Tẫn Nhiên - Mễ Hoa

Chương 11




Sớm muộn rồi Diệp Thành cũng sẽ hiểu, tôi thật sự không phải người tốt lành gì.

Nếu anh ta không có ít giá trị lợi dụng nào với tôi thì ngay từ lúc bắt đầu tôi sẽ chẳng tiếp cận anh ta.

Bây giờ, tôi muốn kể cho mọi người nghe một chút về câu chuyện cuộc đời tôi.

Tôi là Đại Yên, cuộc đời này tôi đã từng c.h.ế.t hai lần.

Một lần là vào năm mười chín tuổi, khi ấy mẹ tôi bị nhồi m.á.u cơ tim, c.h.ế.t một cách yên lặng không ai hay biết ngay trong nhà.

Một lần là vào năm hai mươi ba tuổi, khi ấy Chu Tẫn nhảy xuống biển, cuối cùng không biết sống c.h.ế.t ra sao.

Trong sách có nói, niên thiếu không nên gặp người quá xuất sắc, thanh xuân cũng đừng làm chuyện quá oanh liệt.

Con người sống trên đời nên bình lặng như nước chảy, an ổn xuôi theo dòng, không có sóng to gió lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ có những sóng nước nhỏ nổi lên nhưng rồi cứ để nó tự quay trở lại trạng thái cũ, như vậy mới là một đời viên mãn.

Cuộc sống của một người bình thường không nên trào dâng sóng gió, nếu không thứ đang chờ bạn ở đằng trước sẽ là một bức tường khiến bạn bị đ.â.m tới đầu rơi m.á.u chảy. Sau đó dù mười năm hay hai mươi qua đi thì lúc quay đầu nhìn lại, trong miệng vẫn sẽ có mùi m.á.u tươi ngập tràn.

Không may thay, tôi chính là người người như vậy.

Lúc mới quen biết Chu Tẫn tôi đang là sinh viên năm nhất của Cửu Kinh.

Khi đó nhà tôi ở căn số 601, lầu 5, tòa nhà B trong chung cư Vịnh Táo.

Đó là một khu nhà cộng đồng cũ xây theo kiểu truyền thống, hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng ốc cũ kỹ, không có thang máy, muốn lên nhà thì phải leo thang bộ.



Những phòng dưới tầng trệt rất ẩm ướt, phòng ở lầu sáu thì đỡ hơn. Tuy rằng mặt tường bên ngoài mọc tầng tầng lớp lớp dây thường xuân trông rất đẹp, nhưng ngược lại cũng vô cùng thu hút côn trùng.

Vào mùa hè trong nhà tôi khi nào cũng tràn ngập mùi thuốc diệt côn trùng, vì lúc này sẽ có rất nhiều bọn gián xuất hiện.


Hai mẹ con tôi sống nương tựa lẫn nhau.

Mẹ tôi là một người phụ nữ trung niên bình thường, bà ấy làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố.

Mẹ tôi rất thương yêu tôi, lúc biết tôi đậu đại học mẹ vui mừng cực kỳ, cầm điện thoại lần lượt báo tin với ông bà ngoại và cậu tôi đang ở quê cũ vùng Tứ Xuyên xa xôi. Bà ấy vui đến nỗi trò chuyện cả buổi bằng giọng địa phương.

Nhà tôi là gia đình đơn thân, ở Hoài Thành này không có thân thích họ hàng nào.

Nhưng mẹ vẫn muốn chúc mừng một phen cho nên quyết định tiêu dùng xa xỉ một lần, dẫn tôi đi nội thành ăn lẩu Tứ Xuyên.

Chúng tôi chọn nồi lẩu uyên ương, một phần cải thảo, một phần cá viên, một phần thịt bò cuốn cùng với một phần thịt xiên.

Thời đó khẩu phần từng món vẫn khá nhiều, nhưng tôi cứ thấy chỉ có chút đồ ăn vậy chưa đã thèm, muốn gọi thêm món khác.

Kết quả là mẹ tôi vội vàng cản tôi lại, nói không ngừng nghỉ: "Được rồi Yên Yên à, lúc nãy tan làm mẹ có ăn một cái bánh bao hồi trưa còn dư lại nên giờ cũng không đói lắm."

Tôi biết, mẹ làm vậy vì tiết kiệm tiền.