Tẫn Nhiên - Mễ Hoa

Chương 26




Là cảm giác mà chỉ cần nhớ tới một chút thôi cũng khiến cả người nổi da gà, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Tôi sợ đến run lẩy bẩy, sau đó Chu Tẫn vươn tay ôm lấy tôi.

Tôi đẩy anh một cái xong ngược lại anh còn ôm tôi chặt hơn, ấn đầu tôi vào n.g.ự.c anh rồi nói khẽ: "Không sao nữa rồi chị à, có tôi ở đây."

Mùi hương trên người gã trai rất dễ chịu, nhịp tim vang lên đều đặn và mạnh mẽ, cùng với bàn tay vuốt ve trên đỉnh đầu tôi kia chẳng biết sao lại kì diệu có thể an ủi nỗi bất an hiện hữu nơi đáy lòng.

Nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, đến cả Chu Tẫn cũng chưa từng nghĩ tới, nó sẽ là khởi đầu khiến tôi rơi vào vực sâu tăm tối.

Bởi vì đêm đó tôi không về ký túc xá ngủ nên chẳng biết kẻ nào đã lan truyền tin đồn nói rằng cả kì nghỉ hè trước tôi đều làm thêm ở KTV, cần tiền đến nỗi phát điên đi uống rượu hát hò với đàn ông để kiếm thêm vài đồng.

Còn có người nói tôi bị người ta bao nuôi, buổi tối ra ngoài bán th.ân.

Lời đồn đãi truyền càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng hoang đường.

Cô bạn Trần Ngọc tôi khó khăn lắm mới quen biết vốn đã nhát gan, luôn thật thà sợ phiền phức nên sau mấy lần bị người khác mắng thì chỉ cần vừa nhìn thấy tôi sẽ lập tức trốn ngay.

Ngay cả Trần Gia Hạ, bởi vì cậu ta từng tỏ tình với tôi nên cũng bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, bị bọn họ chửi rủa, cô lập.

Kẻ châm biến giễu cợt cậu ta nhiều nhất chính là Trương Giai Giai.

Mọi người thường nói lời đồn ngăn với trí giả, nhưng tôi càng im lặng thì lại chỉ càng bị đối xử tệ hại hơn.

Đám con trai kia đứng ngay trước mặt tôi hỏi tôi thu phí thế nào, hỏi xong thì cười khẩy xé quần áo tôi.

Tôi còn chưa kịp đi tìm giảng viên hướng dẫn thì ông ấy đã hẹn tôi đến nói chuyện, lời trong lời ngoài đều có ý nói con gái nên biết tự trọng, không thể đắm mình sa ngã.



Mà chút ít thể diện của tôi và Tống Tiếu vào thời điểm này rốt cũng cũng hoàn toàn tan vỡ.

Lúc bị bọn họ châm chọc mắng mỏ trong ký túc xá thì tôi luôn giả vờ không nghe thấy gì, đeo tai nghe lên tiếp tục đọc sách.

Tống Tiếu ngồi đằng sau kéo cô bạn kia một cái, nhỏ giọng khuyên bảo: "Đừng nói nữa, nói với mấy người như thế thì được gì, chỉ tổ bẩn miệng mình thôi."


Cô ta nghĩ rằng tôi đeo tai nghe nên không nghe thấy gì.

Nhưng thực ra tai nghe của tôi không bật gì cả.

Thế giới của tôi bị đánh sập.

Với tốc độ nhanh không thể ngờ.

Còn chưa tới chủ nhật mà dì Lý đồng nghiệp của mẹ đã gọi điện thoại tới, dì chỉ nói một câu: "Tiểu Yên, cháu mau tới bệnh viện đi, mẹ cháu có chuyện rồi."

Lúc giao ca buổi chiều mãi không thấy mẹ tôi đến, dì Lý gọi vô số cuộc điện thoại cũng không thấy ai nghe nên không yên lòng, đi tàu điện ngầm tới nhà tôi, thế mới phát hiện ra mẹ tôi đã ngã trên nền nhà.

Bà ấy c.h.ế.t rồi.

Báo cáo kết quả nói c.h.ế.t vì nhồi m.á.u cơ tim.

Mẹ không để lại cho tôi một lời nào, cũng chưa nhận được quà sinh nhật tôi mua cho bà ấy.


Tôi chợt nhớ sau khi mẹ ly hôn với Tống Cảnh Dương, lúc tôi lên tiểu học có vị hàng xóm nhiệt tình đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho mẹ, khuyên bà ấy tái giá để có người bầu bạn.

Ban đầu bà ấy cũng có tìm, diện mạo của các cô gái Tứ Xuyên đều không hề kém, tính cách lại dễ chịu thẳng thắn nên đàn ông muốn tái giá với mẹ không ít.

Nhưng mẹ lại mau chóng phát hiện, mấy tên đàn ông tái giá đều rất khôn khéo, bên ngoài đối xử với tôi rất tốt nhưng trên thực tế sẽ chẳng bao giờ coi tôi như con cái của họ.



Mới qua một thời gian ông ta đã hết kiên nhẫn, ông ta sẽ quát tôi, mắng tôi, lén lút véo bắp đùi tôi sau lưng mẹ.

Mẹ tôi khóc rất lâu, sau khi đòi chia tay thì chưa bao giờ có ý định sẽ tái giá nữa.

Người mẹ mới bốn mươi tuổi của tôi trên đầu đã có vài sợi tóc bạc, lúc bị tôi nhìn thấy thì mẹ chỉ cười: "Tuổi lớn thì đương nhiên phải có tóc trắng rồi. Đời này mẹ cũng coi như đã hết khổ, đợi tương lai con tốt nghiệp đại học rồi đi làm thì mẹ cũng tiết kiệm của hồi môn cho con xong hết cả. Yên Yên có con thì mẹ sẽ về hưu trông con cho con, lúc đó là bắt đầu được hưởng phúc rồi đấy."

"Yên Yên à, sau này con cũng đừng lấy chồng xa quá, con phải ở gần mẹ nhé. Vậy thì sau này nếu con có bị ấm ức mẹ mới ra mặt giúp con gái của mẹ được."

Mẹ của tôi là một người rất dong dài, bà ấy cũng rất hay tưởng tượng. Mẹ đã lên kế hoạch xong xuôi cho những hình ảnh tôi kết hôn và sinh con trong tương lai rồi.

Ở trong những hình ảnh đó mẹ ở tương lai ôm cháu ngoại của mình, tôi đẩy xe đi bên cạnh, ba mẹ con chúng tôi đi dạo siêu thị, vừa đi vừa nói chuyện.

Thậm chí còn có cả hình ảnh mẹ đang múa quảng trường với các cô các dì khác, mặt mày vui vẻ nói với họ là công việc của con gái và con rể bận rộn quá nên mẹ phải hỗ trợ trông cháu ngoại, mấy đứa nó đều không thiếu mẹ được.

Thực ra lúc mẹ nói mấy lời ấy tôi đều chẳng để ý, nhưng lâu dần cũng bị bà ấy tẩy não.

Rằng tương lai của tôi sẽ như những gì mẹ mong muốn, sẽ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Có lẽ sẽ sinh hai đứa nhỏ, lúc công việc rảnh rỗi sẽ cùng chồng lái xe đưa con và mẹ đi bờ biển nhặt vò sò, ngắm mặt trời lặn.

Tiếc là tất cả những thứ này đều sẽ không thành sự thật được.

Cậu của tôi dẫn ông ngoại và bà ngoại đã lớn tuổi từ quê quán ở Tứ Xuyên tới.

Xử lý hậu sự xong xuôi, bọn họ hỏi tôi có muốn quay về Tứ Xuyên không.

Tôi lắc đầu, từ đó về sau tôi đã trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa.