống như sấm rền, làm người sợ hãi.
“Cất cánh!”
Đèn chỉ thị sáng chói, tinh hạm màu bạc khổng lồ từ từ lên cao.
Đồ đằng trắng bạc bao phủ hai bên thân hạm tựa như thiên nga vỗ cánh muốn bay, lại tựa như một con thú lớn thời thái cổ, tỉnh lại sau thời gian dài ngủ say, chiếm giữ bầu trời, phát ra tiếng gầm rú, bày ra sức mạnh đáng sợ với chúng sinh trong trời đất.
Tần Ninh được cho phép đứng bên cạnh đường thông đến bến tàu, nhìn theo kỳ hạm lên không.
Rung động trong giây phút này, căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Hắc Minh cùng Hồng Tường đứng bên cạnh cậu, kích động không kiềm chế được bản thân.
Mãi cho đến khi kỳ hạm bay ra khỏi tầng khí quyển, mái vòm khép lại, bến tàu khôi phục yên tĩnh, hai người vẫn đầy mặt hưng phấn, tâm tình thật lâu không thể lắng lại.
“Sau khi lớn lên, nhất định phải đi theo Bạch chủ, bước lên kỳ hạm!” Hồng Tường lập lời thề.
“Cậu yếu như vậy, có được không đấy?” Hắc Minh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tôi yếu chỗ nào?” Hồng Tường không phục.
“Núi cũng không dám nhảy, còn nói không yếu?” Hắc Minh ngoáy tai, mười phần thiếu đánh.
Mặt Hồng Tường đỏ lên, hít sâu lại hít sâu.
Năm giây sau, rốt cuộc không nhịn được, tại chỗ biến thành hình thái nguyên thủy, vỗ cánh, xông về phía Hắc Minh.
Nói không được, thẳng thắn đánh!
“Đánh nhau? Ai sợ ai!”
Hắc Minh cười nhạo một tiếng, thay đổi hình thái, tiến lên ứng chiến.
Chim non đánh lẻ, đa số đều chọn dùng hình thái nguyên thủy.
Thứ nhất, thân hình tròn vo, có lớp lông tơ dày bao phủ, trời sinh là lá chắn tốt nhất. Thứ hai, hình thái này có thể dùng sức nhất. Móng vuốt không đủ thì miệng lên cắn, miệng không đã nghiền, trực tiếp đâm lên.
Hai con hắc nhạn ý chí chiến đấu bừng bừng, rất nhanh đã lăn thành một đống. Lối đi bên cạnh bến tàu, lập tức rụng đầy lông tơ.
Tần Ninh muốn khuyên ngăn, nhưng lại không chen miệng vào được, càng không chen được tay vào.
Dựa theo cách nói của Bạch Hử, trước khi trưởng thành, cậu không thể biến thành phượng đen. Dùng hình thái cánh ánh sáng tham gia vào, thật sự rất không sáng suốt.
Ngộ thương tiểu đồng bọn nào thì phải làm sao?
Lo lắng một lúc, Tần Ninh chợt phát hiện, hai con hắc nhạn đều có mức độ, hoàn toàn không ra tay quá ác độc. Thở phào một hơi, đồng thời lui ra sau hai bước, dựa vào bên trái lối đi, bắt đầu ôm cánh tay đứng nhìn.
Tình bạn giữa nam nhân, rất nhiều đều là đánh ra.
Đánh đánh càng khỏe mạnh.
Tháp chỉ huy nhận được hình ảnh, không phúc hậu bật cười liên tục.
“Hai con chim non này có tiền đồ.”
Hắc Toàn theo kỳ hạm khởi hành, trách nhiệm quản lý chim non trong tộc rơi xuống trên đầu mấy người Hắc Loan.
Lúc này, Hắc Loan đứng trong phòng điều khiển, nhìn Hắc Minh trong màn hình lăn lên lộn xuống, lắc trái lay phải, chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy vinh dự.
“Nhóc con này giỏi, có khí phách của lão tử năm đó.”
“Đúng, dùng móng vuốt.”
“Dùng cánh làm gì chứ!”
Một gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc, lại nói ra lời như vậy. Nhìn tư thế kia, nếu người ở lối đi, tám phần là còn muốn làm chỉ đạo ngoài sân.
Mấy con yến chuẩn nhìn nhau, đồng thời quay đầu, không đành lòng nhìn thẳng.
Làm một con chim, thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Ở bên lối đi, hai con chim non đánh hơn hai mươi phút, từ đầu đến cuối không phân thắng bại.
Phun ra một miệng lông tơ, Hắc Minh nâng đầu cánh, lớn tiếng nói: “Cậu có phục không?”
“Phục chim miệng rộng nhà cậu ấy! Đến chiến!”
“Chiến thì chiến!”
Hồng Tường đứng lên, tức đến xù lông, lại đâm vào Hắc Minh.
Trong phòng điều khiển, toucan vô tội nằm cũng trúng đạn.
Nhìn trái nhìn phải, phát hiện đồng sự đều đang nghẹn cười, nhất thời không nói gì hỏi ông trời.
Là một chủng tộc có lông vũ xinh đẹp, sức chiến đấu không tệ, chỉ vì mỏ dài mà bị cười nhạo mấy kỷ nguyên vũ trụ, thật sự muốn ngồi xổm góc tường, một mình yên lặng một chút.
Mẹ nó! Chẳng phải chỉ là mỏ dài một chút thôi sao? Hắn trêu ai chọc ai chứ!
“Được rồi.”
Tần Ninh nhìn không nổi nữa.
Cũng không phải thù sâu hận lớn gì, chỉ là vài câu cãi vã, đơn thuần tranh khí thế.
Có cần đánh thành như vậy không?
“Cần!”
“Nhất định cần!”
Chim trống không chỉ phải có lông vũ lóa mắt, mặt mũi phải đẹp, năng lực đánh nhau càng phải hạng nhất.
Không đánh ngã được người cạnh tranh, còn muốn được em gái coi trọng?
Nằm mơ đi thôi.
“Hôm nay không đánh cho cậu nôn ra, tôi liền không phải hắc nhạn!”
“Cậu mới nôn ra, cả nhà cậu đều nôn ra!”
Trong phòng điều khiển, sau toucan, tuyết hào nằm cũng trúng đạn.
Hai bạn cùng cảnh ngộ cùng nhau quay vào góc tường vẽ vòng.
Không đủ chỗ?
Không sao, chật một chút càng ấm.
Sau khi đã đánh gần một giờ, kéo đến vô số oán hận, chiến đấu rốt cuộc kết thúc.
Không phải hai con hắc nhạn không muốn tiếp tục, mà là không đứng nổi nữa, thật sự không còn sức lực.
Tần Ninh đi lên trước, một tay chống đầu gối, nhìn chim non tròn vo hai chân giơ lên trời, một lúc sau, rốt cuộc không nhịn được, thò ngón tay chọc một cái.
Hắc nhạn bị chọc hóa đá tại chỗ, trong phòng điều khiển nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
“Tần… Ninh?”
“Ừ?”
“Cậu làm gì chọc mình?” Không biết bụng chim trống không thể chọc sao?
“Nhất thời nhanh tay, thứ lỗi.”
“…” Đây là nhanh tay là có thể bỏ qua sao?
Hắc Minh buồn bực ôm bụng, lần chọc đầu tiên để lại cho em gái, cứ như vậy không còn.
Suy xét đến Tần Ninh không phải sinh ra ở thành Vũ, không hiểu tình huống, miễn cưỡng có thể tha thứ. Đổi thành người khác, nhất định phải tái chiến một trận.
Hồng Tường lật người, dùng sức đập cánh, thiếu chút nữa cười ra nước mắt.
“Ha ha…”
Nhìn thấy tình hình như vậy, Tần Ninh cũng hiểu, e là bản thân nhất thời nhanh tay, phạm vào sai lầm cơ bản.
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Hắc Minh bò dậy, hóa thành hình dạng thiếu niên, gãi gãi đầu tóc lộn xộn, nói: “Cậu mới từ bên ngoài trở về, đại khái không biết. Nhưng mà, sau này không thể lại như vậy. May mà là mình, nếu là người khác, giống như ai kia bên cạnh kia, trăm phần trăm nói không thông, nhất định sẽ rước lấy phiền phức.”
Lời ngầm là, con hồng phúc hắc nhạn này không chỉ cố chấp, còn tương đối không nói lý.
“Mình biết.” Tần Ninh thụ giáo.
“Hắc Minh, cậu nói cái gì!” Đối với Hắc Minh bôi nhọ trước mặt, Hồng Tường vô cùng bất mãn.
“Tôi nói sai à?” Hắc Minh khoanh tay, “Cậu dám nói sẽ không như vậy?”
“Tôi…”
Hồng Tường bị chặn không biết nói gì, mặt lại phồng đỏ bừng.
Tần Ninh nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên cảm thấy, tiểu đồng bọn của mình không chỉ có đam mê khác thường, còn có đặc tính trào phúng.
Đánh xong một trận, ba con chim non được dẫn rời khỏi bến tàu.
Cầu thang lên xuống lục tục mở ra, lối đi không trung cũng mở.
Động cơ ngừng làm việc lại nổ vang, trạm hàng không tạm ngừng công tác lại khôi phục cảnh tượng bận rộn.
“Đi thôi.” Hắc Loan cùng Bạch Nham chờ ở cuối đường.
Trong khoảng thời gian Bạch Hử rời đi này, Bạch Nham nhận lệnh bảo vệ Tần Ninh. Khi rời khỏi miệng núi lửa, nhất định không rời bên cạnh, ngăn chặn một số nguy hiểm.
Sau khi ba con chim non xuất hiện, lập tức bị nhét mỗi người một khối thịt cua.
“Cua ánh trăng năm nay cũng sắp hết rồi. Bắt đầu từ tháng sau có thể đổi mới thực đơn theo yêu thích.”
Nghe được có thể đổi thực đơn, Tần Ninh không có phản ứng quá lớn. Dù sao đều là bị cho ăn, cái gì không phải ăn.
Hai con hắc nhạn mắt sáng rực lên.
Là tộc lông vũ tổ tiên ăn chay, tuy đã tiến hóa đến có thể ăn mặn, rốt cuộc vẫn thích rong biển cùng bèo rong hơn.
Đoàn người rời khỏi trạm hàng không, Hắc Minh đề nghị lại ra bờ biển, bị Hắc Loan bác bỏ.
“Bờ biển không an toàn.”
“Vậy đi đâu?” Hắc Minh nhăn mặt, “Trong thành cũng không có chỗ nào chơi vui.”
“Trong thành cũng có hồ, không bằng đến đó?” Hồng Tường đề nghị, “Tôi quen vịt đầu nâu bên hồ. Cậu ta nói cho tôi biết, đáy hồ có rất nhiều bèo rong mỹ vị.”
“Bèo rong đúng là tốt. Nhưng chẳng lẽ cậu quên, bên hồ còn có một đám chim sẻ.” Mặt Hắc Minh càng nhăn, “Nhất là sơn tước cùng quelea, sẽ bị làm cho phiền chết.”
“Đây ngược lại là một vấn đề.” Hồng Tường bắt đầu do dự.
Tần Ninh nhìn đến ngạc nhiên.
Có thể làm cho hắc nhạn cảm thấy ồn, quả nhiên bản lĩnh không tầm thường.
“Tốt nhất đừng đi.” Hắc Minh nói, “Tôi nghe anh trai ổ trước nói, hai ba tháng sau mùa sinh sản, bọn họ sẽ càng ồn, thật sự làm người không chịu nổi.”
“Mình có đề nghị.” Tần Ninh đột nhiên lên tiếng, “Có thể đến trường học xem không?”
“Trường học?” Hắc Minh cùng Hồng Tường đều ngạc nhiên.
“Đúng.” Tần Ninh cười cười, tiếp tục nói, “Không bao lâu nữa chúng ta đều phải nhập học. Đến làm quen sớm một chút không phải tốt hơn sao?”
“Nhưng mà trường học có bạch chuẩn trông coi, chim non cỡ bọn mình, căn bản không vào được.”
“Tham quan một chút cũng không được?”
“Này…”
Hắc Minh không dám khẳng định, bản năng nhìn về phía Hắc Loan.
“Giảng đường chính quy không thể.” Hắc Loan nói, “Phân khu thư viện cùng kho tư liệu không vấn đề gì.”
Chim non phải học tập rất nhiều thứ, nhất là chim trống, áp lực quá lớn, nhất định phải bắt đầu học tập sớm.
Thư viện mở cửa cho toàn thành, kho tư liệu cũng không giới hạn, trước khi chim non nhập học, có thể ở trong này học tập một thời gian.
“Trao đổi giữa chủng quần hắc nhạn là không vấn đề, nhưng chữ viết của các chi nhánh lại tương đối khác nhau.” Hắc Loan vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lại đặc biệt nhẹ nhàng, “Đến thư viện, vừa vặn tiện cho các cháu làm quen trước.”
Nghe được sắp học tập, Hắc Minh cùng Hồng Tường đều tập trung tinh thần, vẻ mặt đoan chính.
Tần Ninh gãi gãi cằm.
Tình huống có chút khác với dự đoán, nhưng kết quả này cũng coi như không tệ.
“Tần Ninh cũng cùng học chứ?” Hắc Minh tò mò lên tiếng.
Hắc Loan không lập tức trả lời, mà là nhìn về phía Bạch Nham.
“Hôm nay có thể cùng nhau.” Bạch Nham cúi người, vỗ vỗ đầu Hắc Minh.
“Chỉ có hôm nay thôi?” Hắc Minh có chút thất vọng.
Tuy rằng thời gian ở chung ngắn, nhưng hắn đã sớm coi Tần Ninh là bạn. Thậm chí còn thân mật hơn đồng bọn cùng tộc.
“Chỉ có hôm nay.” Bạch Nham trả lời thẳng thắn, không có nửa điểm tự giác rằng mình đang đả kích chim non.
“Chim non đều phải học tập ngôn ngữ của tộc mình, thời gian rất dài sẽ không cùng một chỗ. Nhưng mà, đợi đến sau khi nhập học, các cháu có thể cùng nhau học lịch sử tộc lông vũ, cũng có thể cùng nhau học kiến thức về tinh hạm.”
“Ừ!”
Hắc Minh tính cách sáng sủa, thất vọng nho nhỏ rất nhanh bị vứt bỏ.
Mấy người đi cầu thang lên xuống rời khỏi trạm hàng không, lên tín thiên ông cùng đại nhạn, bay về phía trung tâm thành thị.
Cùng lúc đó, hành tinh quan trắc ở biên giới vực Lam, cảnh báo màu đỏ đột nhiên sáng lên.
“Cảnh báo, số lớn tinh hạm tộc trùng đang đến gần, nhìn ra vượt quá mười vạn thuyền!”
Trên màn hình, tinh hạm rậm rạp chằng chịt xếp thành hàng dài, giống như mây đen tràn ngập bên ngoài tinh hệ.
Mỗi chiếc tinh hạm đều không lớn, thông thường có thể chở mười đến mười lăm hạm viên. Nhưng mà, nhiều như vậy tụ cùng một chỗ, xuất hiện đồng thời, vẫn làm người cảm thấy sợ hãi.
“Có thể xác định là chi tộc trùng nào không?”
“Rất có thể là tộc kiến.”
Tộc kiến?
Trong phòng chỉ huy chợt yên tĩnh lại.
“Kiến đen hay kiến trắng?”
“Chẳng lẽ là kiến lửa đỏ?”
“Không, đều không phải.” Quan trắc viên phóng to hình ảnh, trong màn hình, rõ ràng hiện ra một chiếc tinh hạm tộc trùng, “Là kiến quân đội.”
“Có thể nhìn ra đi đâu không?”
“Hi vọng là vực Xám.”
Quan chỉ huy đứng lên, đi đến trước đài khống chế, hai tay ấn lên kim loại lạnh lẽo.
“Chẳng trách tộc trùng năm nay không bùng nổ ở vực Xanh.”
Hai lần trùng triều trước, mục tiêu chủ yếu của vực Đen là đồ ăn.
Mà lần này, kiến quân đội xuất hiện, mục tiêu tuyệt không dừng ở cây cỏ. Cư dân tinh vực bị quấy nhiễu, cũng sẽ tai ương ngập đầu.
“Gửi cảnh báo cho vực Xám!”
Tuy rằng đám mũi dài kia cố chấp, nói cho cùng vẫn coi như hàng xóm không tệ. Hôm nay rất có khả năng cả nhà khó giữ. Bất luận là mệnh lệnh của Bạch chủ, hay là xuất phát từ suy xét khác, vực Lam đều nên gửi cảnh báo.
“Quan chỉ huy, thành chính gửi thông tin đến, kỳ hạm sẽ đến vào ba ngày sau.”
Quan chỉ huy mạnh quay đầu, ngạc nhiên nói: “Cậu nói kỳ hạm?!”
“Thông tin là nói như vậy.”
Trùng triều xuất hiện, uy hiếp thành vệ tinh biên giới, chủ thành đích thân bố phòng là hợp tình hợp lý.
Chẳng qua, lái kỳ hạm?
Phải biết, từ sau khi vũ hoàng tấn công thành Đá, kỳ hạm thiên nga đã không xuất hiện rất nhiều năm, càng không rời khỏi thành chính.
“Tiếp tục quan trắc.”
Trầm ngâm hai giây, quan chỉ huy ra lệnh. Hai tay vòng sau lưng, đứng trước đài khống chế, hai mắt màu lam xám thoáng qua một tia ngưng trọng.
Mục đích chuyến này của Bạch chủ, có lẽ không phải chỉ vì trùng triều.
Chim miệng rộng – Toucan:
Vịt đầu nâu:
Sơn tước:
Quelea:
Bạch chuẩn:
Kiến đen:
Kiến trắng:
Kiến lửa đỏ:
Kiến quân đội: