Đó là một chàng trai, trên người mặc một bộ đồ cưới áo dài đỏ, da dẻ trắng bệch và có dấu hiệu bong tróc, đôi mắt nhắm nghiền lại, nhưng ở khóe mắt lại chảy xuống một dòng huyết lệ.
Tôi định lên tiếng hỏi Trần Phi Võ là có nhìn thấy những gì mà tôi đang nhìn thấy hay không? Thì từ phía sau đột nhiên có một bàn tay đánh mạnh vào gáy của tôi.
"Duy Phúc, Duy Phúc".
Ở bên tai của tôi bỗng vang lên một giọng nói, đồng thời có hai bàn tay đang lay động thân người tôi.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngay lập tức mở mắt lớn ra, liền phát hiện bản thân của mình đang ở trong phòng.
"Duy Phúc, bộ cậu nằm mơ thấy ác mộng sao?"
Lý Hoành Nghị ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi.
Tôi giựt mình, tròn mắt nhìn sang cậu ta một cách ngạc nhiên.
Lý Hoành Nghị trông thấy vẻ mặt này của tôi, liền lập tức hỏi thêm "Duy Phúc, cậu bị làm sao vậy? Đừng làm sợ mình nha".
"Mình không sao".
Tôi lắc đầu, hít một hơi sâu, không nhanh không chậm trả lời "Cậu đừng lo lắng như vậy, chỉ là vừa mới thức dậy nên còn say ngủ thôi".
"Ờ, là vậy sao".
Lý Hoành Nghị khe khẽ gật đầu, bày ra nét mặt đã thấu hiểu.
Tôi không quan tâm tới biểu cảm này của cậu ta, bởi vì trong lòng hiện giờ đang rất rối rắm, tôi không hiểu bản mình tại sao có thể quay trở về phòng được, rõ ràng hồi tối hôm qua tôi đã ở phòng tiêu bản với Trần Phi Võ kia mà? Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi bị ai đó đánh vào gáy?
"Dĩ An và Nhựt Thành đâu rồi?"
Đang mải mê suy nghĩ, thì bất chợt tôi nhận ra Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành không có trong phòng, nên gấp gáp hỏi.
Lý Hoành Nghị nhún vai, đáp "Mình cũng không biết hai người bọn họ đang ở đâu nữa, lúc thức dậy thì chỉ nhìn thấy cậu ở trong phòng mà thôi".
Nghe câu nói của cậu ta, tôi lại càng cảm thấy rối bời hơn, thiệt sự chuyện gì đang xảy ra vậy? Những sự việc của tối hôm qua rốt cuộc là thật hay là mơ đây?
"À, Duy Phúc, hôm nay tụi mình có tiết học ở phòng tiêu bản với thầy Ngô Văn đó, cậu có chuẩn bị kỹ càng chưa?"
Trong khi tôi không để ý, Lý Hoành Nghị ở bên cạnh lại cất tiếng, nó làm cho tôi tức khắc nhớ ra, đúng thiệt buổi sáng hôm nay có tiết học của thầy Ngô Văn ở phòng tiêu bản, chỉ là dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, cho nên tôi cũng không chú ý tới chuyện này cho lắm.
Tôi hướng về phía Lý Hoành Nghị, cười gượng, thở dài "Mình chưa chuẩn bị gì hết, dạo dần đây lu bu nhiều chuyện quá".
Lý Hoành Nghi vỗ lên vai của tôi, ân cần nói "Đừng lo mà, mình đã chuẩn bị rồi, cậu cứ dựa theo bài của mình là được, với lại mình nghe nói thầy Ngô Văn dễ chịu lắm".
Tôi "à" một tiếng.
Phòng tiêu bản cách chỗ ở mới của tôi một dãy hành lang dài, nó nằm ở khu vực tây nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, ở gần phòng giải phẫu cơ thể người.
Dãy hành lang của ở đây hiện tại quang đãng đầy đủ ánh sáng, nó vô thức tạo cảm giác an toàn hơn, so với buổi tối u ám lạnh lẽo.
"Các em chú ý bậc tam cấp, coi chừng vấp té đó".
Trước khi vào bên trong phòng, thầy Ngô Văn cẩn thận nhắc nhở mọi người về "chướng ngại vật" đầu tiên.
Từng người từng người một di chuyển qua cửa, cùng lúc này mùi vị của thuốc ướp xác chầm chậm chầm chậm lan tỏa khắp mọi nơi. Có một số bạn học vì không chịu được mùi này, nên phải kéo vạc áo lên che mũi.
Tôi có cảm giác hình như mùi vị này có chút gì đó không quá nồng nặc, nó loãng và dễ thở hơn buổi tối nhiều.
"Trước đây các em đã vào phòng tiêu bản, nhưng chỉ là tham quan sơ bộ, ngày hôm nay thầy sẽ giới thiệu sơ lược về quá trình học ở đây, đầu tiên thầy sẽ dạy lý thuyết trước, sau đó chúng ta sẽ tiến hành thực hành trên các mẫu vật (tiêu bản), dựa theo bài học các em sẽ được hướng dẫn giải phẫu từng phần một của cơ thể người".
Trong lúc thầy Ngô Văn ở phía trước lại bắt đầu giảng giải bằng chất giọng hết sức trầm ấm và truyền cảm của mình, thì tôi ở phía sau đang vội vội vàng vàng đưa mắt tìm kiếm cánh cửa bằng sắt mà tối qua mình đã phát hiện ra.
Lý Hoành Nghị ở cạnh thấy tôi như vậy, liền nghi hoặc hỏi "Duy Phúc, cậu đang tìm kiếm gì vậy?"
Tôi nhìn sang cậu ta, chợt nghĩ có thêm người giúp tìm sẽ nhanh hơn, bèn trả lời "Mình nhớ ở đây có một cánh của sắt, nhưng mà hiện giờ lại không biết nó đang nằm ở chỗ nào rồi".
"Cánh cửa sắt sao?"
Lý Hoành Nghị ra vẻ trầm tư suy nghĩ, rồi bất chợt lên tiếng "Chẳng phải nó nằm ở phía sau lưng tụi mình sao?"
"Sao?"
Tôi có chút kinh ngạc trước câu nói này, liền bất giác thốt lên "Cánh cửa ở phía sau lưng hả?"
Vừa nói tôi vừa xoay người về phía sau, trong tầm mắt ngay lập tức hiện ra cánh cửa bằng sắt, nó y hệt như thứ mà tôi đã nhìn thấy tối hôm qua.
"Duy Phúc, cậu tìm nó làm gì vậy?"
Lý Hoành Nghị tò mò hỏi, tôi không trả lời, một đường kéo cậu ta bước tới chỗ cánh cửa sắt.