Trang tiếp theo.
"Đối với nạn nhân thứ hai thì có vẻ dễ tìm hơn, cũng vì cậu ta khá nổi tiếng trong trường, vừa điển trai, ăn ảnh lại còn chơi rất giỏi nhiều môn thể thao, chỉ là học lực thuộc loại bình thường không đáng chú ý. Tôi có hỏi vài người bạn của cậu ta, thì nhận được những câu tán dương có cánh, xong có một vài người bạn thân lại nói cho tôi nghe một bí mật lớn, đó chính là mấy ngày trước khi chết cậu ta từng mơ mơ màng màng nhìn thấy áo dài đỏ, lúc bấy giờ ai cũng nghĩ rằng cậu ta sắp kết hôn, nhưng mà hiện thực thiệt đáng buồn, khi áo dài đỏ kia chính là thứ mà cậu ta mặc lúc chết.
Áo dài đỏ.
Áo dài đỏ.
Áo dài đỏ.
Tại sao lại áo dài đỏ chứ? Rốt cuộc hung thủ có chấp niệm gì với nó?
"Duy Phúc".
Vừa mới đọc hết những dòng chữ cuối cùng của trang giấy, thì đột nhiên ở phía sau lưng có một giọng nói vang lên, nó khiến cho tôi giựt mình, ngay lập tức quay lại nhìn, trong tầm mắt hiện ra hình ảnh của Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì Tổng Nhựt Thành đã nói trước "Duy Phúc, hổng phải hôm nay cậu có tiết học ở phòng tiêu bản hay sao? Sao lại còn ngồi ở đây?"
Từ Dĩ An đứng cạnh cậu ta liền nói thêm vào "Đừng nói là cậu trốn tiết đó nha, nam sinh viên gương mẫu, học giỏi lại thường xuyên tham gia các hoạt động của trường mà lại trốn tiết, đúng thiệt là lạ lắm à nghen".
Giọng của Từ Dĩ An mang theo vẻ trêu chọc, tôi bị nói đúng tim đen nên chỉ cười cười, tìm lý do lấp liếm để giữ thể diện cho mình "Hổng có đâu, tại vì mình cảm thấy khó chịu trong người nên xin nghỉ tiết, với lại thầy Ngô Văn cũng cho phép rồi kia mà".
Tôi bày ra vẻ mặt vô tội, vừa nói vừa nhanh tay đóng lại cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh ở trên bàn.
Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành ầm ừ vài tiếng, chỉ là nét mặt hình như có chút không tin tưởng cho lắm, tôi sợ hai người bọn họ càng hỏi tôi lại càng làm lộ chuyện mình trốn tiết để điều tra về vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, nên vội vội vàng vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, nhíu mày, lên tiếng hỏi ngược lại "Còn hai cậu thì sao? Từ sáng tới giờ mình không thấy ở trong phòng, rốt cuộc là đi đâu hả? Đừng nói là trốn mọi người đi điều tra vụ án mạng đó nha".
"À thì..."
Tống Nhựt Thành ấp úng, bộ dạng như bị tôi nói trúng rồi.
Từ Dĩ An nhìn thấy cậu ta như vậy, liền đưa tay nhéo một cái vào lưng, khiến cho cậu ta nhảy lên, vô thức kêu "a". Trong khi đó Từ Dĩ An hướng về phía của tôi, lắc đầu đáp "Không có chuyện đó đâu, sáng sớm tụi mình chạy bộ xung quanh trường thôi".
"Thiệt không?"
Tôi thừa biết cậu ta đang nói dối, nên khẽ nhướng mày, làm bộ nghi ngờ hỏi.
"Thiệt mà".
Từ Dĩ An vừa nói vừa cười, sau đó mau mau lẹ lẹ kéo Tống Nhựt Thành sang một bên.
Tôi "à" một tiếng, tỏa vẻ mình đã hiểu, trong lòng thầm nghĩ, không biết hai người bọn họ giấu diếm tôi chuyện bí mật đi điều tra là nhằm mục đích gì đây? Với lại hồi tối ngày hôm qua rốt cuộc thì bọn họ đã đi đâu để có thể khiến tôi bị mất dấu chứ?
"Duy Phúc, cậu đang không khỏe, sao hổng uống thuốc rồi ngủ một giấc đi, ngồi đó lướt web không tốt đâu".
Giọng nói của Từ Dĩ An vang lên, làm cho dòng suy nghĩ miên man trong đầu tôi ngay lập tức bị gián đoạn, tôi quay sang nhìn cậu ta, rồi khẽ đáp "Mình cũng định đi ngủ đây".
Tống Nhựt Thành lấy vội cái khăn, vừa bước vào phòng tắm vừa hỏi "Mà Hoành Nghi đâu? Sao cậu không khỏe mà lại bỏ mặc cậu như vậy? Cái tên vô lương tâm này".
Cậu ta nói với chất giọng khó hiểu, cộng thêm hành động nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng trách cậu ấy, là do mình tự nói có thể chăm sóc bản thân, kêu cậu ấy cứ vào phòng học tiếp đi đó mà".
Tôi cố gắng tìm đại một câu giải thích. Và có vẻ như câu nói này có tác dụng, Tống Nhựt Thành ừ ừ mấy tiếng rồi không hỏi thêm gì mà bước vô phòng tắm đóng ngay cửa lại.
"Mà Dĩ An nè, cậu có biết gì về nạn nhân thứ ba vừa rồi hay không? Hôm đó mình thấy mọi người ở ban văn nghệ có vẻ quan tâm lắm".
Nghe câu hỏi của tôi, đầu tiên Từ Dĩ An im lặng, mắt nhỏ mắt bự nhìn nhìn tôi vài cái, như thể coi xét, sau đó liền thở dài, trả lời "Cũng không nhiều lắm, mình nghe nói cậu ta cũng là sinh viên năm nhất, phòng ở tầng hai, là một người điển trai lại hát rất hay, có lẽ vì như vậy mà ban văn nghệ quan tâm đó".
"Cậu biết người đó tên gì không?"
Để dễ dàng điều tra thông tin hơn, tôi cần phải có tên của nạn nhân thứ ba trong vụ án mạng.
"Ừm... Hình như tên Cố Lãnh thì phải".
Từ Dĩ An nghĩ ngợi một thoáng rồi trả lời, giọng điệu trong câu nói mang theo vẻ không chắc chắn.
Vừa dứt lời, cậu ta chợt nhíu mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi ngược lại "Mà nè, cậu hỏi cái này để làm gì vậy? Bộ cậu muốn điều tra vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này sao?"
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó".
Tôi nhún vai, lên tiếng "Mình chỉ thuận miệng nên hỏi như vậy thôi, chứ cậu cũng biết mình vừa bận học hành, lại vừa phải tham gia rất nhiều hoạt động của trường, do đó lấy thời gian đâu mà đi điều với chẳng tra chứ?"