Nam thanh nữ tú, tuổi trẻ phấn chấn năng động, ai nấy đều mang vẻ mặt tò mò thích thú.
Đúng vậy, những khuôn mặt quen thuộc đó là đám bạn học gia cảnh giàu có của tôi.
Sau khi lên đại học thì quan hệ của tôi và một vài bạn học trong lớp không được tốt lắm.
Chủ yếu là bởi ngôi trường danh giáo Cửu Kinh này, ở Hoài Thành còn có một cái tên khác là "Học viện quý tộc".
Cuộc sống ở hiện thực chính là như vậy, những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có thì ngay lúc vừa chào đời đã hơn người khác ở vạch xuất phát. Khi tôi lên cấp hai mới được học tiếng anh thì bọn họ đã được học song ngữ ngay từ nhà trẻ, đã có thể dùng tiếng anh trò chuyện lưu loát với nhau.
Những công tử tiểu thư nhà giàu văn dốt võ nát trong tiểu thuyết thực ra có rất ít.
Phần lớn bọn họ đều học phẩm kiêm ưu, có tài nguyên giáo dục tốt nhất, có một cái đầu thông minh, có đôi cha mẹ kiến thức sâu rộng, có thể dễ dàng đậu vào một trường học tốt.
Mà tôi và vài đứa trẻ gia cảnh bình thường, hoặc thậm chí là nghèo khó khác, lại vì có thể thi đậu trường đại học kia đã phải ngày đêm học tập, không biết phải bỏ ra gấp bao nhiêu lần nỗ lực và tâm huyết mới có thể được như ý nguyện.
Càng khó chấp nhận hơn chính là khi chúng tôi vất cả vượt mọi chông gai, phá tan vô số trạm kiểm soát để đặt chân tới La Mã thì mới phát hiện ra, có rất nhiều người vừa sinh ra đã đứng ở nơi này.
La Mã không coi thường chúng tôi, nơi đây sẽ trợ cấp cho sinh viên khó khăn, các giảng viên cũng đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.
Nhưng kỳ thật nó cũng sẽ có một quy luật sinh tồn riêng của mình.
Những "người đến từ bên ngoài" như chúng tôi sẽ là một phe, còn những "dân bản xứ" này lại là một phe khác.
Dù sao Cửu Kinh cũng là một ngôi trường nổi tiếng, hầu hết sinh viên đều được giáo dục rất tốt, kể cả trong nội tâm có khinh thường ghét bỏ cỡ nào thì ít nhất mặt ngoài đều có thể chung sống hòa bình.
Vốn rằng tôi cũng có thể tồn tại một cách hòa bình với các cô nàng đó.
Nhưng thật không may là, tôi bị hotboy Trần Gia Hạ của khoa vật lý bên cạnh tỏ tình.
Lý do tôi nói là không may là bởi vì Trần Gia Hạ trông thanh tú dễ nhìn, có dáng vẻ phong độ nhã nhặn của người trí thức, lúc cười lên còn có hai má đồng tiền hơi nông.
Thực ra cậu ta là bạn học cấp ba của tôi, chúng tôi đã quen biết nhau rất lâu rồi.
Tính cách của Trần Gia Hạ ngại ngùng hướng nội, nhưng lại chỉ vì có một khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ mà ngay từ khi nhập học vào năm nhất đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nữ trong trường.
Gia cảnh nhà Trương Giai Giai rất giàu có, nhà cô ta mở công ty chứng khoán, danh xứng với thực là một tiểu thư nhà giàu. Xong tính cách còn năng động cởi mở, việc cô ta thích Trần Gia Hạ cũng chẳng hề kiêng nể gì mà nói khắp nơi, tới độ ai ai cũng biết.
Cô ta đã dây dưa Trần Gia Hạ rất lâu, đến nỗi khiến cho cho tên ngu ngốc này trực tiếp đứng dưới lầu kí túc xá của tôi tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ.
Cậu ta nói: "Đại Yên, mình đã thích cậu từ hồi cấp ba rồi, cậu có thể làm bạn gái của mình không?"
Cậu ta không hề biết, sự yêu thích của cậu ta đã đẩy tôi vào tình cảnh thế nào.
Quan hệ của tôi và mấy người Trương Giai Giai không tính là rất tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi xích mích khó chịu.
Mà chính cậu ta là người khiến cho mối quan hệ này sụp đổ.
Trần Gia Hạ không sai, cậu ta và tôi đều giống nhau, đều là những đứa trẻ của gia đình bình thường, dùng chính năng lực của mình nỗ lực thi đậu vào trường đại học này.
Năm lớp mười chúng tôi từng có một thời gian là bạn ngồi cùng bàn, thành tích mấy môn tự nhiên của tôi không tốt nên bình thường cậu ta sẽ giảng đề thi số học cho tôi nghe.
Lúc cậu ta cười rộ lên hai thì má lúm đồng tiền trên mặt trông rất đẹp.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rằng, tôi cũng đã từng có thiện cảm với cậu ta.
Ở trong tiềm thức của tôi, chúng tôi vốn nên là cùng một loại người.
Hai đứa trẻ có gia cảnh giống nhau, đều đã chịu những cực khổ từ cuộc sống nên càng có thể hiểu nhau rõ hơn, càng có thể tâm linh tương thông.
Cùng cổ vũ nhau tiến về phía trước, đến bên nhau cũng sẽ là chuyện nước chảy thành sông. Sau khi tốt nghiệp sẽ vào xã hội làm việc thật tốt, tương lai của chúng tôi sẽ có vô tận khả năng.
Nhưng tôi rất sáng suốt mà cự tuyệt cậu ta.
Bởi lúc ấy tôi càng yêu chính bản thân tôi, tôi muốn bo bo giữ mình.
Tôi đã sớm nhận ra, lòng người phức tạp và hiểm ác đến cỡ nào.
Trần Gia Hạ rất tốt, những cậu ta còn chưa mạnh mẽ đến nỗi có thể bảo vệ tôi không bị bắt nạt và sỉ nhục trong vòng xã giao của đám sinh viên nữ.
Trương Giai Giai ghét tôi nên bọn họ sẽ châm chọc cười chê tôi trong ký túc xá, việc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này rất mau đã trở thành một băng đảng.
Hơn nữa băng đảng này càng lúc càng lớn, đến nỗi ngay cả một vài bạn nam cũng sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt đầy thành kiến.
Mấy cô nàng ấy nói, nhìn thì không thể đoán được bình thường trông lúc nào tôi cũng trưng cái vẻ mặt vô tội ấy ra như thế mà lại biết dụ dỗ người khác ra phết.
Mấy loại con gái càng dịu dàng ít nói như vậy thì trong xương trong cốt càng đê tiện, trà xanh cao cấp ai uống người đó biết.
Mấy bạn nam chơi thân với bọn họ cũng bắt đầu cố gắng tán tỉnh tôi.
Tôi nhịn rất lâu, đến trước khi bọn họ làm những việc quá đáng hơn thì tôi bắt đầu thu thập chứng cứ rồi giao cho giảng viên hướng dẫn.
Xưa nay thành tích của tôi đều xuất sắc, tính cách cũng thật thà yên phận nên ấn tượng của các giảng viên với tôi rất tốt.
Tóm lại chính là sau khi giảng viên hướng dẫn gọi từng người tới nói chuyện thì còn giúp tôi đổi một kí túc xá khác nữa.
Kể từ lúc đó bọn họ càng căm ghét tôi hơn.
Và sau đó, lần thứ hai bánh răng vận mệnh lại nghiền áp lên cuộc đời của tôi.
Tôi và Tống Tiếu trở thành bạn cùng phòng.