Tẫn Nhiên - Mễ Hoa

Chương 24




Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy là ngày 17 tháng 9 năm 2012.

Ngày hôm đó còn cách sinh nhật của mẹ tôi hai tuần.

Chắc bởi vì Chu Tẫn nhắc nhở nên mới sáng sớm Đào Tử đã gọi điện cho tôi, nói rằng quản lý Vương mới thông báo kêu bây giờ mọi người đi qua đó nhận lương.

Lúc đó tôi đang đi học nên không có thời gian tự mình qua một chuyến, tôi nói với Đào Tử là buổi chiều tan học tôi sẽ chạy qua.

Tầm khoảng hơn năm giờ tôi từ trường học chạy qua Kim Cương.

Lúc tới nơi thì ở đó có rất ít người, bây giờ còn chưa tới giờ cao điểm khách khứa ra vào.

Vương Đức Hưng là một người đàn ông trung niên mập mạp.

Trong nhận thức của tôi thì tất cả những người đi theo Tôn Đại Sấm hình như đều là kiểu lòng dạ thoải mái thân thể béo mập như này.

Ngoại trừ đứa em trai Tôn Tiểu Xuân của ông ta.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Tiểu Xuân tôi đã không có chút thiện cảm nào với gã đàn ông trông cực kỳ phách lối này rồi.

Gã ta đeo một sợi dây chuyền bằng vàng to bự trên cổ, dáng người rất gầy, chải kiểu tóc vuốt ngược còn xịt keo bóng lưỡng, mặc một chiếc áo sơ mi sặc sỡ, vẻ mặt trông đáng kinh cực kỳ.

Trước đây khi tôi làm thêm ở lầu ba đã từng thấy gã ta kết bạn kết bè tới Kim Cương hát hò.

Cả phòng nhốn nháo ngổn ngang, một đám người nói tục chửi thề ầm ĩ, còn dẫn theo mấy cô gái có dáng vẻ không quá nghiêm chỉnh vào phòng nuốt mây nhả khói làm loạn hết cả lên.

Mấy thứ này là cô lao công đi dọn phòng ấy nói cho tôi biết, còn nói trong phòng có cả đồ dùng người lớn đã sử dụng rồi.



Trước khi tôi đến KTV làm thêm thì vẫn luôn cảm thấy nơi này sẽ rất loạn lạc, sẽ không quá an toàn.

Sau lại đi làm rồi mới từ từ thay đổi suy nghĩ, đây chẳng qua là chỗ ăn chơi làm ăn đứng đắn mà thôi, cũng không nên nhìn nó bằng quá nhiều thành kiến.

Kim Cương lúc ban đầu đúng là làm ăn đứng đắn.

Đào Tử và chị Cầm cũng nói với tôi, cái bậy nhất ở chỗ này cũng chỉ là sẽ có một ít khách hàng chọn vài cô gái tới cùng hát hò uống rượu thôi. Đấy là mục sẽ thu phí thêm, mấy cô gái kia cũng đều là người của anh Sấm.

Trừ Kim Cương ra thì anh Sấm và anh Lôi đều có những sản nghiệp làm ăn khác nữa.

Một chỗ ăn chơi khác của anh Sấm mở còn có sòng bạc, phòng tắm hơi và phòng mát xa chân nữa.

Nơi làm ăn của anh Sấm luôn có vô số kiểu giao dịch như vậy.

Nói tới đây chắc trong lòng mọi người cũng đều hiểu.

Phó Lôi là người làm ăn đàng hoàng, nhưng anh Sấm lại không phải.

Sau này cuối cùng tôi mới hiểu rõ, Chu Tẫn nói đối với Phó Lôi thì việc trông giữ nơi này quan trọng hơn so với bất cứ điều gì là thế nào.

Khi ấy chúng tôi đều nghĩ rằng cùng hát hò uống rượu thì cũng chỉ đơn thuần là hát hò uống rượu. Chẳng qua vừa nghe đến vũ trường thì mọi người đều có thành kiến mà thôi, nhưng đến cuối đây cũng chỉ là chút ít việc làm để mưu sinh của một vài người đã đi đến đường cùng.


Đại Yên học đại học năm hai còn chưa tiếp xúc với xã hội, cũng chẳng có quá nhiều đề phòng với người khác.

Huống chi ly nước tôi uống lúc chờ nhận lương vẫn là do quản lý Vương tôi luôn nghĩ là người tốt mang tới.



Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi cẩn thận hồi tưởng lại thì mới nhớ kỹ từng nét mặt biểu cảm của Vương Đức Hưng khi đó.

Ông ta nói: "Đại Yên, em ngồi xuống uống miếng nước trước đã, đợi anh đi kết toán tiền lương cho."

Tôi nói: "Vâng ạ, cảm ơn anh quản lý."

Sau đó Vương Đức Hưng lê cái thân mập mạp của ông ta đứng dậy rời đi, ánh mắt lơ đãng rơi vào ly nước kia, chần chờ một chút nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Ly nước kia bỏ thêm flunitrazepam, uống xong sẽ khiến thân thể mệt mỏi không còn sức lực trong hai tiếng. Uống nó vào sẽ giống như vừa chơi đồ, khiến người ta bị bao phủ bởi cảm giác hưng phấn, đầu óc trống rỗng, vẫn luôn duy trì trạng thái đó cho đến khi hết tác dụng.

Tôi từng nghĩ rằng thứ này cách cuộc sống của tôi rất xa, xa đến nỗi như là đến từ thế giới khác vậy.

Sau này tôi mới biết được, đôi khi vài thứ này đã xuất hiện bên cạnh chúng ta một cách không ai hay biết từ lâu.

Như những nơi làm ăn của anh Sấm, hay như đứa em trai Tôn Tiểu Xuân của ông ta, gã đó chính là một tên ngh.iên đích thực.

Bình thường Tôn Tiểu Xuân đều trà trộn chơi đùa ở mấy nơi làm ăn khác của anh Sấm, ngay cả Chu Tẫn cũng rất ít giao thiệp với gã ta.

Thế nhưng Vương Đức Hưng là người của anh Sấm.

Tại thời khắc Tôn Tiểu Xuân bảo ông ta đem ly nước này cho tôi uống thì ông ta đã phát hiện ra điều khác thường, nhưng ông ta vẫn làm theo mà không hề ngăn cản.

Ông ta không muốn đắc tội với Tôn Tiểu Xuân.

Đương nhiên tôi cũng chưa từng đắc tội với Tôn Tiểu Xuân.