Tâm trạng của tôi hơi phức tạp, cuối cùng vẫn đi qua rồi lên xe.
Vừa ngồi vào ghế Diệp Thành đã đưa một chai nước hoa và túi xách của Bvlgan qua cho tôi, cười nói: "Quà của em."
Nếu anh ta khăng khăng muốn tặng thì tôi cùng chỉ đành thuận tay cầm lấy, lễ phép cười: "Cảm ơn."
"Anh đưa em về nhà."
"Ừ."
Diệp Thành lái xe đưa tôi về nhà.
Suốt một đường không ai nói gì.
Tới dưới cổng chung cư tôi không xuống xe ngay, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta:
"Luật sư Diệp muốn nói gì với em?"
"Em không cần xa lạ với anh vậy, dù sao nếu nói rõ thì anh cũng nên gọi em là đàn chị mới đúng."
Luật sư Diệp vẫn luôn có đầu óc tỉnh táo, mồm miệng kín kẽ này lại phảng phất đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến cuối cùng mới khó khăn lên tiếng:
"Đại Yên, sao em phải như vậy?"
"Như nào?" Tôi không hiểu lắm: "Lên giường với anh?"
Diệp Thành sửng sốt, dường như không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn trực tiếp như vậy. Anh ta nhấp môi, dưới ánh đèn trong xe có thể thấy rõ vẻ mặt ngượng ngập ấy.
Tôi buồn cười nói với anh: "Thấy anh khá tốt, mắt vừa nhìn đã thấy ưng với lại đến tuổi này của em có nhu cầu không phải rất bình thường sao?"
"Nam chưa cưới nữ chưa gả, đều trưởng thành hết rồi. Anh cũng rất hưởng thụ, đúng chứ?"
Tôi trêu ghẹo anh ta một câu rồi móc hộp t.h.u.ố.c lá trong túi ra: "Để ý em hút thuốc không?"
Diệp Thành hít một hơi thật sâu: "Để ý."
"Ồ, vậy thì thôi."
Tôi tiếc nuối bỏ hộp thuốc vào túi, sau đó ghé mắt nhìn anh ta, cười nhạt hỏi: "Anh còn gì muốn hỏi sao? Em phải về rồi, em cũng mong sau này mình không cần gặp nhau nữa."
"Cho nên rốt cuộc em có ý gì?"
Tựa như đã hạ quyết tâm, Diệp Thành nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: "Em coi anh là cái gì?"
"One night."
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta: "Không phải anh cho em tiền rồi sao, một lần giao dịch mà thôi luật sư Diệp, anh chất vấn em như thế sẽ khiến em nghĩ là anh nghiêm túc đấy."
"Xin lỗi em, lúc đầu anh nghĩ rằng em giống với mấy người phụ nữ ở vũ trường..."
"Anh không hiểu lầm, em chính là loại phụ nữ đó."
Tôi nhìn anh ta rồi đột nhiên bật cười: "Anh từng nghe rồi đúng không? Năm đó em rất nối tiếng ở trường mà."
Nổi tiếng thối nát, nổi tiếng ghê tởm, lúc làm thêm ở KTV và vũ trường bị người ta điên cuồng đồn đãi là vào đó bán mình, còn suýt chút nữa bị cưỡng chế đuổi học.
Đời người vô thường, quanh đi quẩn lại tốt nghiệp xong tôi vẫn tới làm việc ở hộp đêm.
Nếu như anh ta hỏi thăm rõ ràng hơn chút thì sẽ còn biết lúc đó tôi có một người bạn trai tên là Chu Tẫn.
Một tên lưu manh có một cuộc đời nát vụn y như tôi, sau lại còn phạm tội rồi bị đuổi bắt ở cảng biển, cuối cùng nhảy xuống biển không biết kết cục ra sao.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là đã c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn nữa.
Những thứ này đều hỏi thăm rất dễ, hoặc còn có người nói ông chủ Phó Lôi của Kim Triêu quan tâm bảo bọc tôi như vậy là bởi vì tôi từng ngủ với anh ấy, đã là người phụ nữ của anh rồi.
Nhiều vô số kể những lời đồn đãi vớ vẩn, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Diệp Thành vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên không hiểu sao nói một câu với tôi: "Bức tranh treo trong nhà em là do em tự vẽ đúng không? Một vũ công tự đắm chìm bản thân, nhảy múa bằng đôi chân trần trên những bụi gai nhọn, giày đỏ màu máu. Anh đã từng nhìn thấy tác phẩm dự thi năm đó mà em đoạt giải trên trang web của trường, bức tranh đó vẽ một con chim nhạn cô độc bị mũi tên nhọn xuyên thấu đang rơi giữa không trung. Em đặt tên cho nó là "Trụy lạc". Đại Yên, thực ra em có năng khiếu trời cho, những bức tranh em vẽ rất dễ khiến người khác sinh ra đồng cảm."
"Cho nên?"
Anh ta dừng lại một chút mới nói: "Anh không biết, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em anh đã luôn cảm thấy em rất đặc biệt. Hệt như một chiếc bình thủy tinh có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, nhưng cũng lại thanh cao lộng lẫy đến nỗi chói mắt....Anh thừa nhận anh bị em thu hút, anh có thiện cảm với em. Cảm giác em mang lại cho anh không giống với những người khác. Anh xin lỗi vì đã nghe về em qua miệng của người khác rồi lại chọn tin vào tai của mình. Bây giờ anh nghĩ anh hẳn nên quen biết em lại một lần nữa, em không giống với những gì bọn họ nói."
Ý cười trên môi của tôi đột nhiên đọng lại, đáy mắt quay cuồng những cơn sóng âm u lạnh lẽo: "Một người phụ nữ tùy tiện đưa đàn ông về nhà thì sẽ là thứ gì tốt chứ. Anh sai rồi luật sư Diệp, chúng ta dừng ở đây đi."