Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 9: 9: L@m Tình Nhân Của Tôi Thật Sự Rất Đơn Giản





Bên ngoài toà nhà văn phòng vẫn còn đang mưa, nhưng nhỏ hơn buổi sáng chút, bầu trời phủ một màu xám đen nhàn nhạt, tựa hồ còn sót lại một trận mưa giông.
Quý Liên Tinh ngồi ở vị trí làm việc, nhìn chằm chằm trên máy tính rậm rạp đường cong phát ngốc.

Nàng rất ít khi mất tập trung, nhưng hiện tại lại nhịn không được mà nghĩ về Giang Thự.
Haizz.
Rất khó miêu tả loại cảm giác này, là một loại cảm xúc vui sướng và sợ hãi đan lẫn vào nhau.
Nàng đơn phương Giang Thự nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới phải chủ động làm quen với cô, nguyên nhân lớn nhất là cảm thấy không có khả năng.
Vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người không cách nào vượt qua được, chênh lệch quá lớn, cho nên mộng tưởng hão huyền đều không muốn làm.
Nhưng bây giờ hình như có chút khác, nàng mơ hồ cảm thấy có thể chạm vào một góc giấc mộng kia, lại giống như sờ không tới.
Cho nên trong tâm trạng mộng ảo đan xen hiện thực này, khó tránh có chút tâm phiền ý loạn.
"Này này? Anh Tiểu Lý hình như lại tới nữa." Lữ Phàm hạ giọng, nói với tổ trưởng ở bên cạnh.
Quý Liên Tinh hồi phục tinh thần lại, xoay người nhìn xem, phát hiện một người đàn ông diện mạo đoan chính đi tới phía bên kia.
Hắn mặc một bộ vest đen chỉnh tề, tóc húi cua, đôi mắt thâm thúy, dương cương chi khí gãi đúng chỗ ngứa, trên mặt sạch sẽ, vừa thấy chính là một người thích sạch sẽ.
Từ góc độ thẩm mỹ khách quan mà đánh giá, diện mạo hắn rất đẹp trai.
Nhưng Quý Liên Tinh lại không thấy vậy, nàng phát hiện bản thân đã như vậy từ lâu lắm rồi, nhìn trai đẹp một chút phản ứng cũng không có, nhiều nhất chính là cảm thấy cái mũi đôi mắt tỉ lệ cũng không tệ lắm, liền giống như cảm thấy hình dạng của một cái bàn cùng phối màu cũng không tệ lắm, chỉ thế mà thôi.
Nhưng mỹ nữ thì lại khác, ví dụ như......!kiểu Giang Thự này.
Ai, sao lại nghĩ đến cô chứ?
Quý Liên Tinh xoay người, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay đặt trên con chuột, không chút để ý nhấp mấy cái đường cong đồ, kỳ thật căn bản không có tâm trạng phân tích, đầu óc chỉ toàn là Giang Thự.
Bên cạnh Mia không bình tĩnh nữa, một bàn tay đáp trên cánh tay Quý Liên Tinh, hung hăng nắm, kích động nói: "Đẹp trai quá, đẹp trai quá!!!"
Quý Liên Tinh nhíu mày, không thích tiếp xúc cùng người khác, đặc biệt là kiểu không thân này, véo nàng một chút có thể khiến toàn thân nàng nổi da gà.
Nàng bưng lên ly sứ nhấp một ngụm nước, khéo léo tránh cái chạm tiếp theo của Mia.
Lý Hướng Ngạn đi rồi, chủ đề của mọi người bắt đầu xoay quanh hắn và Giang Thự.
Hình như thời gian này mỗi buổi chiều đều là như thế này, bọn họ dường như luôn muốn tìm chút đề tài để tâm sự, Quý Liên Tinh không tài nào dung nhập vào khoảnh khắc tiệc trà như thế này được.

"Các người đã gặp qua con gái của họ chưa? Đáng yêu lắm nga!"
"Em gái nhỏ béo đô đô đó sao! Tôi đã thấy rồi! Lần trước Giang tổng nắm tay cô bé, em gái nhỏ đó còn cười với tôi nữa!!!"
Quý Liên Tinh hai tay chống mặt, luồn tay vào tóc và lặng lẽ bịt kín tai nàng lại.
Nàng không muốn nghe.
Đặc biệt là việc Giang Thự có con này, không muốn nghe.
Lý Hướng Ngạn một đường đi thẳng đến văn phòng Giang Thự, đó được gọi là ngựa quen đường cũ.

Hắn đẩy cửa bước vào, nằm phịch xuống sofa.
Giang Thự buông công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, "Lần sau nhớ gõ cửa?"
"Gõ cái gì mà cửa, em lại không phải ở bên trong này làm việc gì nhận không ra người." Lý Hướng Ngạn một bàn tay đáp ở một cái chân khác thượng nhẹ nhàng run đùi, giống như bộ dạng rất thảnh thơi.
Giang Thự đẩy hạ mắt kính, dựa vào lưng ghế cười nói, "Có làm việc nhận không ra người hay không, vậy đã có thể không chắc, lần sau nhớ phải gõ cửa."
"Chậc chậc chậc ~~~" Lý Hướng Ngạn chân cũng run đủ rồi, bắt đầu nói chuyện: "Nhóc con ngày mốt liền từ Thập Hương trở về, bảo em về nhà ăn cơm cùng con bé."
Trong miệng nói nhóc con là Giang Tiểu Đàn, là cháu gái của Giang Thự, bởi vì một số nguyên nhân, người ở công ty đều tưởng là con gái của cô.
Lời đồn đãi này đều không đáng ngại, ngược lại có thể ngăn một ít lời đồn đãi vớ vẩn, cho nên Giang Thự trước nay đều không giải thích.
"Biết rồi, mỗi ngày đều gọi điện thoại giục em đây." Giang Thự nhìn Lý Hướng Ngạn, chờ hắn nói tiếp, hắn đặc biệt tới đây, nhất định là có chuyện công việc muốn nói.
"Anh vừa lên tầng 22 để nói chuyện với quản lý, công ty mà anh đã nói với em lần trước thực sự có ý định hợp tác với chúng ta.

Bằng không tuần sau em cùng bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm? Em biết ăn nói, tranh thủ dùng một lần đem hắn bắt lấy."
"Ừm." Giang Thự chỉ gật đầu, loại cơm này ăn cũng đã ăn rồi, không ăn cũng phải ăn.

Không còn cách nào, làm kinh doanh chính là như vậy, không có bữa tiệc thì không có mua bán.
"Nga đúng rồi, có một việc anh còn phải nói một chút." Lý Hướng Ngạn ngồi dậy, nhìn về phía Giang Thự, biểu tình rất nghiêm túc, "Chính là cái người chim hoàng yến nhỏ, anh nói nghiêm túc, đừng bị cô ta lừa tiền, anh suy nghĩ cả đêm, nhưng nghĩ như thế nào cũng không thông suốt, cô ta làm thế nào mới một ngày khiến em cho 25 vạn?"
Giang Thự nhìn hắn, cười mà không nói.
Lý Hướng Ngạn chính là như vậy, có thể là bởi vì trên tình trường bị lừa quá nhiều tiền, dẫn tới hiện tại ai cũng đều không tin, còn thần kinh mẫn cảm.

"Nhưng anh nói thật đó a! Nhìn anh cười làm gì!"
Giang Thự một bên lắc đầu một bên cười, "Không sao, em nhiều tiền, em nguyện ý."
"Em đây là muốn anh tức chết à! 25 vạn không phải tiền a!"
"Nếu em đối người này thực cảm thấy hứng thú, 250 vạn em cũng nguyện ý." Giang Thự ý cười càng đậm, giống như Lý Hướng Ngạn càng tức giận cô cười càng vui vẻ.
"Vãi!" Lý Hướng Ngạn tức giận dậm chân, "Con người em thật sự phiền phức! Người ta càng không để ý tới em, em lại càng hứng thú có phải không! Không chiếm được liền càng muốn có được có phải không! Còn 250 vạn cũng nguyện ý!! Anh xem em chính là 250 (đồ ngốc)!"
Giang Thự vẫn là không phản ứng lại hắn, dẫn tới hắn càng tức, tựa hồ có loại một quyền đánh vào bông thượng, mềm mại kéo dài, không chỗ phóng thích.
"Bây giờ em là chưa gặp được kẻ lừa tình thôi, bọn họ đẳng cấp rất cao......"
"Lý Hướng Ngạn, anh gần đây rất ồn ào." Giang Thự cuối cùng nhíu mày.
Lý Hướng Ngạn: "......" Được rồi, người này bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
"Mau đi nói với bạn trai đi, tỷ muội, như vậy điểm chú ý của anh cũng liền sẽ không ở trên người em nữa." Giang Thự cúi đầu, cứng nhắc bắt đầu tiếp tục công việc, tựa hồ nói chuyện phiếm cùng Lý Hướng Ngạn nói cũng không lớn.
Lý Hướng Ngạn nghe vậy trong lòng lạnh như băng, nữ nhân này thật sự không có trái tim! Chó cắn Lữ Động Tân, không biết người tốt tâm!
Cả buổi chiều, Quý Liên Tinh đều suy nghĩ về Giang Thự, dáng vẻ Giang Thự thường thường ở trong đầu lóe như vậy vài cái, hoàn toàn khống chế không được.

Nàng cũng nghĩ buổi tối phải đến văn phòng, thế cho nên cảm thấy thời gian đều trở nên chậm lại.
Vất vả lắm cũng tới rồi tan tầm thời gian, Quý Liên Tinh cầm lấy túi chuẩn bị rời đi.
Lữ Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, "Sao mỗi ngày cô đều về sớm như vậy?"
"Đã làm xong rồi."
Lữ Phàm giơ ngón tay cái lên, "Đỉnh, chỗ tôi còn một nửa đây!" Hắn vẫn luôn rất tò mò Tiểu Quý sao có thể làm được, với khối lượng công việc này, không có ba cái đầu thì không cách nào tan tầm đúng giờ?
"Đi trước đây, tạm biệt ~" Quý Liên Tinh hạ giọng, thấp giọng chạy lấy người.
Mia nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ ra kỳ quái ý vị......
Quý Liên Tinh không để ý cô ấy, lặng lẽ rời đi.
Lúc chờ thang máy còn rất sợ hãi đụng phải người quen, cũng may tan tầm sớm, chỉ có một mình nàng.

Đây là lần thứ hai tới tầng 28, cảm giác hình như không còn khẩn trương như trước nữa.

Lúc cửa thang máy mở ra, như cũ là nhìn thấy tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân, hai người nhìn nhau, Quý Liên Tinh lộ ra nụ cười nhạt.
"Muốn tôi đưa cô đi không?" Tiểu tỷ tỷ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, khi cười có một đôi mắt tỏa nắng, cho người ta cảm giác ấm áp.
"Không cần, tôi biết đường, tự mình đi là được ~"
Tiểu tỷ tỷ gật đầu, cũng không hỏi gì khác.
Quý Liên Tinh một mình đến văn phòng Giang Thự, hành lang trống không, bước lên trên sàn nhà đều có thể nghe được hồi âm.
Lúc này nàng mới ý thức được một vấn đề, này hơn phân nửa khu vực giống như đều là thuộc về Giang Thự, chẳng lẽ cả tầng này chỉ có Giang Thự và tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân thôi sao? Buổi tối tăng ca sẽ không cảm thấy khiếp người chứ?
Không biết từ lúc nào đã muốn chạy tới trước mặt cửa kính mờ kia, Quý Liên Tinh nâng tay lên, hít một hơi thật sâu như thường lệ trước khi gõ cửa.
Nàng nhẹ nhàng gõ, người bên trong không đáp.
Nàng lại nhẹ gõ ba cái, bên trong mới truyền đến giọng Giang Thự: "Vào đi."
Đẩy cửa vào, ánh mắt đầu tiên rơi vào trên bàn làm việc của Giang Thự, không thấy người đâu.

Lại nhìn quét một vòng, nhìn thấy cô đứng ở trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Nửa người trên của cô dựa vào kính, hai chân tùy ý bắt chéo, dáng người cao gầy, một tay cầm điện thoại, môi hé mở nói chuyện, giọng nói trong trẻo mà vững vàng.
Ngoài cửa sổ đèn neon lập lòe, những đốm sáng và tầng tầng lớp lớp tòa nhà đã trở thành giấy bạc của cô.

Thần thái khi cô nói chuyện rất mê người, giống như đang tỏa sáng, cả người tràn ngập tự tin, khí chất cao nhã rất khó không cho người nhiều xem vài lần.
Quý Liên Tinh nhìn cô, trái tim thình thịch thẳng nhảy, có loại muốn tới gần cô.

Nàng lặng lẽ bước vào, không làm phiền cô.
Vài phút sau, Giang Thự cúp điện thoại, ghé mắt vừa thấy, phát hiện Quý Liên Tinh ngồi ở trên sô pha, hai tay đáp ở trên đầu gối, dáng ngồi đặc biệt ngoan ngoãn.
Vừa nhìn thấy Quý Liên Tinh, tâm tình Giang Thự lập tức tốt lên.
"Uống nước không?" Giang Thự cười nói.
"Không uống." Đôi tay Quý Liên Tinh chuyển sang trạng thái nắm chặt, động tác có chút câu nệ, nhưng vẫn là mở miệng nói: "Giang tổng lần này kêu tôi tới văn phòng làm gì?"
"Nếu ngày hôm qua em khăng khăng muốn nói chuyện tiền bạc, tôi muốn đối mặt nói tương đối tốt."
Quý Liên Tinh thấy Giang Thự đi tới, không khỏi có chút khẩn trương, hướng bên cạnh dịch một chút, ngay sau đó sô pha hạ hãm chút, Giang Thự ngồi ở bên cạnh nàng.

Khoảng cách không xa không gần, không có tiếp xúc thân thể, nhưng có thể ngửi được mùi hương của cô, một mùi hương nhàn nhạt, khoang mũi đối với mùi này tương đối quen thuộc.
"Tôi muốn em l@m tình nhân của tôi."
Không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, không có bất kỳ lời mở đâu nào, cô liền trực tiếp nói như vậy ra tới.

Rất trực tiếp, rất dứt khoát, cũng rất Giang Thự.
Rõ ràng là một câu làm người ta kinh ngạc, bị Giang Thự nói ra lại có loại cảm giác "Không đáng kinh ngạc", có lẽ là bởi vì giọng nói của cô rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Quý Liên Tinh sắc mặt trở nên trắng bạch, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Kinh ngạc sao? Cũng không kinh ngạc, nhưng có chút khó chịu.

Cho dù đã dự thiết qua có thể là kết quả như vậy, nhưng trong lòng vẫn hy vọng rằng cô sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.
"Vì sao lại là tôi?"
"Rất đơn giản, tôi thích em." Giang Thự cười nói.
Thích?
Quý Liên Tinh nhìn vào đôi mắt cô, con ngươi thâm sắc như là giếng cổ sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, căn bản không hiểu được tâm tình của cô.
"Không cần em trả tiền, chỉ cần l@m tình nhân của tôi là được, sẽ không lâu đâu, chỉ hai tháng thôi."
Hai tháng, khi đó hẳn là mệt lắm rồi, Giang Thự nghĩ thầm.
Quý Liên Tinh cúi đầu không nói, trầm mặc lúc lâu mới nói: "Tôi không thể từng chút từng chút trả tiền cho chị sao? Nhất định phải l@m tình nhân của chị sao?"
"Có thể trả tiền." Giang Thự dừng một chút, lại nói: "Nhưng tốt nhất là không cần."
Cô nhìn Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Liên Tinh khổ sở đến nỗi quên sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy đôi mắt Giang Thự như là lốc xoáy, không ngừng lôi kéo nàng, túm nàng, nuốt chửng nàng, dẫn nàng vào vực sâu.
"Khi l@m tình nhân của tôi thật sự rất đơn giản, chúng ta thậm chí không cần phát sinh quan hệ."
Lần này Quý Liên Tinh nhíu mày, "Vậy tôi cần phải làm cái gì?"
"Ngủ cùng tôi."
Trong mắt Quý Liên Tinh hiện lên một tia kinh ngạc, nhất thời không hiểu ý nghĩa của từ "ngủ" này.
Trả tiền cho người ta ngủ với cô, cái kiểu ngủ không phát sinh quan hệ? Hay là nói nàng lý giải có lệch lạc, Giang Thự nói đến ngủ kỳ thật có ý tứ khác?
Giang Thự đứng dậy, "Bây giờ không cần trả lời vội, cứ trở về suy nghĩ đi.".