Tàn Ngọc Li Thương

Chương 50: Phiên ngoại 2 ĐỔI HỒN




Một ngày. . Liễu Tàn Ngọc ở trong viện múa kiếm. . Sau đó hắn giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm kiếm chỉ lên trời. .”Thần minh chết tiệt. . Khiến ta chuyển thế nhiều lần như vậy. . Thống khổ như vậy. . Thế nhưng mỗi lần còn bắt ta ở mặt dưới. . Ta không phục. . Tại sao ngươi không để thân thể ta cường tráng giống Nguyệt. . Nói vậy. . Ta có thể áp hắn . . Đáng giận. . Uy. . Có nghe hay không. .”

“Ta là thần minh vĩ đại, nguyện vọng của ngươi ta đã nghe được. .”Thần minh vỗ cánh nói. . [ bị mọi người đá bay. . ]

Bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên mây đen dầy đặc. . Sét đánh khắp nơi. Liễu Tàn Nguyệt vừa mới vào viện, lớn tiếng kêu không tốt. . Tiến lên giữ chặt Liễu Tàn Ngọc. .”Ngọc nhi. . Ngươi đang làm gì. .” Vừa dứt lời. . Một đạo lôi quang hạ xuống. . Đánh trúng hai người. . Sau đó mây đen tán đi. . Trời lại trong xanh. .

Hai người chỉ cảm thấy một trận tê dại. . Cũng không có cảm giác quái dị nào khác liền không ngĩ nhiều. . Liễu Tàn Nguyệt thấy không có chuyện gì liền mở miệng nói: “Ngọc nhi. . Thật khó mới có được thời gian rảnh rỗi, không nên lúc nào cũng luyện kiếm. . Làm chuyện khác có ý nghĩ đi. .” Thanh âm tràn ngập cưng chiều. .

Liễu Tàn Ngọc nghe vậy lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nói: “Nguyệt. . Cho đến khi ngươi để cho ta ở mặt trên. . Thì đừng mơ tưởng. .” Dứt lời, xoay người đi ra ngoài tìm Thi Mặc. .

Tần Bích Sương ở xa xa cười trộm. .”Xem ra có nội lực thật đúng là không tồi. .”

Độc Cô Phong ở một bên bất đắc dĩ nhìn Tần Bích Sương: “Ngươi a. . Cẩn thận lúc trang chủ tâm tình không tốt mượn ngươi rút giận. .”

“Yên tâm đi. . Ngươi không thấy hiện tại trang chủ chỉ quan tâm chuyện bị tiểu Ngọc cấm dục sao. . Hắc hắc. .Nói không chừng đến lúc đó còn muốn dùng dược của ta . . Ta giúp hắn làm hai lọ thì sẽ không có chuyện gì . .” Tần Bích Sương càng nói càng vui vẻ. . Cười vô tâm vô phế. .

Độc Cô Phong giống như nhớ tới cái gì đó. . Trái nhìn phải nhìn, tò mò hỏi: “Đúng rồi. . Tại sao gần đây không nhìn thấy Vân. .”

Tần Bích Sương nghe vậy, cười như mèo thành tinh. . Vỗ vỗ vai Độc Cô Phong, nói: “Phong a. . Không phải ta nói. . Ngươi trì độn. . Toàn bộ người trong trang đều biết tiểu Vân Vân nhà ta nằm ở trong phòng mà. .”

“Ha?” Độc Cô Phong sửng sốt. . Lập tức nói: “Hai người các ngươi khi nào thì cùng một chỗ. .”

“Ngươi a. . Ai. . Tiếp tục bảo hộ sơn trang đi. . Đầu gỗ . .” Lập tức thật vui vẻ trở về phòng tìm Mộ Dung Vân. .

Độc Cô Phong khóe miệng run rẩy: “Đầu gỗ . .”

Ngày kế. . Khi Liễu Tàn Ngọ tỉnh lại. . Nhưng nhìn thấy mặt mình. . Khóe miệng có chút run rẩy. . Nhìn nhìn khuôn mặt trước mắt, là mặt của mình. . Kia thực sự là mặt của mình. . Cánh tay đang ôm lấy thân thể của mình, “Kỳ quái chẳng lẽ ta còn đang nằm mơ. .”

“Ngọc nhi. . Đừng . .” Nhìn chính mình nói chuyện . . Hơn nữa khẩu khí này thực sự là của Nguyệt. . Quỷ dị nhìn bản thân mình. . Sửng sốt. . Tại sao lại biến thành Nguyệt . .”Đây là. . Sao lại thế này. .”

Liễu Tàn Nguyệt nghĩ nghĩ. . Sau đó thực trấn định nói: “Có lẽ là do lôi quang ngày hôm qua. .”

Nhớ tới ngày hôm qua. . Liễu Tàn Ngọc gật gật đầu. . Nhìn Liễu Tàn Nguyệt nhíu mày làm như hỏi. . Làm sao bây giờ. .

Liễu Tàn Nguyệt đứng dậy nói: “Đi thôi. .”

Hai người cùng nhau đi đến thiên thính. . Hạ nhân bên trong muốn hành lễ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngây ngốc. . Chén đĩa rơi tên mặt đất . . Thất thần. .

Lúc Tần Bích Sương. . Mộ Dung Vân. . Độc Cô Phong và Liễu Thi Mặc nhìn ra cửa. . Bắt gặp Liễu Tàn Ngọc cùng Liễu Tàn Nguyệt. . Sau đó đều là bộ dáng giống như vừa nhìn thấy quỷ. .

Trên mặt “Liễu Tàn Nguyệt” là nụ cười ôn hòa. . Mà quanh thân “Liễu Tàn Ngọc” lại tản ra hàn khí. . Trong đầu mọi người đều hiện lên ba chữ. . Không thích hợp. . Mà “Liễu Tàn Nguyệt” cùng “Liễu Tàn Ngọc” tựa như không có cảm giác. . Đến bên bàn ăn ngồi xuống. .

Bốn người liếc mắt nhìn nhau. . Trầm mặc dùng bữa. .”Liễu Tàn Nguyệt” Sau khi ăn xong, buông đũa. . Phát hiện “Liễu Tàn Ngọc” đã ăn xong. . Liền cười nói: “Ngọc nhi. . Chúng ta đi Dực Hoa trấn được không. .” Dứt lời bày ra thần tình chờ mong. . Mộ Dung Vân bên bàn ăn ho sặc sụa. .

“Liễu Tàn Ngọc” Lạnh lùng hồi đáp: “Không được. .”

“Ai. . Ngọc nhi. . Ngươi thật sự là cố chấp mà. .” Bất đắc dĩ thở dài. .”Liễu Tàn Nguyệt” Nhìn mấy người dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn mình. . Nở nụ cười, đứng dậy ly khai. .”Liễu Tàn Ngọc” không nói gì đi theo “Liễu Tàn Nguyệt” rời khỏi thiên thính. . Để lại mọi người vẫn còn kinh hách. .

Mộ Dung Vân phải vất vả mới có thể ngừng ho. . Hỏi Tần Bích Sương đang khẽ vuốt lưng mình: “Sao lại thế này. . Trang chủ cùng Thiếu chủ bọn họ. .”

Tần Bích Sương thâm ý cười cười nói: “Không có gì. . Ngày mai sẽ tốt. .”

————————————————

“Liễu Tàn Nguyệt” ngồi ở trong viện nhéo “Liễu Tàn Ngọc” bên cạnh mình, nói: “Nguyệt. . Cho ta ra ngoài. .”

“Không được. . Chờ trở lại như cũ, ta sẽ mang ngươi ra ngoài . .” “Liễu Tàn Ngọc” không chút nghĩ ngợi phủ quyết . .

“Chính là. .”

“Hiện tại phải nghĩ biện pháp trở lại như cũ. . Ngươi không phải là muốn như vậy cả đời đi. .” “Liễu Tàn Ngọc” nhíu mày tự tiếu phi tiếu nhìn “Liễu Tàn Nguyệt”. .

“Liễu Tàn Nguyệt” bĩu môi không nói lời nào. .

“Trên thư tịch có ghi . . Chỉ cần hai người kết hợp lại. . Có thể đem linh hồn trở về nguyên bản. .” Tần Bích Sương đột nhiên xuất hiện, từ từ nói. .

“Liễu Tàn Nguyệt” nghe vậy rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó hướng “Liễu Tàn Ngọc” nói: “Nguyệt. . Chúng ta, ngay bây giờ đổi trở về đi. .”

“Chậm. .”Tần Bích Sương mở miệng ngăn cản . .”Hiện giờ thời cơ chưa tới. . Phải đến tối mới có thể thành công. .” Dứt lời, hành lễ với “Liễu Tàn Ngọc”, “Thuộc hạ cáo lui. .” Sau đó liền rời đi . .

Trong mắt “Liễu Tàn Ngọc” xẹt qua một đạo tinh quang. . Nhưng người đang hưng phấn bên cạnh “Liễu Tàn Ngọc” không có nhìn đến. .

——- Buổi tối ———-

“Liễu Tàn Nguyệt” cười, nói với người dưới thân: “Nguyệt. . Hôm nay ta có thể ở mặt trên . .”

“Liễu Tàn Ngọc” nở nụ cười thản nhiên, nói: “Có thể. . Dù sao cũng là thân thể của ngươi. .”

“Liễu Tàn Nguyệt” nghe vậy cúi đầu hôn lên môi “Liễu Tàn Ngọc”. . Biểu tình quỷ dị nhìn “Liễu Tàn Ngọc”. .

“Liễu Tàn Ngọc” nhíu mày. . Hỏi: “Như thế nào? . . Khó được có cơ hội nga. . Ngọc nhi. .”

“Liễu Tàn Nguyệt” làm như xấu hổ cười cười: “Ta cảm thấy. . Nhìn chính mặt mình rất kỳ quái. . Nếu trở về như cũ. . Kia. .”

“Liễu Tàn Ngọc” cười cười nói: “Xem ra Ngọc nhi không phải đặc biệt ngốc nghếch . .”

Lúc này, thần minh vì quá mệt noi mà ngủ say. . Kết quả là pháp lực biến mất. . Hai người cảm thấy một trận choáng váng. . Trở về với cơ thể mình. .

Nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc dưới thân vẫn chưa kịp phản ứng. . Liễu Tàn Nguyệt gợi lên nhất mạt tươi cười, nói: “Ngọc nhi. . Ngươi trốn không thoát đâu. .” Lập tức cúi người hôn lên đôi môi hồng nhuận. .

Liễu Tàn Ngọc âm thầm thở dài. . Thầm nghĩ. . Thôi. .

Mỗ Dực bên cạnh: Sau đó hai người H . . [ bị mọi người đá bay. . ]