Trước khi buổi đấu giá bắt đầu tôi còn nghi ngờ không biết có phải mục đích Phó Lôi dẫn tôi tới đây là vì muốn tìm cơ hội giới thiệu cho tôi quen biết với mấy danh sư làm bên nghệ thuật không.
Nhưng khi buổi đấu giá vừa bắt đầu thì tôi đã biết cha của Hà Tinh Hải mới là mục đích thực sự của anh ấy.
Là một doanh nhân nối tiếng ở Hoài Thành nên tất nhiên cha của Hà Tinh Hải là Hà Thuyên cũng tới.
Mà nếu đã tới đây thì ít nhiều cũng phải mang được một hai món đồ về.
Nhưng rất mau tôi đã phát hiện ra, chỉ cần là nhà họ Hà giơ bảng thì mặc kệ là lúc đó đang đấu giá cái gì, anh chàng thư ký Dương Thiên Kỳ của Phó Lôi đều sẽ giơ bảng tăng giá.
Một lần, hai lần, ba lần.
Không quá bao lâu nhà họ Hà cũng nhận ra sự bất thường này, ngay từ đầu còn khách khí nhường nhịn nhưng càng về sau càng không hiểu ra sao, thái độ đã có hơi tức giận.
Mỗi một lần giơ bảng báo giá thư ký Dương luôn báo cao hơn giá của bọn họ một bậc.
Gần như cả hội trường đều đã phát hiện ra chuyện này, đây rõ ràng nói thẳng là nhà họ Hà đã đắc tội Phó Lôi.
Tôi nghiêng đầu nói: "Anh Lôi, không cần thiết."
Ánh đèn trong hội trường chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Lôi, vẻ mặt anh ấy lộ rõ sự lạnh lùng.
Anh thản nhiên nói: "Không sao, đùa giỡn chút thôi."
Cứ thế mà trêu đùa, đến ngay cả người dẫn chương trình đều bị xoay vòng vòng.
"Ngài Phó Lôi tăng giá lần thứ nhất."
"Ngài Phó Lôi tăng giá lần thứ hai."
"Ngài Phó Lôi tăng giá lần thứ ba!"
"Chốt giá!"
Tiêu điểm của toàn trường đều hội tụ ở chỗ chúng tôi ngồi, nhìn bọn họ châu đầu ghé tai tôi chỉ biết bất đắc dĩ đỡ trán, tiện đà kéo kính râm xuống che mặt.
Ban đầu nhà họ Hà còn hoang mang, sau đó tức giận rồi cuối cùng trở lại bĩnh tĩnh và lại bắt đầu sợ hãi.
Buổi đấu giá vừa kết thúc đã thấy tên cáo già tuổi cũng đã cao Hà Thuyên cười nói đi tới, thân thiện bắt tay với Phó Lôi---
"Ôi chao chủ tịch Phó này, ngài đúng là một cơ hội cũng không để lại cho tôi, bức tranh đĩa sứ trơn ba màu kia tôi thích lắm, vốn định đấu giá về treo trên tường mà cuối cùng vẫn để ngài lấy mất rồi."
"Thật ngại quá, bức tranh đĩa sứ đó em gái tôi cũng rất thích cho nên không nhường anh được."
Nét mặt của Phó Lôi ẩn chứa ý cười khách khí lại xạ lạ, giọng nói cũng nhạt nhẽo.
Điểm đến là dừng, cả hai bên đều là người thông minh. Hà Thuyên liếc mắt nhìn tôi một cái sau đó trò chuyện vài câu rồi mới vội vã rời đi.
Có lẽ về nhà ông ta sẽ biết cách quản giáo con trai mình thế nào thì tốt hơn.
Người ngoài đã đi hết rồi tôi mới thở dài một tiếng: "Anh Lôi, thật sự không cần thiết mà."
Phó Lôi không để ý, cũng không tiếp lời của tôi, anh chỉ nói: "Bức tranh đĩa sứ kia lát nữa anh cho Khương Tình để lên xe em, còn những thứ khác em xem nếu thích thì để lại, không thích thì đưa cho Tiểu Dương xử lý, quyên góp hết đi."
Tôi cười một cái: "Vâng."
___
Nửa tháng sau khi kết thúc buổi đấu giá tôi nhận được điện thoại của Diệp Thành.
Anh ta nói mình mới từ nước ngoài về, có mua quà cho tôi.
Lúc anh ta gọi tới đã mười một giờ đêm, tôi vẫn đang làm việc.
Ánh đèn của Kim Triêu sáng chói lộng lẫy, tôi ngồi ở ghế salon ngoài đại sảnh nói một cách không để tâm: "Không cần đâu luật sư Diệp, em không thiếu gì hết, anh đưa cho người khác đi."
Diệp Thành im lặng hồi lâu mới nói: "Anh ở bên ngoài."
Bàn tay cầm điện thoại của tôi khựng lại: "À, muộn rồi anh về đi."
"...."
"Có thể ra ngoài chút không? Anh có chuyện muốn nói với em."
"Em đang làm việc, bận lắm không có thời gian."
"Anh chờ em tan làm."
Tôi nhíu mày lại thở dài một tiếng, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Rạng sáng hai giờ khách trong mấy phòng đều đã về gần hết.
Anh Huy thúc giục tôi mau chóng tan làm về nhà.
Đi ra cửa hộp đêm tôi liền nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên đã thấy xe của Diệp Thành đậu bên ngoài.
Anh ta đúng là có kiên nhẫn thật.