Tẫn Nhiên - Mễ Hoa

Chương 45




Tôi đã từng thất bại một lần, khi ấy tôi cố gắng hạ bệ Phó Lôi bằng một bức thư tố giác nặc danh và vài bằng chứng mà tự mình cho là đúng.

Hậu quả là bị anh ta theo dõi trong một khoảng thời gian rất dài.

Không chỉ là mình tôi, tất cả nhất cử nhất động của đám Khương Tình đều nằm trong sự khống chế của anh ta.

Chiếc bùa bình an hình hồ lô trên xe của Khương Tình và cái trên xe của tôi đều giống nhau, ở trong đó bị lắp máy nghe trộm.

Sau khi Phó Lôi rửa tay gác kiếm, nếu đã thật sự trong sạch thì tuyệt nhiên chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội lật đổ anh ta.

Nhưng sự thật là ngoại trừ việc không buôn lậu thuốc p.hiê..n ra thì những hoạt động vi phạm pháp luật khác đều tụ hội đầy đủ trong câu lạc bộ mà anh ta sở hữu.

Đúng vậy, ba năm trước tôi và Khương Tình đã quen biết nhau, từ đầu đến cuối chúng tôi đều đang diễn kịch.

Khiến cho Phó Lôi phải trả giá là mục đích chung của chúng tôi.

Tôi làm như vậy là vì A Tẫn, còn cô ấy làm vậy là vì anh trai mình.

Gia đình của Khương Tĩnh rất nghèo khó, từ nhỏ cô ấy và anh trai mình đã nương tựa lẫn nhau mà sống.

Vì để cô ấy có thể đến trường, việc bẩn việc cực gì anh trai cô ấy cũng làm. Anh ấy ra ngoài xã hội từ rất sớm, cũng đã tiếp xúc với đủ các hạng người.

Anh trai của Khương Tình là người ẩn danh cung cấp thông tin cho cảnh sát chống m.a t..ú..y. Lý do anh ấy làm thế là vì có thể kiếm thêm khoản phí cung cấp tin tức đó, và cũng vì một phần lương tri dưới đáy lòng.

Tôi không biết anh ấy tên gì, cũng không nhớ rõ bên cạnh Phó Lôi có một người như thế hay không.

Bởi vì tuy rằng lúc ấy tôi và A Tẫn đã ở bên nhau nhưng cũng không quá thân quen với Phó Lôi.

Nếu như A Tẫn còn ở đây thì chắc hẳn sẽ nhận ra anh trai của cô ấy.

Lúc A Tẫn mất tích, ít nhất tôi còn biết anh đã nhảy xuống biển.

Nhưng Khương Tình lại không được như vậy, anh trai của cô ấy cứ như đột nhiên biến mất không còn dấu vết nào.

Sống không thấy người, chế.t không thấy xác, phảng phất trên thế gian chưa bao giờ có một người như thế từng tồn tại.

Tôi cũng từng lơ đãng hỏi thăm anh Huy. Anh Huy chỉ nói hồi xưa tung hoành giang hồ đắc tội quá nhiều người, suốt ngày c.h.é.m chém gi.ết gi.ết như thế thì ai biết có phải bị người ta ch.é.m chế.t khi nào rồi không.

Tôi không tin, sau này có lần tôi giả bộ hỏi chuyện bâng quơ với chị Diêu, chị ấy cẩn thận lục lại trí nhớ mới phát hiện đúng là bên cạnh Phó Lôi từng có một cậu trai tên là Khương Ninh thật, hồi ấy cậu này làm việc rất giỏi giang nhưng chẳng biết sau lại đi chỗ nào rồi.

Nếu là người bên cạnh Phó Lôi thì không có lý do gì anh Huy không biết.

Khẳng định là dữ nhiều lành ít.

Ngay cả cảnh sát cũng nói với Khương Tình như vậy, có khả năng cao là đã bị bại lộ thân phận.

Nhưng mà chẳng một ai có chứng cứ trị tội Phó Lôi.

Anh ta quá xảo quyệt.

Phó Lôi có cố vấn luật sư chuyên nghiệp, làm việc cũng rất cẩn thận. Mấy hoạt động phạm pháp trong câu lạc bộ luôn có sẵn người gánh tội thay, chuyện này không thể thương tổn anh ta mảy may nào.

Trước đây tôi đã từng nói, tay của anh ta vô cùng sạch sẽ.

Nhưng nào có thể như vậy được.



Đen chính là đen, trắng chính là trắng. Đã làm chuyện sai trái thì nên bị trừng phạt.

Không ai có thể là ngoại lệ.

Tẩy trắng cũng không được.

Tôi và Khương Tình đã lên rất nhiều kế hoạch để lật đổ anh ta, nhưng hiện thực đen tối này lại nói cho chúng tôi biết, không còn cơ hội để bí quá hóa liều.

Vậy mà cuối cùng Phó Lôi lại thua trên tay tôi.


Anh ta nói muốn kết hôn, tôi đồng ý.

Đêm hôm đó tôi gọi điện cho anh ta, hoảng sợ nói với anh ta rằng Khương Tình điên rồi, cô ấy muốn gi.ết tôi.

Ở đầu dây bên kia, một Phó Lôi vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo lại bỗng trở nên luống cuống, anh ta hỏi tôi đang ở đâu, sau đó lập tức lái xe đến tìm tôi.

Ngay tại xưởng sửa xe ở gần nhà tôi, chiếc Ford 650 của Phó Lôi trông giống như một con mãnh thú xuất hiện giữa đêm tối.

Anh ta xuống xe rồi đi tìm tôi khắp nơi, gấp gáp gọi tên tôi giữa màn đêm yên tĩnh. Tôi nhào vào trong lòng anh ta, khóc lóc nói với anh ta rằng Khương Tình hẹn tôi gặp mặt ở nơi này, nói là có chuyện muốn nói với tôi. Kết quả vừa đến nơi cô ấy đã giơ d.a.o lên muốn gi.ết tôi.

Tôi che cánh tay lại, trên đó có rất nhiều máu.

Trên mặt Phó Lôi chợt thoáng qua vẻ lạnh lẽo đến cực điểm.

Anh ta an ủi tôi, khẽ nói: "Tiểu Yên, không phải sợ. Anh ở đây rồi."

Sau đó anh ta đưa tôi lên xe ngồi. Chỉ là một Khương Tình thì chẳng thể nào là đối thủ của anh ta.

Anh ta tìm được Khương Tình rất nhanh, kéo cô ấy xuống khỏi chiếc xe thể thao BMW màu đỏ kia một cách thô bạo.

Phó Lôi quá tàn nhẫn, dường như anh ta đang thật sự muốn đánh ch.ết Khương Tình.

Người phụ nữ đã ở bên cạnh anh ta ba năm bị anh ra giật tóc đạp ngã xuống đất.

Sắc mặt anh ta trông lạnh lùng như một cỗ máy gi.ết người.

Lúc nhìn thấy anh ta đánh Khương Tình, tôi ngồi trên xe run rẩy châm một điếu thuốc.

Nháy mắt đó tôi lại nghĩ đến Chu Tẫn.

Lúc anh đánh người trông cũng rất hung ác, nhưng đánh xong anh sẽ ho nhẹ một tiếng rồi giải thích với tôi: "Em sợ cái gì, tôi không đánh phụ nữ."

Dù thế nào cũng không nên đánh phụ nữ.


Xe của Phó Lôi còn chưa tắt máy, đèn xe chiếu rọi về phía trước làm xung quanh sáng như ban ngày.

Gã đàn ông hung ác kia đã sắp đánh ch.ết người phụ nữ ấy rồi.

Tôi bình tĩnh gọi anh ta một tiếng.

"Anh Lôi."

Phó Lôi dừng tay lại, đứng thẳng người dậy rồi săn ống tay áo lên, lúc quay người đi về phía tôi thì trông đã giống như một quý ông thực thụ.



Phảng phất người vừa hành hung Khương Tình chẳng phải là anh ta, anh ta đón ánh sáng và nhìn tôi bằng vẻ mặt mỉm cười, nụ cười ấy dịu dàng tốt đẹp đến không tưởng nổi.

Tôi đeo bao tay vào rồi bắt đầu khởi động xe.

Mãnh thú nhanh chóng xuất kích, nhấn chân ga một cái đến cùng, bùm một tiếng, tôi đ.â.m anh ta bay ra đằng xa.

Dưới lực xung kích cực lớn ấy người kia trông như một con rối, bay lên rồi lại rơi xuống.

Sau đó tôi xuống xe đi từng bước tới trước mặt anh ta.

Phó Lôi ngã vào vũng máu, một khắc cuối cùng ánh mắt anh ta tan rã mà mờ mịt.

Anh ta gắng sức mở mắt, không cam lòng gọi tôi một tiếng :

"Tiểu Yên...."

Tôi giữ vẻ mặt không chút thay đổi đứng trước mặt anh ta, nhìn anh ta một cái rồi mới nói: "Có phải A Tẫn của tôi đã bị chôn vùi dưới cây tùng đen của anh không?"

Thứ dinh dưỡng mà cây tùng đen cao lớn sừng sững, cành lá rập rạp đó hấp thu có phải là thi hài A Tẫn của tôi không.

Mỗi bước mà anh đi đến hôm nay đều giẫm lên A Tẫn của tôi, anh có biết anh ấy sẽ đau thế nào không.

Tháng mười một trời đông giá rét như thế, lúc nhảy xuống biển A Tẫn của tôi đã lạnh lẽo biết bao.

Câu nói mà anh ấy muốn nhờ Tiểu Lục gửi cho tôi đến cuối cũng chẳng kịp nói ra, A Tẫn cùa tôi sẽ tiếc nuối, sẽ không cam lòng đến nhường nào cơ chứ.

Tôi cũng vĩnh viễn không có cơ hội biết được A Tẫn muốn nói gì.

Nhưng mà lúc A Tẫn phải chịu đau đớn tôi cũng đã cảm nhận được hết thảy nỗi đau ấy, như thể chính bản thân tôi mới là người đang gặm nhấm khổ đau kia.

"Anh Lôi, không ai có thể giẫm lên thi hài của người khác để đứng ở chỗ cao."

Phó Lôi muốn nói gì đó, trong miệng anh ta không ngừng nôn ra máu, m.á.u cứ chảy liên tục, cơ mặt hơi kéo lên, dường như anh ta đang cười.

Giọng anh ta mơ hồ không rõ: "Anh nói, không nên đi...."

"Nó không có, nghe...."

Anh nói không nên đi, nó không có nghe....

Bên tai tôi là tiếng gió gào thét mà bay qua, cùng với đó là dáng hình Chu Tẫn năm ấy phấn khởi hân hoan, đứng nơi ngược sáng cười với tôi và nói rằng: "A Yên, một lần cuối cùng, từ nay về sau chúng ta sẽ tự do."

Khóe mắt Phó Lôi có ánh lệ chảy xuống, sau đó anh ta mở to mắt rồi trút hơi thở cuối cùng.

Tôi ngây người đứng lặng một chỗ, mãi đến khi Khương Tình giãy dụa bò dậy đẩy tôi một cái.

"Đi mau!"

Không sai, dựa theo kế hoạch thì người đ.â.m ch.ết Phó Lôi hẳn là Khương Tình.

Cô ấy có đầy đủ lý do để tố cáo rằng đây là phòng vệ chính đáng.

Cô ấy ngồi lên xe của Phó Lôi, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, khởi động xe rồi tiếp tục đ.â.m anh ta thêm vài lần.

Tôi rời khỏi hiện trường.