Tại phiên tòa xét xử, tôi xuất hiện với vai trò là nhân chứng, chính miệng xác nhận rằng Phó Lôi có khuynh hướng bạo lực.
Cả hai lần Khương Tình nhập viện đều là do tôi đưa cô ấy đến.
Cảnh sát phòng chống m..a t.ú.y đã công bố một số chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Nhưng lại bởi áp lực của một vài thế lực không rõ đã can thiệp vào nên vụ án này đến cuối lại chấm dứt một cách qua loa.
Dưới sự bào chữa với đầy đủ lí lẽ và bằng chứng của Diệp Thành, cuối cùng Khương Tình bị kết án ba năm tù.
Trừ công ty sân vườn sạch sẽ nhất của anh ta thì toàn bộ tài sản của Phó Lôi đều bị điều tra và xử lý.
Vì chị Diêu đã ly hôn rồi nên có thể bảo vệ được phần tài sản kia của mình.
Giống như lời Khương Tình đã từng nói, số tiền trong tài khoản ở nước ngoài kia chỉ có tôi mới lấy ra được.
Nhưng tôi đã ủy thác cho Diệp Thành đem tất cả số tiền ấy quyên góp ra ngoài. Cùng được quyên góp còn có một chuỗi tràng hạt mắt ma hải hoàng.
Sau khi vụ án đã hoàn toàn kết thúc, Diệp Thành bỗng vô cùng nghiêm túc hỏi tôi một vấn đề:
"Tối hôm xảy ra chuyện rốt cuộc em đã ở đâu?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt thâm trầm của anh ta dưới cặp kính gọng vàng kia có thể đánh thẳng vào nơi sâu thẳm trong linh hồn người khác.
"Luật sư Diệp đang hoài nghi tôi sao?"
"Em cứ nói xem."
"Hôm đó cơ thể tôi không được khỏe nên có tới bệnh viện số 1 của thành phố để tiêm, bệnh viện có bệnh án, anh có thể đi điều tra."
Tôi chẳng hề sợ hãi mà nhìn anh ta bằng vẻ mặt bằng phẳng.
Tôi không lừa anh ta, hôm đó tôi thật sự có tới bệnh viện khám bệnh. Chỉ có điều người lúc sau cầm số thứ tự đi trạm y tế truyền dịch mặc quần áo giống tôi, đeo khẩu trang và đội mũ, thân hình không có gì khác tôi nhưng lại chẳng phải tôi.
Đó là A Tĩnh.
Thân thể Diệp Thành hơi ngửa ra sau, anh ta khẽ thở dài một tiếng: "Sau này có tính toán gì không?"
"Chuyện nào?"
Kim Triêu đang bị điều tra nên tôi cứ nghĩ rằng anh ta đang hỏi tôi về dự định công việc trong tương lai.
Nhưng hiển nhiên không phải vậy, Diệp Thành mím môi nói: "Đại Yên, năm nay em đã ba mươi rồi."
"Ừ."
"Em có từng nghĩ đến chưa? Chuyện kết hôn ấy."
"Chưa hề."
"....Vậy em có muốn tìm việc không? Em có thể tới văn phòng luật của anh."
"Không cần đâu luật sư Diệp, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ rời khỏi đây rồi."
"Em muốn đi đâu?"
Trước khi rời khỏi Hoài Thành tôi đi gặp Khương Tình một mặt.
Trạng thái tinh thần của cô ấy rất tốt, cô ấy cười nói tạm biệt tôi: "Thuận buồm xuôi gió."
"Đợi chị thu xếp ổn thỏa mọi thứ xong, chờ em ra tù chị sẽ tới đón em."
"Được."
....
Tôi lái xe đi thẳng về phía trước, mây trời trong vắt được bao phủ bởi cơn nắng ấm cuối xuân.
Ghế sau xe có một bức tranh mới hoàn thành.
Dưới những tia sét lẩn trong mây đen rợp trời, một con nhạn gãy cánh được đồng bạn nâng lên rồi bay về phía trước, nơi ấy có một tia sáng xuyên thấu qua lớp mây mù để đến với bầu trời xanh ngập nắng.
Bức tranh còn chưa được đặt tên, nhưng nó sẽ xuất hiện ở triển lãm tranh quốc tế ở Hỗ Thành.
Nó được đặt trước bởi ngài Ngô, một danh gia trong giới hội hoa ở Thượng Hải.
Tôi và ông ấy là bạn nói chuyện qua mạng, thật ra chúng tôi chưa từng gặp nhau bao giờ nhưng mấy năm gần đây tôi đã từng gửi cho ông ấy vài bức tranh.
Đặt bút tên là Tẫn Nhiên*, là một họa sĩ vô danh của trường phái hội họa mới.
[*Nguyên danh 烬燃 có nghĩa là tro tàn rực cháy.]
Lần này ông ấy hẹn gặp mặt trực tiếp với tôi.
Xe đi qua trạm thu phí, rồi lại qua đồng quê vắng vẻ.
Trên đường đi tôi vẫn đang nghe Chú Đại Bi.
Kinh văn dạy người niệm Phật nhớ Phật, lạc đường phải biết quay lại.
Nhưng chúng sinh si dại, lại chưa có một ai đạt đến sự viên mãn.
Bởi cứu rỗi chưa bao giờ nằm ở Thần Phật.
Thế gian khó khăn đến mấy cũng phải cố gắng tiến về phía trước.
Giống như năm ấy Chu Tẫn đứng ở cổng trường nhìn tôi đi vào, anh đút tay vào túi quần, đứng ở sau lưng tôi rồi chợt hô lên một câu:
"Em chỉ cần cứ thế đi về phía trước thôi, một ngày nào đó quay đầu nhìn lại, những tháng ngày mà chúng ta cho là tồi tệ ấy thật ra cũng không tệ như mình đã nghĩ đâu."
Anh nói đúng.
Mọi chuyện rồi sẽ qua, người đang đứng ở tuyệt cảnh sẽ sinh ra vô tận dũng khí, gặp núi thì mở đường, gặp nước thì bắc cầu.
Chỉ cần nội tâm đủ mạnh mẽ, ngày sau quay đầu nhìn lại quá khứ mới có thể cười một tiếng mà cho qua tất cả.
Câu cuối cùng mà Chu Tẫn chưa kịp nói ra kia, tôi đoán hẳn là anh muốn nói với tôi rằng, A Yên, không phải sợ, em cứ dũng cảm đi về phía trước.
Trên đời này có một Chu Tẫn đã mãi dừng lại ở thời khắc anh ấy yêu tôi nhất. Giống như lời anh nói, đời này anh sẽ vĩnh viễn yêu tôi, sẽ vĩnh viễn chỉ trung thành với mình tôi.
Nghe xong Chú Đại Bi, tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên bắt đầu lại.
Tôi cắm USB mà lúc trước A Tĩnh đưa cho tôi vào.
Bài hát rất hay.
Đường cứ đến rồi lại đi.
Để lại những dấu ấn của kiếp trước.
Phong cảnh biến mất trong mùa đông như đã hẹn.
Không thể chạm vào cũng chẳng thể với tới.
....
Những bước ngoặt khó khăn sắp tới.
Đời này quyến luyến, trăm họ xót thương.
Dừng ở nơi đây, mây gió chẳng màng.
Hết thảy, đều dành cho anh.
....
[HOÀN CHÍNH VĂN]