[Tân Niên Hạ Văn] Quy Ẩn

Chương 7: Quy ẩn chi Xuân tiết




By Sương Ca

Sáng sớm, Triển Chiêu vừa thức dậy đã thấy bên ngoài nhao nhao ồn ào, náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, xuống giường khoác áo khoác, con chuột suốt ngày nhảy nhót bên cạnh đã theo lệ ra ngoài từ rất sớm, cửa sổ bình thường hay đi cũng cẩn thận đóng chặt, chỉ sợ gió lạnh lùa vào khiến Triển Chiêu thức giấc, lại tóm lấy hắn giáo huấn một trận như lần trước.

Đẩy cửa sổ ra, một làn sương trong lành mang theo gió xuân ùa vào thổi bay mái tóc Triển Chiêu hẵng chưa buộc, còn vương cả mùi thơm ngọt ngào, híp mắt nhìn ra xa, mấy đứa trẻ tóc trái đào đang chơi pháo hoa ở đầu hẻm, đốt lửa xong, mấy đôi chân nho nhỏ liền chạy như bay về hướng này, đến dưới song cửa sổ Triển Chiêu, ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của y liền le lưỡi về phía y cười khanh khách không ngừng. Triển Chiêu trông mấy đứa nhỏ má đỏ hây hây quấn trong đống áo bông, nhất thời sinh lòng nghịch ngợm, xoay người lại đổi thường y, lục lấy thứ con chuột bạch kia cất cực kỳ cẩn thận trong hộp, cũng đẩy cửa ra ngoài.

Thế là, khi Bạch Ngọc Đường mang đồ ăn từ Tam gia đường ở ngoại thành trở về trong mùi bánh thơm nức chung quanh, liền phát hiện Miêu Nhi nhà hắn đang ngồi xổm trên đất cùng một đám trẻ con, nghịch mấy viên gì đó tròn tròn.

“Miêu Nhi, đang chơi gì đấy?”

“Ngọc Đường?” Triển Chiêu gạt mấy sợi tóc ướt mồ hôi rũ xuống trước mắt, cười cười nói với hắn, “Đi đâu vậy? Ta đợi lâu không có việc gì làm  buồn quá nên ra đây chơi một lát.”

“Xuỵt!” Đứa trẻ đeo một con dao nhỏ bên hông ngồi cạnh mất kiên nhẫn, duỗi một ngón tay bụ bẫm đưa lên miệng, ra chiều rất đứng đắn, hệt như là hộ viện đại trạch, “Triển ca ca đang dạy chúng ta đốt pháo hoa, đừng làm ồn đừng làm ồn.”

“Ờ…” Bạch Ngọc Đường gật gù, bước được vài bước lại quay lại, “Không đúng không đúng, Miêu Nhi, chúng ta đã hẹn là về chỗ lão nương ăn tất niên, lão nương nói một mèo một chuột cùng về mới có cơm ăn, chỉ có một mình con chuột về nhà thì cơm tất niên chúng ta sẽ ăn chuột chiên, bây giờ mà không về thì sẽ không kịp mất.”

Triển Chiêu nhìn sang Bạch Ngọc Đường rồi lại cúi đầu gảy gảy mấy viên đạn pháo hoa trên đất, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng hơi cong cong, cặp mắt nheo nheo, cười tươi rói, khiến cho Bạch Ngọc Đường kinh sợ tới mức mí mắt phải giật một cái, sau một khắc, một bàn tay thon dài liền vươn ra trước mắt hắn, “Hai ta mau đi thôi, lì xì cho mấy đứa trẻ này, được không?”

Bạch Ngọc Đường ừm một tiếng theo y, nhìn thấy hộp bánh ngọt trên tay mình liền vội vã giấu vào ngực, “Không được, đây là để dành ăn trên đường, nhỡ để cho con mèo đen nhà ngươi bị đói thì sao?”

“Nói thật dễ nghe, còn không phải con chuột ngươi háu ăn sao?” Triển Chiêu đứng dậy, phủi phủi ống tay áo cười nói, “Răng không đau nữa à? Mấy bữa trước còn đau thiếu chút nữa nửa đêm gặm cột nhà còn gì?”

Bạch Ngọc Đường thoắt cái đỏ bừng cả mặt, một đứa trẻ bên cạnh thấy vậy, giật nhẹ góc áo hắn, ngây thơ hỏi, “Nhà đại ca ca có chuột sao? Nhà ta có thuốc chuột đó, có muốn ta xin mẹ cho ca ca một chút không? Mẹ bảo chuột ăn vào sẽ rụng hết răng, không còn răng thì sẽ không gặm cột nữa.”

“Phi phi phi, gia gia ngươi mới là chuột, không có chuyện gì thì đừng nghĩ vớ vẩn!”

Bạch Ngọc Đường lập tức quyết định chỗ này không thích hợp ở lâu, bèn dúi luôn đồ ăn trong tay cho đứa nhỏ kia, đoạn nắm cổ tay Miêu Nhi nhà mình quay đầu bỏ chạy.

Cái gì mà nửa đêm gặm cột nhà? Cho dù vậy thì cái “cột nhà” kia cũng phải ngoan ngoãn để hắn gặm mới được a!

Bạch Ngọc Đường có chút bi thương hồi tưởng lại mấy ngày trước, cũng chẳng qua chỉ là nửa đêm mơ ngủ, mơ mơ màng màng mò quá giới hạn, liền bị con mèo kia đạp phắt xuống giường, đến tận mấy ngày sau mông vẫn còn đau ê ẩm, đã vậy còn bị mấy ca ca kết nghĩa vô lương tâm của hắn hiểu nhầm, trông thấy hắn chật vật như vậy, đầu tiên là liếc mắt nhìn nhau, cằm không thu lại được cũng không quan trọng, trái lại vừa mở mồm là như có linh tê, gật đầu đồng thanh khen: “Chân nhân bất lộ tướng!” (xin lỗi cho tuôi cười vào mặt chú phát =))))))))))

Bạch Ngọc Đường tức tới mức chỉ muốn gào lên mấy tiếng, quay đầu lại thấy Triển Chiêu hãy còn đang nhịn cười, đôi mắt lấp lánh ngó lại đằng sau, trong lòng nhảy một cái, theo thế nhìn lại, không khỏi hỏi, “Miêu Nhi… Pháo hoa kia…”

Triển Chiêu nhịn khổ cực, thẳng thắn bình tĩnh mà thừa nhận, “Tìm thấy trong phòng ngươi, mấy tháng trước mang từ Hãm Không về, tính để Tết thả.”

“A a a ~~! Lại còn dám cho đám nhóc kia chà đạp pháo hoa của Bạch gia gia, món nợ này đêm nay không tính sổ với ngươi, gia gia ngươi không họ Bạch!”

Triển Chiêu cười vuốt vuốt lưng cho hắn xuôi giận, thong thả nói, “Ngọc Đường, gia gia Triển Chiêu vốn không họ Bạch…”

HOÀN.