Là tôi nghĩ sai, sự thật là đi ra ngoài với Phó Lôi sẽ không bao giờ mất mặt được.
Thư ký, trợ lý, vệ sĩ, tài xế, tất cả đi theo đằng sau xếp thành mấy hàng.
Tôi còn chưa kịp hỏi thăm xem buổi đấu giá ở trung tâm triển lãm Tử Vi là do vị danh nhân nào cử hành thì cũng đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
Có vô số người tới chào hỏi anh ấy, đám người này trái một câu "Ngài Phó", phải một câu "Ôi chao thật không dám nghĩ ngài sẽ đích thân tới", giọng điệu hồ hởi hết sức vui mừng.
Còn có cả người đi theo chụp ảnh cùng, có nhân viên phụ trách trông giống như ông sếp lớn nào đó đang đứng trong hội trường cũng không nén nổi nụ cười, mặt mày toe toét cả buổi.
Sau đó tôi mới biết đây là buổi đấu giá làm từ thiện của ông Trần - bậc thầy về nghệ thuật gốm sứ và vợ của ông là bà Đồng Nguy đã liên kết với một số nghệ thuật gia nổi tiếng cùng nhau tổ chức.
Bà Đồng Nguy là hội trưởng của Hiệp hội nghiên cứu về nghệ thuật gốm sứ truyền thống, bà còn từng tham dự vào sự kiện đốt lại các lò nung của triều nhà Minh và nhà Thanh. Được kế thừa truyền thống của gia đình, bà rất giỏi trong việc phối màu cho tranh hoa và chim trên gốm sứ, các tác phẩm của bà được sưu tầm và bảo tồn cả ở trong và ngoài nước.
Bởi vì cả hai bên đều là người có thân phận và độ nổi tiếng rất cao, cho nên ban tổ chức đã sớm công khai tuyên truyền trên khắp các phương tiện truyền thông về việc sau khi kết thúc buổi đấu giá này thì toàn bộ số tiền thu được sẽ phục vụ cho công ích xã hội, giúp đỡ học sinh nghèo khó và thành lập quỹ hội trợ giúp trẻ em bị bãi não.
Buổi đấu giá này đông tới nỗi không còn chỗ ngồi, hầu như tất cả những người có danh dự và uy tín trong thành phố đều đến ủng hộ.
Khéo nhất chính là tôi còn gặp lại Diệp Thành ở đây.
Văn phòng luật của anh ta đảm nhiệm vị trí cố vấn pháp luật cho hoạt động tổ chức buổi đấu giá này.
Diệp Thành mặc tây trang giày da, dẫn theo nhân viên của mình tới tham dự với tư cách là ông chủ của văn phòng luật.
Đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Phó Lôi tới chào hỏi ông Trần và bà Đồng Nguy. Đều cùng là người yêu thích nghệ thuật nên cuộc trò chuyện này khá thoải mái và thân thiện.
Tôi đứng trước mặt Phó Lôi, hành xử khéo léo, cách nói chuyện và cử chỉ đều tản ra vẻ tự nhiên hào phóng.
Không giống với cô trợ lý sinh hoạt Khương Tình mặc âu phục chính trang của anh. Tôi chỉ mặc áo khoác trắng với quần âu, chân đeo giày thể thao. Đi cùng với Phó Lôi cũng ăn mặc đơn giản như vậy trông thật sự quá khác biệt.
Có điều Phó Lôi chỉ cần tùy ý đứng ở nơi đó thì cả người cũng toàn là khí chất.
Để cố gắng không làm anh ấy mất mặt, tôi đã phải đứng thẳng lưng rồi giữ nụ cười nhạt nhẽo cả buổi, mắt kính đặt ngay chỗ đuôi ngựa, dù ăn mặc tùy tiện nhưng nhất định phải có phong cách.
Dưới tình cảnh như vậy tôi gặp lại Diệp Thành lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Bà Đồng Nguy có đôi mắt cực biết nhìn người, bà ấy nhìn một cái là thấy sự khác biệt của tôi, cười nói muốn Phó Lôi giới thiệu tôi cho mọi người cùng quen biết.
Phó Lôi nói với bà ấy: "Cô Đồng, đây là em gái của tôi. Con bé tên là Đại Yên, ngày xưa lúc đi học cũng là sinh viên nghệ thuật đấy. Em nó cũng học vẽ tranh, ở mảng này rất có năng khiếu nên nếu có cơ hội mong cô chỉ giáo thêm chút nhé."
Diệp Thành đứng sau lưng bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tầm mắt tôi vẫn nhìn thẳng, duy trì nguyên vẹn nụ cười trên mặt rồi nắm tay với bà Đồng Nguy: "Ngưỡng mộ cô Đồng đã lâu mà nay mới được gặp, cháu thật sự vui mừng cực kỳ. Cô đừng nghe anh cháu nói bậy, đã rất nhiều năm rồi cháu không cầm bút vẽ, nói đến cũng xấu hổ."
Bà Đồng Nguy đương nhiên sẽ không truy vấn đến cùng rằng thực sự thì tôi biết vẽ tranh không hay vẽ ra thành quả thế nào, bà ấy chỉ cười dài nhìn tôi sau đó vỗ mu bàn tay của tôi rồi nói với Phó Lôi: "Cậu Phó, em gái của cậu xinh quá, trông cứ như người trong tranh ấy nhỉ."
Khen xong mới hỏi tôi với giọng điệu từ ái: "Năm nay Tiểu Yên bao lớn rồi? Có bạn trai chưa?"
Tôi cười xấu hổ một cái, chưa kịp trả lời thì Phó Lôi đã chậm rãi nói: "Em nó vẫn độc thân cô Đồng ạ. Mấy đứa trẻ bây giờ thì chắc cô cũng biết rồi, tụi nó tôn sùng mấy thứ chủ nghĩa tự do hay độc thân gì đó lắm, thành ra mấy mấy người già như chúng ta lại cứ bận lòng vô ích."
Dường như bà Đồng Nguy cũng thấy đồng cảm với câu nói này, không ngừng gật đầu xong ánh mắt lại đặt trên người Diệp Thành: "Đúng thật ấy chứ, cậu nhìn thằng cháu ngoại của tôi này, cũng sắp ba mươi rồi mà cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc, còn không có cả thời gian tìm bạn gái. Mấy người lớn như chúng ta nói cũng vô dụng, mấy đứa chúng nó có suy nghĩ của mình...."
Tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn liền chạm thẳng vào ánh mắt của Diệp Thành, tôi khẽ cười rồi rất mau lại dời mắt đi nơi khác.
Nhìn có vẻ như Phó Lôi còn muốn tiếp tục nói chuyện với bà Đồng, tôi kịp thời chọn đúng lúc câu chuyện vừa hết, lễ phép nói: "Khó khăn lắm mới có cơ hộ gặp cô Đồng, cháu có thể chụp ảnh chung với cô được không?"