Ông ta nhấn mạnh vào mấy câu chuyện của Chu Tẫn.
Nói rằng Chu Tẫn rốt cuộc cũng là thằng nhóc do ông ta nhìn trưởng thành từ nhỏ đến lớn, Phó Lôi coi anh là em trai thì ông ta cũng coi anh là em trai.
Năm Chu Tẫn mười sáu tuổi Kim Cương mới vừa khai trương được một năm, lúc ấy vì một vài chuyện trên giang hồ nên khi bọn họ đến Macao làm ăn thì bị một đám người cầm d.a.o đuổi theo ch.ém bừa.
Chu Tẫn mười sáu tuổi chỉ dựa vào chút tàn nhẫn và hung ác trong lòng mà cứ thế cầm d.a.o nhắm ngay lỗ tai người ta rồi ch.ém.
Cuối cùng ch.ém đứt mười mấy cái lỗ tai đầm đìa m.áu chảy.
Những chuyện quá khứ này đương nhiên tôi không biết, hôm nay nghe được mới hay thì ra Chu Tẫn còn có một biệt hiệu rất nổi danh - Chu Tiểu Điên.
Thế giới mà anh từng nán lại đó có lẽ tôi chưa từng hiểu rõ.
Bọn họ nói chuyện rất say sưa nhưng tôi lại thấy hơi buồn nôn, uống một ngụm nước chanh mới áp được cơn nhợn họng này lại.
Chu Tẫn cầm tay tôi cả buổi, lúc bữa ăn tiến hành được một nửa thì anh đưa ra đề nghị với anh Sấm để tôi về nghỉ ngơi trước.
Anh Sấm giữ lại một câu rồi sau đó liếc mắt một cái, chị Quyên ngầm hiểu ý mà đứng dậy tiễn tôi về.
Khi tôi đi ra đúng lúc lại nhìn thấy có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc váy hai dây, mặt mày vui vẻ bước vào phòng.
Chị Quyên nhìn tôi rồi cười: "Nửa buổi sau là của mấy cô nàng đó, em đi rồi bọn họ mới chơi thoải mái."
Chắc phải đêm khuya Chu Tẫn mới về được, bởi vì chị Quyên nói mấy ngượi họ dự tính ăn xong sẽ chơi mạt chược cả đêm.
Tôi về đến nhà, tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Nhưng bóng tối kéo đến mà tôi vẫn trừng mắt nhìn trần nhà, trong lòng chẳng hề an tâm.
Mãi đến nửa đêm tôi bắt đầu mơ màng Chu Tẫn mới về, vươn tay ra sờ soạng rồi cứ thế chui vào lòng tôi nằm.
"A Yên, em có sao không?" Vẻ mặt anh lo lắng vô cùng.
Tôi buồn ngủ tới mức mơ mơ màng màng, nghe tiếng anh gọi liền nhìn anh bằng vẻ mặt mơ hồ.
Mỗi lần anh uống rượu vào sẽ trở nên dính người cực kỳ, ôm tôi không chịu nhúc nhích, mặt vùi vào n.g.ự.c tôi: "Xin lỗi em, có phải hôm nay làm em sợ rồi không?"
Tôi biết anh đang nói về việc gì, nghe giọng anh chứa đầy vẻ lo sợ không yên, tôi không nhịn được bèn giơ tay sờ đầu anh một cái: "Chu Tẫn, em không trách anh. Giống như anh từng nói với em đấy, nếu có thể lựa chọn thì có ai nguyện ý sống một cuộc sống như thế đâu."
"A Yên, anh hối hận."
Tay tôi chợt khựng lại: "Sao vậy anh?"
"Anh hối hận vì đã đến gần em, trước ngày hôm nay anh vẫn cho rằng anh còn có thể lựa chọn, kiếm miếng cơm ăn thôi mà, anh cũng là người bình thường, anh làm được. Anh cho rằng chỉ cần giữ được giới hạn, không làm chuyện thương luân bại lý nào thì trừ việc xuất thân không tốt ra, anh và mọi người chẳng có gì khác nhau cả. Anh chưa bao giờ có cảm giác mình thua kém người ta một bậc."
"A Yên, anh yêu em, anh đã từng tự phụ mà cho rằng không có ai có thể đối xử tốt với em bằng anh. Nên chỉ cần anh vẫn luôn yêu em thì chúng ta có thể mãi mãi bên nhau. Nhưng hình như anh sai rồi A Yên ơi..."
"Chu Tẫn, anh đang nói gì vậy?"
"Bây giờ phải làm sao đây em, muốn rút ra khó khăn quá, nhưng anh chẳng thể buông tay em được. Chúng ta đã cùng nhau đi đến bước này rồi, nếu không có em thì anh chẳng biết phải làm sao nữa. A Yên, em tha thứ có anh được không? Anh thật sự rất ích kỷ..."
Anh nắm tay tôi rất chặt, chặt đến độ tôi thấy hơi đau.
Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý của anh, anh không rút chân ra được, Phó Lôi đồng ý nhưng anh Sấm không chịu.
Nói thật thì Chu Tẫn là một người rất đơn thuần.
Trong nhận thức của anh, đen chính là đen, trắng chính là trắng. Chỉ cần không dính vào, chỉ cần vẫn luôn giữ vững giới hạn thì anh vẫn sẽ trắng.
Nhưng hôm nay một chân anh đã dính vào rồi. Mà người đã vào giang hồ, thường thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Dường như anh hiểu rất rõ chuyện này.
Khi anh đến bên tôi, đôi tay anh vẫn trong sạch không hề sợ hãi. Nhưng đến lúc này đây, anh nghĩ rằng hẳn đã đến lúc để tôi rời khỏi.
Nhưng anh không nỡ.
Tôi thở dài một tiếng, cười mắng anh: "Đồ ngốc, lời anh nói mà giờ anh đã quên rồi sao? Đưa mắt nhìn về tương lai, chỉ cần cứ tiếp tục bước về phía trước là được. Thấy núi thì mở đường, gặp nước thì bắc cầu. A Tẫn, đừng lo lắng, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi. Nếu thực sự không được nữa thì ngày sau chúng ta tìm lý do từ chối rồi rời khỏi nơi đây là được."
"Em nguyện ý sao?" Chu Tẫn vẫn nắm tay tôi, ánh mắt anh sáng ngời.
"Tại sao lại không nguyện ý?" Tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh.
"Chúng ta vừa mới mua nhà, với lại từ nhỏ em đã sống ở Hoài Thành, nhà em ở đây, anh cứ nghĩ...."
"Chu Tẫn, hai chúng ta ở bên nhau mới là nhà."
Tôi cắt ngang lời anh, cười rộ lên nhìn anh rồi nói.