"Cô... cô là ai?"
Tôi ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp lên tiếng hỏi, cô ta hướng nhìn về phía tôi, nhếch mép cười đáp "Có lẽ bây giờ mày sẽ không biết tao là ai, nhưng rồi sẽ rất nhanh rất nhanh thôi, mày sẽ biết tao rốt cuộc là ai".
Cô ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, mà lại nói ra những lời chứa đựng những hàm ý, chỉ có điều tôi chưa hiểu tường tận hết hàm ý của câu nói đó là gì, "bây giờ không biết, nhưng sau này sẽ biết", nó chẳng phải giống như một lời tiên đoán cho rằng, nhất định sau này tôi và cô ta sẽ còn gặp lại nhau nữa.
Mặt khác, trông bộ dạng và khí tức tỏa ra từ người của cô ta, tôi có thể dám chắc cô ta chính là hung thủ của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này.
Mà khoan đã, nếu như cô ta là hung thủ, vậy thì câu nói kia chẳng phải là đang muốn ám chỉ tôi sẽ là nạn nhân kế tiếp sao?
"Sao vậy? Nghĩ tới chuyện gì mà có vẻ sợ hãi vậy?"
Vừa nói dứt lời, cô ta liền điên cuồng cười lớn, âm thanh vang vọng như thể từ cõi âm ti truyền lên vậy, nó khiến cho tôi vô thức rùng mình sợ hãi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng đè nén sự sợ hãi của mình lại, sau đó trầm giọng lên tiếng "Rốt cuộc mục đích của cô là gì hả?"
"Nè, cậu kia, cậu bị làm sao vậy?"
Có một giọng nam đột ngột vang lên bên tai tôi, kèm theo đó chính là sự lay động thân người, tôi giựt mình một cái mạnh, mở lớn đôi mắt của mình ra, ngay lập tức trông thấy một người cảnh sát đang đứng trước mặt của tôi.
Người này trông khá trẻ, không quá hai mươi bảy tuổi, anh ta mặc cảnh phục, dáng người cao, vẻ ngoài lại rất điển trai, nếu như không mặc cảnh phục, tôi còn nghĩ anh ta là diễn viên người mẫu.
"Nè nè, cậu vẫn ổn đó chứ? Sao tự nhiên lại bước đi trong bộ dạng như cái xác không hồn vậy hả?"
Anh ta nhíu mày, nghi hoặc hỏi, giọng nói rất trầm và mang theo sự nghiêm túc.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng những gì mình vừa nãy nhìn thấy kia, chỉ là ảo giác thôi, bây giờ mới là hiện thực, có điều tại sao tôi lại bị như vậy chứ?
"Nè nè".
Người cảnh sát không nghe thấy tôi trả lời liền có chút lo lắng, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi, hỏi "Cậu có làm sao không? Hay tôi đưa cậu tới bệnh viện?"
"À à, tôi không sao hết, chỉ là đang mải mê suy nghĩ, cho nên cứ thẩn thờ như vậy thôi".
Tôi cười cười, bịa đại ra một lý do để giải thích với anh ta, chứ tôi cũng không biết nên nói làm sao nữa, nếu như kể mình vừa nhìn thấy ảo giác lại sợ anh ta không tin, hoặc thậm chí còn có thể nghĩ tôi bị điên, tệ hơn nữa lỡ như anh ta bắt tôi lên đồn cảnh sát vì nghi ngờ tôi dùng chất cấm thì tiêu đời luôn.
Anh ta ầm ừ, nhìn tôi, nói "Vậy thì tốt, làm tôi cứ tưởng cậu bị gì? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đi đường không nên mải mê suy nghĩ như vậy, không khéo sẽ có chuyện đó"
"Cảm ơn anh, tôi biết rồi".
Tôi khe khẽ trả lời, không quên lịch sự mỉm cười với anh ta một cái.
"Trương Lăng, anh có điện thoại nè".
Tôi và người cảnh sát đang nói chuyện, bỗng từ phía sau của anh ta lại xuất hiện thêm một người nữa.
Người này không mặc cảnh phục giống Trương Lăng, mà mặc một bộ đồ bình thường, bên ngoài khoác thêm áo khoác trùm từ đầu dài xuống tới đầu gối, cậu ta khoảng mười tám, mười chín tuổi gì đó, trông khá đẹp trai, chỉ có điều vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt như thể không quan tâm thế giới xung quanh, đặc biệt tôi có cảm giác khí tức tỏa ra từ người cậu ta cực kỳ bức người, hoàn toàn không giống người bình thường hay là cô gái tôi vừa mơ mơ hồ hồ trông thấy khi nãy. Cái khí tức này trông giống như một pháp sư cao tay hơn.
Cậu ta vừa đưa điện thoại cho Trương Lăng vừa nói, giọng nói không có nhiều biểu cảm, nghe cứ như hai người xa lạ vậy.
"Ừ, tôi biết rồi".
Trương Lăng gật đầu nhận lấy điện thoại, rồi nhanh chóng xoay người đi ra xa chỗ tụi tôi đang đứng để nghe cuộc gọi.
"Duy Phúc".
Tôi nghĩ mình cũng nên đi về phòng ký túc xá rồi, nên định bước đi, ai ngờ cậu ta lại lên tiếng gọi.
Câu nói rất trầm, chỉ có điều tôi hoàn toàn không quan tâm tới nó, thứ tôi chú ý chính là tại sao cậu ta lại biết tên của tôi kia chứ?
Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm vào người vừa mới lên tiếng kia, mà không biết nên nói gì.
"Đừng nên ngạc nhiên như vậy".
Cậu ta chậm rãi nói, âm thanh cứ đều đều, nhưng lại tạo cảm giác như đang trấn an tôi vậy "Chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh rằng, khoảng thời gian sắp tới, anh nên cẩn thận một chút, không thôi sẽ bị mất mạng đó".
Tôi hoảng hốt khi nghe thấy câu nói này của cậu ta, nhíu mày gấp gáp hỏi "Ý của cậu là sao?".
Cậu ta nhìn tôi một cái thật sâu, đáp "Có lẽ hiện tại tôi nói như vậy anh sẽ không tin, nhưng mà đây là sự thật, lúc này trên người của anh có rất nhiều âm khí và oán khí, chúng chính là dấu hiệu để nhận biết có thứ không sạch sẽ đang ở xung quanh anh, chờ có cơ hội để giết chết anh, nhằm thực hiện một âm mưu cực kỳ kinh khủng của mình".