Tẫn Nhiên - Mễ Hoa

Chương 19




Hôm đó anh lái xe máy chở tôi xuyên qua hang cùng ngõ hẻm.

Chúng tôi cùng đi chợ đen náo nhiệt ăn đá bào, b.ắ.n bóng bay.

Anh rất lợi hại, đứng rất xa cũng có thể dùng s.ú.n.g ngắn bùm bụp mà b.ắ.n hết bóng bay, thắng đến nỗi làm chủ quán sầm mặt, cũng thành công khiến tôi ngỡ ngàng.

Đến cuối tôi mua cho anh một lon coca, anh tặng tôi một con thỏ lưu manh rất lớn khi nãy thắng được.

Sau đó chúng tôi lại lái xe đi một vòng quanh công viên cạnh núi Cảnh Sơn.

Cảnh đêm phố thị rất đẹp, công viên rất lớn, thi thoảng lại có vài đoàn người kết bè kết đội đi tập thể dục chạy ngang qua.

Ánh đèn lóng lánh chiếu lên từng hàng cây, gió đêm xào xạc, hai chúng tôi đứng trên cây cầu dài câu được câu không mà tán gẫu vẩn vơ.

Cách đó không xa có một đôi trẻ yêu nhau, họ ngồi ở băng ghế dưới tàng cây ôm ôm ấp ấp, lát sau còn hôn nhau nồng nhiệt.

Tôi hơi xấu hổ còn Chu Tẫn lại ho nhẹ một cái, ngại ngùng dời mắt đi chỗ khác.

Điều này làm tôi hơi bất ngờ, gã lưu manh như anh, người khiến Tống Tiếu vẫn luôn kiêu kỳ cũng chẳng màng xấu hổ mà theo tới KTV lại là một gã trai ngây thơ như thế.

Lúc chúng tôi đi ra thì điện thoại của anh có vang lên vài lần, anh nhìn thoáng qua liền bỏ lại vào túi.

Tôi đoán đó là Tống Tiếu.



Cho nên tôi trực tiếp hỏi anh: "Tống Tiếu thích anh, anh thích cô ta sao?"

Ban đầu anh còn kinh ngạc với việc tôi cũng quen Tống Tiếu, sau lại mau chóng lên tiếng giải thích: "Tôi với cô ta không quá thân quen, tổng cộng cũng mới gặp được mấy lần, chị à chị đừng hiểu lầm tôi."


Nhìn đôi mắt đen láy mà trong trẻo của gã trai, tôi không nhịn được nhếch miệng: "Vậy nghĩa là không thích?"

"Không thích, tôi có người trong lòng rồi."

Dưới màn đêm vô tận, giọng nói của Chu Tẫn chứa đựng ý cười, anh nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời tựa như đong đầy hàng vạn vì sao.

Ánh mắt nóng bỏng ấy tức khắc làm tôi tỉnh táo lại, cười một tiếng: "Anh thích tôi?"

"Ừ."

"Tại sao?"

"Bởi vì em là người tốt."

"Xì..."

Tôi bật cười ra tiếng, vô cùng vui vẻ: "Anh nói thiệt hay giả vậy?"



"Haiz, quả nhiên chị chẳng có tí ấn tượng nào với tôi cả."

Chu Tẫn thất vọng thở dài một tiếng mới nhìn tôi cười: "Lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thấy quen mắt rồi, xuống lầu tìm Vương Đức Hưng lấy sơ yếu lý lịch của em xem xong liền biết. Đại Yên, nhà ở chung cư Vịnh Táo, hồi tôi mười tuổi thường ở khu đó nhặt ve chai bới thùng rác."

"...."

Tôi lập tức sửng sốt, chớp mắt một cái rồi mới hỏi anh một cách thăm dò: "Tôi đã cho anh rất nhiều chai nhựa, còn đưa cho anh bánh nướng với kẹo que?"

"Ừ, sau này em còn đưa cho tôi một phần Mc Donald nữa, đó là lần đầu tiên tôi ăn hambuger, cũng là lần đầu được uống coca."

"Anh mà lại là cậu nhóc kia ư?"

Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến như thế.

Chu Tẫn vẫn nhìn tôi cười, ánh mắt của anh sâu thẳm, anh nói một cách chân thành: "Tôi chính là cậu nhóc đó, tôi còn nhớ vì em đưa hết mấy chai nhựa không trong nhà cho tôi mà còn bị mẹ em cầm dép đuổi theo xuống tận dưới chung cư đánh cho một trận."

"Ha ha, mấy cái bình đó là do mẹ tôi thu gom lại, bình thường đi trên đường thấy chai không bà ấy đều nhặt về bán lấy tiền."

Tôi cười đến suýt gãy cả lưng, một mặt là cảm thấy vận mệnh kì diệu, mặt khác cũng thấy quả thực rất thú vị.

Chu Tẫn thấy tôi đang cười liền khoát tay lên bệ cầu, gió đêm thổi rối loạn tóc anh, dưới anh đèn mờ tối, đôi mắt của anh lóe lên những ánh sáng lấp lánh.