Tân Lang Thứ 7

Chương 39: Màu đỏ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ngọn gió ở bên ngoài trong phút chốc lại thổi, khiến cho đám lá cây trong sân va chạm vào nhau vang lên tiếng xào xạc rất lớn, nó lấn át luôn cả tiếng nói của Dương Đăng.


"Khoan đã, đàn anh, anh có thể nói lớn hơn hay không, em nghe không rõ gì hết".


Mắt cứ thấy anh ta nói liên tục, nhưng tai lại hoàn toàn không nghe thấy gì, tôi mạo muội lên tiếng đề nghị.


"Anh nói là, cậu bạn của anh chết là do trông thấy đồ cưới áo dài đỏ".


Giọng của Dương Đăng bỗng chốc lớn hơn, tôi ngay lập tức có thể nghe thấy được.


"Đồ cưới áo dài đỏ sao?"


Tôi ngạc nhiên hỏi.


Dương Đăng vội gật đầu, đáp "Đúng vậy, lúc đầu anh không để tâm, nhưng sau khi vụ việc xảy ra, anh đã bắt đầu chú ý hơn nhiều, rằng tất cả nạn nhân của vụ án liên hoàn ở khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt đều mặc đồ cưới áo dài đỏ khi chết, đây chắc hẳn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là hành động có chủ đích của hung thủ".


"Ý anh là sao? Chủ đích của hung thủ là gì?"


Tôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.


Dương Đăng nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi trả lời "Trong một số truyền thuyết xa xưa, màu đỏ là một màu sắc có ý nghĩa hết sức đặc biệt, một trong số đó chính là truyền thuyết khi một người chết mặc toàn màu đỏ sẽ biến thành lệ quỷ, đặc biệt là còn tân".


"A".


Tôi phút chốc thấu hiểu lời nói của Dương Đăng, liền gấp gáp cất tiếng "Nghe anh nói như vậy, làm em nhớ ra một chuyện, tất cả các nạn nhân đều là nam sinh năm nhất và đang trong tình trạng độc thân, tỷ lệ bọn họ đều là trai tân rất cao".


"Cũng vì lý do đó",


Dương Đăng nói tiếp lời của tôi "Nên anh nghĩ rằng hung thủ đang muốn luyện ra một thứ rất kinh khủng, khi liên tiếp nhiều năm liền thực hiện nghi thức này".


"Ù ù... ù ù".


Gió lại thổi mạnh hơn,  bầu trời kéo mây đen khiến cho không gian xung quanh tôi trở nên tối dần đi.


"Hình như trời sắp mưa rồi".


Dương Đăng chợt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi khe khẽ nói.


Tôi "ừ" một tiếng, trầm giọng "Thời tiết đang chuyển mùa, nên thường xuyên có mưa lắm".


"Trời mưa, trời mưa lại thêm một người chết nữa".


Một giọng nói rất khàn đột nhiên vang lên.


Tôi rùng mình một cái, liền phát hiện ra xung quanh tôi hiện tại được bao bọc bởi bóng tối, Dương Đăng lúc nãy đứng ở bên cạnh cũng vô thức biến mất.


"Đàn anh, đàn anh, anh đâu rồi".


Tôi vừa nhìn xung quanh tìm kiếm vừa kêu lớn.


"Ha ha ha".


Từ trong bóng tối truyền ra một điệu cười hết sức kinh dị, rồi sau đó cái giọng rất khàn lại cất lên "Ở đây không có đàn anh của cậu, mà có tôi được không?"


Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh, nổi sợ hãi bất giác dâng trào trong lòng.


"Cạch... cạch... cạch..."


Tiếng bước chân từ phía chỗ tối dày đặc vọng ra càng lúc càng lớn, rồi cuối cùng là một bóng người chầm chậm chầm chậm xuất hiện.


Người này đang bước về phía tôi, tuy da trắng bệch nhưng lại có bộ dạng rất giống người bình thường, anh ta mặc trên người một bộ đồ cưới áo dài đỏ, khóe miệng nhếch lên cười khinh bỉ,


"Anh là ai vậy?"


Tôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.


Anh ta hừ một cái, đáp "Bạn của đàn anh cậu - Dương Đăng".


Câu trả lời mặc dù rất ngắn gọn, nhưng lại chứa đựng ý nghĩa vô cùng lớn, vừa nghe thấy nó, tôi đã rùng mình sợ hãi, đôi chân vô thức lui về sau vài bước.


"Bạn của đàn anh đã chết, không lẽ anh...".


Lời của tôi còn chưa dứt, thì người kia đã nói xen vào "Tôi đã chết rồi, ha ha ha...".


Anh ta lại tiếp tục cười, lần này điệu cười vừa mang theo vẻ kinh dị vừa vang lên rất lớn.


Sau khi anh ta tiếng cười cong, thì cũng là lúc da thịt trên người của anh ta bắt đầu rớt xuống từng mảng một, huyết dịch liên tục chảy ra không ngừng, màu đỏ của máu che phủ dần cơ thể.


Đối diện với cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, tôi không biết nên làm gì, ngoài việc xoay người bỏ chạy về hướng ngược lại.


"Cạch cạch... cạch cạch...".


Tiếng bước chân của tôi vang vọng, nghe rõ mồn một trong không gian này.


Phía trước mặt của tôi là bóng tối sâu thẳm, không nhìn thấy rõ thứ gì hết, tuy nhiên so sánh với thứ kinh dị ở đằng sau lưng, coi bộ còn không đáng sợ bằng.


Chạy được một lúc, tôi bắt đầu thở hồng học vì mệt, tốc độ chạy cũng không còn nhanh nữa.


"Bịch".


Cả người tôi té xuống đất, khi có cái gì đó siết chặt vào chân, nhanh như chớp quật ngã tôi.


Tôi vừa xoa xoa đầu mình, vừa nhìn xuống dưới chân, coi thử là thứ.


Trong tầm mắt xuất hiện một đám tóc nhơn nhớt rối rù đang quấn lấy chân tôi.


Chuyện chưa dừng ở đó, lúc tôi ngước mặt nhìn về phía bắt nguồn của đám tóc, liền nhận ra, ở xung quanh tôi toàn bộ đều là tóc, đặc biệt chúng vẫn còn đang tiếp tục mọc dài ra, với ý định muốn giăng kín nơi này.


"Xạc... xạc... xạc...".


Trong lúc chưa biết nên làm gì, thì ở phía xa xa trong bóng tối, âm thanh kéo lê thân người từ từ vọng tới.


Một mùi hôi thúi bắt đầu lan tỏa dần trong không khí, nó xông thẳng vào mũi của tôi, buộc tôi phải kéo vạt áo lên che, mới không bị thứ mùi kinh khủng này làm cho chết nghẹt.